Thẩm Mỹ Yên tức giận đùng đùng bỏ ra về,Vệ Cảnh Hiên vẫn còn nán lại nhìn đứa con trai của mình mà lắc đầu.Đúng là ngốc đến mức không thể chấp nhận được, ông cũng đứng lên nhanh chân bước theo Thẩm Mỹ Yên.Bỗng ông dừng lại quay đầu nhìn Vệ Cảnh Phong nói.
"Con đúng là làm ba rất thất vọng."
Vợ chồng Vệ Cảnh Hiên rời đi,Vệ Cảnh Phong lại rơi vào trầm tư, rốt cuộc mẹ nói như thế là có dụng ý gì? Sao lại nhắc đến mười mấy năm trước? Thím Trương thấy hôm nay hắn không say rượu,bạo gan bước đến trước mặt hắn nói.
"Thiếu gia, tôi có chuyện này không biết có nên nói với cậu không?"
"Có chuyện gì,sao thím Trương lại lưỡng lự như vậy?"
Thím Trương chầm chậm lấy trong túi ra chiếc que thử thai đưa cho hắn, bà khẽ nói.
"Tôi tìm thấy nó trong ngăn kéo của phi nhân,tôi nghĩ thiếu gia biết cái này biểu thị cho điều gì?"
Vệ Cảnh Phong kinh ngạc nhìn chiếc que trong tay mình, như thế này là sao?Cô ấy mang thai rồi sao? Hắn chợt nhớ đến có lần cô đã hỏi hắn.
"Anh có thích trẻ con không?".
Chẳng lẽ cô ấy muốn nói cho hắn biết cô đã mang thai sao? Tại sao lúc đó hắn lại không chú ý đến lời cô nói có ngụ ý gì chứ! Thím Trương biết hắn đã hiểu liền nói thêm.
"Phu nhân có dấu hiệu ốm nghén hơn hai tuần rồi, tôi có nói là để bác sĩ đến kiểm tra nhưng cô ấy không đồng ý, còn nói là chỉ là đau dạ dày.Mấy hôm trước tôi lên dọn dẹp phòng vô tình nhìn thấy thứ này trong ngăn kéo.Thiếu gia nên nhanh chóng tìm thiếu phu nhân về, nếu cứ bôn ba bên ngoài thế này sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy ạ."
"Tôi đúng là một thằng đàn ông không ra gì mà, nếu tôi để tâm lời nói của cô ấy một chút,quan tâm cô ấy một chút thì đã không xảy ra cớ sự ngày hôm nay rồi.Cô ấy chắc chắn là rất hận tôi, không được, tôi phải đi tìm cô ấy.Tôi sẽ không để cô ấy chịu khổ thêm nữa."
Vệ Cảnh Phong gấp gáp rời khỏi nhà tìm kiếm Tiểu Ly, ngoài việc thuê thám tử, hắn còn đăng báo tìm cô trên khắp các phương tiện truyền thông.Mục Tuyết Ly nghe được lời xin lỗi của Vệ Cảnh Phong gửi đến Tiểu Ly trên truyền hình, sắc mặt ả vô cùng kinh ngạc như không tin vào những gì mình vừa nghe.
"Con nhỏ nhu nhược kia có thai rồi sao?Sao lại như vậy được chứ!"
Mục Tuyết Ly tức giận đến mức hất văng ấm trà trên bàn, tiếng đổ vỡ đồ đạc khiến Lý Nhã Quân giật mình chạy xuống.Nhìn thấy mảnh vỡ khắp nơi bà ta lo lắng bước đến gần nắm lấy tay ả ta lo lắng hỏi.
"Tuyết Ly, có chuyện gì thế con?"
"Mẹ, Tiểu Ly nó có thai với Vệ Cảnh Phong rồi."
"Con nói sao? Chẳng phải nó nói với mẹ là hai đứa chưa từng xảy ra quan hệ sao? Ai nói với con như thế?"
"Chính Vệ Cảnh Phong lên tivi đăng tin tìm mẹ con nó kia kìa, mẹ còn tin lời nó được sao? Nó rõ ràng biết Cảnh Phong là của con, vậy mà nó còn cố tình dụ dỗ anh ấy lên giường với nó.
