Tần Du nhìn vẻ mặt giật mình của nam nhân trước mắt, lộ ra nụ cười trào phúng.
“Anh không biết sao, cái gì anh cũng không biết…”
“Bởi vì hồi còn nhỏ mất đi mẹ, ở trong nhà tình cảnh cũng không tốt. Ngay cả lúc ngủ hắn còn nằm mơ, khóc kêu muốn một gia đình hạnh phúc, anh biết sao!”
“Anh dựa vào cái gì chiếm đoạt hôn nhân của hắn, rồi lại tàn nhẫn không chịu cho hắn chút tình yêu?”
“Hiện tại thì sao, công việc của hắn, gia đình, tình yêu cũng bị mất. Anh muốn giết hắn sao?!”
“Nhưng, tôi sẽ không để cho anh được như ý. Một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận, nhớ lấy Tiếu Viễn Trình!”
Nói xong, Tần Du bắt đầu thở dốc từng hơi, vừa nói một hồi như vậy khiến cô thở không ra hơi.
“Tiểu thư, có muốn uống cốc nước hay không?” Khổng Trạch vẫn yên lặng một bên lên tiếng, đưa tay chỉ chỗ bình nước.
Tần Du nhìn vẻ mặt khinh thị của Khổng Trạch, chỉ cảm thấy tức tối hơn, “Không cần anh lo!”
“Cùng một người như thế làm bạn,” ngón tay Tần Du hướng tới Tiếu Viễn Trình, “Anh khẳng định cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”
Nói xong cô giận dữ xoay người rời đi, chỉ còn lại Tiếu Viễn Trình vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ và Khổng Trạch đang lấy tay sờ mũi.
Khổng Trạch xoa xoa mũi, cười thầm nói, “Cô bé này, quá hung dữ rồi”
Tiếu Viễn Trình liếc mắt nhìn Khổng Trạch.
“…Bất quá, cậu lần này cũng thật quá phận đấy, Viễn Trình.” Vẻ mặt Khổng Trạch trở nên nghiêm túc.
“Kỷ Hòa xảy ra như bây giờ không phải là điều mà trong chúng ta ai mong muốn. Nhưng bác sĩ Phàn cũng đã nói rõ ràng nguyên nhân giải phẫu thất bại là do không phát hiện vị trí u dời đi. Cậu lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Từ Trác Dư.”
“Viễn Trình, đây không giống cậu bình thường.”
Đúng vậy, tại sao anh vẫn cố chấp đổ mọi lỗi lầm lên người Từ Trác Dư?
Tần Du nói cậu ấy suýt phát sốt đến chết ở nhà, là như thế nào?
Tưởng tượng ra cảnh người kia một mình ở nhà sinh bệnh, yếu đuối, Tiếu Viễn Trình vậy mà lại thấy đau lòng.
Người kia bề ngoài rất mạnh mẽ, nội tâm vừa tinh tế lại vừa yếu đuối. Hôm nay cả công việc lẫn tình yêu đều bị đả kích nặng, cậu ấy sẽ chịu nổi sao?
Nhưng mà người gây ra điều đó cho cậu ấy lại chính là mình.
Tiếu Viễn Trình vô lực dùng hai tay che đầu.
Sau ba ngày được Tần Du và Kính Đình chiếu cố tỉ mỉ, Từ Trác Dư cuối c ùng cũng khỏe mạnh trở lại. Nhưng tinh thần vẫn còn yếu ớt.
Không muốn nói chuyện, cũng không đói bụng muốn ăn cái gì, mỗi ngày một lười đi.
Cậu cảm giác như chứng trầm cảm của mình đang tái phát.
Mấy ngày ôm vừa qua, cậu đi ngủ đều nằm mơ gặp hình ảnh mẹ kế ngược đãi mình.
Những cái này đã chôn sâu hơn 20 năm, những hình ảnh cậu không muốn nghĩ đến, toàn bộ bởi vì lần đả kích này mà hiện ra, một lần lại một lần trong mộng làm cậu đau lòng, làm cậu khó chịu.
Khi Tần Du đến nhà trọ Từ Trác Dư, thường đi vào phòng quan sát tình huống của Trác Dư trước.
Cậu yên lặng nằm ở trên giường,thế nhưng không phải đang ngủ.
“Trác Dư?” Tần Du gọi hỏi.
Người trên giường quay đầu, mỉm cười nhìn cô.
Tần Du nhìn người đối diện như một búp bê tinh xảo mỉm cười, không khỏi âm thầm đau lòng.
“Ở trước mặt tớ không cần cười, đứa ngốc.” Tần Du ngồi ở bên giường, “Ngồi dậy đi, có chuyện muốn nói với cậu.” Tần Du nháy mắt, “Là tin vui cho cậu.” Nói rồi, rút cái gối đầu để sau lưng cho Trác Dư.