Khi mà đèn ngoài cửa giải phẫu tắt, Kỷ Hòa được đẩy khỏi phòng, Tiếu Viễn Trình ngồi chờ bên ngoài đã lâu vội vàng tiến đến hỏi, ” Phiền bác sĩ, giải phẫu thành công sao?”
Phiền bác sĩ lộ vẻ mặt khó khăn nói, “Trong lúc giải phẫu xuất hiện tình huống, u của bệnh nhân đã khuếch tán, không thể cắt bỏ. Những phần còn lại đành phải dùng liệu pháp hóa học. Nhưng như vậy, kết quả cũng không khả quan.”
Tiếu Viễn Trình đứng chết trân tại chỗ.
Không phải đã nói xác xuất thành công rất cao sao?
Anh vốn tưởng rằng Kỷ Hòa sẽ không còn đau khổ nửa, không nghĩ tới cậu ấy lại phải tiếp tục chịu ốm đau, còn không biết kết quả phía sau thế nào.
Theo sau ra ngoài là Khang Húc và Từ Trác Dư. Khang Húc đã không còn bộ dạng gấp gáp như trong phòng giải phẫu nữa, bây giờ mười phần phấn khích giáo huấn Từ Trác Dư, “Anh lần này không nghe theo mệnh lệnh của giáo sư, tự ý động dao, tạo thành kết quả như vậy. Anh hãy chờ xử phạt đi!”
Từ Trác Dư tự ý động dao là thật, nhưng kết quả như bây giờ là do u của Kỷ Hòa đã khuếch tán, Khang Húc chỉ là tóm được chút đuôi của Từ Trác Dư, đã bắt đầu hướng tất cả mọi tội danh lên người cậu.
Nghe được câu này, đầu Tiếu Viễn Trình hơi di chuyển.
Anh xoay người, mặt cương lại tới chỗ hai người.
Khang Húc thấy sắc mặt của Tiếu Viễn Trình, liền biết mình mạnh miệng, vội vã không nói gì mà đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Từ Trác Dư một người, ngẩng đầu nhìn Tiếu Viễn Trình.
” Trong khi phẫu thuật xảy ra tình huống bất ngờ, bọn em…” Từ Trác Dư mở miệng nói trước.
“Vừa nãy người kia nói em tự ý động dao trong lúc phẫu thuật?” Tiếu Viễn Trình trực tiếp cắt đứt lời cậu, khuôn mặt lạnh lẽo hỏi.
Thái độ lạnh như băng của Tiếu Viễn Trình như luồng khí lạnh vỗ vào mặt Từ Trác Dư, làm cậu có chút không giải thích được, nhưng cậu vẫn dùng sự bình tĩnh để giải thích,”Đúng vậy, thế nhưng em tự ý động dao là bởi vì đang lúc Kỷ Hòa phẫu thuật phát sinh tình huống đột ngột, em phải làm, mà giải phẫu thất bại là do trong cơ thể Kỷ Hòa…”
“Em muốn hại chết cậu ấy sao?” Tiếu Viễn Trình lại một lần nữa cắt đứt cậu.
Lúc này, thái độ của Từ Trác Dư cũng cứng nhắc, trong lời nói của anh lộ rõ vẻ hèn mọn và chán ghét.
“Ý anh là sao?”
” Em nói anh có ý gì sao? Bởi vì cậu ấy là người anh thích, cho nên em sẽ tìm mọi cách để đưa cậu ấy vào chỗ chết? Phải không, hay là em cảm thấy phẫu thuật thất bại thì cậu ấy sẽ phải trị bệnh bằng hóa chất, sẽ càng chịu nhiều đau khổ hơn?!” Lý trí lúc này đã bị ngọn lửa giận trong lòng bao phủ, tất cả mọi lời lẽ ác độc đều hướng tới người kia.
“..Cậu ấy là bệnh nhân! Cậu…. cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ! Anh biết việc kia làm em không thoải mái, thế nhưng sao không trả thù anh? Tại sao mọi thứ đều ở trên người Kỷ Hòa!”
Tiếng chỉ trích ngày càng to, quanh quẩn khắp hành lang, thật may bởi vì đây là phòng giải phẫu chuyên dụng nên hầu như không có người qua lại.
Tiếu Viễn Trình buông những lời nói ác độc như ngọn phi đao đâm thẳng vào lòng của Từ Trác Dư. Hai mắt cậu bỗng trợn to, trên mặt không còn chút máu nào.
Tuy rằng cậu biết Tiếu Viễn Trình đang bực tức vì Kỷ Hòa giải phẫu thất bại, anh có thể nói lời không hay, nhưng tại lúc này đây lời nói của anh như đang cho cậu biết rằng cậu không là gì trong lòng anh, không phải sao?
Tiếu Viễn Trình cho là cậu cố ý động tay chân làm hại Kỷ Hòa.
Cho tới nay, hình tượng cậu trong lòng anh, thì ra cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Vừa nghĩ, ngực Từ Trác Dư lại thêm chua xót, như có một bàn tay siết chặt lấy trái tim của cậu. Mắt cũng không thể ngăn nước mắt rơi, hành lang phía trước cũng nhìn không rõ.
Vừa nãy, cậu còn đang cố gắng cứu Kỷ Hòa mà tự ý hành động, chân tay đều trong tình trạng kiệt sức, mềm nhũn lại nhận được chỉ trích của Tiếu Viễn Trình đổ xuống đầu.
Ai nói cho cậu biết, từ ban đầu, bị cuốn vào việc hôn nhân kia đến nay, cậu rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Mà giờ phút này nam nhân đã từng nhìn cậu ôn nhu lúc tuần trăng mặt lại đong đầy lửa giận trong mắt, hận không thể đốt ra mấy cái lỗ trên người cậu.