Nó đúng là hạng gái ti tiện chẳng ra gì mà."
"Tuyết Ly! Sao con lại nói em còn như vậy, Tiểu Ly dù có sai lầm đến đâu thì đó cũng là em gái con,sao con lại dùng những lời lẽ đó nói em con chứ!"
"Mẹ, bây giờ mẹ còn lên tiếng bênh vực nó mà trách móc con sao? Hay là mẹ thấy bây giờ nó mang thai giọt máu của Vệ gia, được Cảnh Phong chấp nhận,cho nên đứng về phía nó không cần con nữa."
"Sao con lại có thể ăn nói với mẹ như vậy hả Tuyết Ly? Từ khi nào con trở nên ngỗ ngược như vậy chứ?"
"Đúng,trong mắt mẹ bây giờ con là đứa ngỗ ngược,con chẳng ra gì.Chỉ có Tiểu Ly mới là niềm tự hào của mẹ thôi.Con sẽ không để yên cho nó trong chuyện này đâu."
Mục Tuyết Ly tức giận rời khỏi nhà, Lý Nhã Quân vội đuổi theo gọi cô lại nhưng cô ta đã nhanh chóng lái xe đi mất.Lý Nhã Quân nhìn theo bóng xe dần khuất mà thầm lo lắng, có phải là do bà đã quá nuông chiều nên nó mới trở nên như thế không!
...****************...
Đồng Đồng từ sau khi đưa Tiểu Ly về quê, vì sợ Vệ Cảnh Phong lại tìm đến tìm Tiểu Ly nên cô đã chuyển nhà và nghỉ việc ở Lục thị.
Bôn ba tìm việc cả tuần nhưng vẫn không tìm được một công việc tốt, nghĩ đến Lục thị cô lại thở dài tiếc nuối.Một công việc tốt như vậy, thế mà lại...
"Đồng Đồng!"
Nghe tiếng ai đang gọi mình, Đồng Đồng quay lại nhìn.Tống Gia Vỹ đang nhìn về phía cô nở nụ cười tươi, Đồng Đồng vui vẻ bước về phía anh hỏi.
"Anh Gia Vỹ, từ hôm ở quê lên em không gặp anh,anh vẫn khỏe chứ?"
"Anh vẫn khỏe, công việc khá bận nên chưa có thời gian tìm em cà phê.Em...!Cầm gì trên tay vậy?"
"À...em đang tìm việc ạ! Nhưng vẫn chưa tìm được công việc thích hợp."
"Vậy có thời gian uống cà phê cùng anh không?"
"Đương nhiên được ạ!"
Đồng Đồng vui vẻ đồng ý, cả hai bước vào quán cà phê gần đó, không gian khá yên tĩnh.Sau khi nhân viên mang nước ra cho hai người,Tống Gia Vỹ nhìn cô hỏi.
"Em nghỉ việc ở Lục thị rồi sao?"
"Vâng."
"Chẳng phải công việc của em đang rất tốt sao? Sao lại nghỉ vậy?"
"Vì để tránh Vệ Cảnh Phong tìm đến hỏi tung tích Tiểu Ly, nên em đã chuyển nhà và nghỉ việc ở Lục thị.
Bây giờ vẫn chưa tìm được công việc mới."
"Vậy về làm việc cho anh đi,anh đang thiếu một trợ lý,em có muốn làm không?"
"Anh nói thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, có điều công ty anh không thể so với Lục thị, không biết em có muốn làm không?"
"Muốn,em đương nhiên muốn rồi.Vậy...bao giờ em có thể đi làm vậy?"
"Nếu em sắp xếp được thì ngày mai hoặc bây giờ cũng được."
"Vậy ngày mai em sẽ đến công ty anh nhé!"
Đồng Đồng vui vẻ vì tìm được công việc mới, chợt Tống Gia Vỹ sắc mặt hơi trầm xuống nhìn cô hỏi.
"Tiểu Ly...!thế nào rồi?".
Danh Sách Chương: