• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Trác Dư vừa về đến nhà liền thấy người đàn ông thường ngày giờ này đang tăng ca lúc này lại đang cầm quyển tạp chí ngồi trên ghế sa lon nhà mình, rõ ràng là đang ngẩn người.

“Hôm nay sao lại về sớm như vậy?” Từ Trác Dư một bên cởi giày một bên vừa nói.

Người đàn ông đang ngẩn người bị tiếng nói của Từ Trác Dư “Đột nhiên phát ra” mà bị sợ run một cái, “Em đã về a,” sau đó hướng cậu vẫy tay: “Đến đây, anh có cuyện muốn cùng em bàn bạc một chút.”

Từ Trác Dư bị hành động khác thường của người đàn ông làm cho bối rối, nhưng cậu vẫn cởi áo khoác treo lên móc áo, sau đó đến ngồi bân cạnh người đàn ông.

Tuy bây giờ đã là tháng tư, có cô gái thậm chí bây giờ đã mặc áo mỏng, thậm chí hận không được lập tức mặc áo cộc tay quần đùi, nhưng Tiếu Viễn Trình vẫn khăng khắng bắt Từ Trác Dư mặc áo gió, nói muốn “Xuân ô thu đống (*)”

(*) Xuân ô thu đống: ý nói khi chuyển mùa không vội thay đổi cách ăn mặc để bảo vệ sức khỏe.

Từ năm ngoái sau khi cậu hết bệnh nặng, người đàn ông này liền nghiêm ngặt trông coi cậu, rất sợ cậu lại có chuyện gì.

Từ Trác Dư không khỏi hơi giương môi, rõ ràng cậu là bác sĩ, chẳng lẽ còn không biết phải chăm sóc mình thế nào sao?

Đợi cậu ngồi vào chỗ của mình, Tiếu Viễn Trình có vẻ hơi chần chừ nói, “Trác Dư, anh muốn cùng em bàn bạc một chuyện, một vấn đề rất quan trọng.”

Từ Trác Dư: “?”

“….” Tiếu Viễn Trình nhìn thẳng vào mắt Từ trác Dư, từng câu từng chữ nói, “Để anh sinh cho em một đứa nhỏ đi.”

Từ Trác Dư: “?!!!”

Ngược lại không phải la cậu không nghĩ qua chuyện có con này, bởi vì kỹ thuật sinh đẻ dành cho người đồng tính mấy năm trước cũng đã hoàn thiện, chỉ cần đi bệnh viện là hai đợt trị liệu chuẩn bị công việc là được rồi; hơn nữa mẹ Tiếu cũng đề cập với cậu chuyện nên có con, cho nên sau khi bắt đầu lại với Tiếu Viễn Trình, cậu cũng muốn chuẩn bị tốt cho chuyện này.

Nhưng Tiếu Viễn Trình vừa mới nói anh muốn sinh?!

Từ Trác Dư không khỏi giật mình nói, “Tại sao?”

Tiếu Viễn Trình trong nháy mắt tràn ngập thất vọng: “Em không muốn có con sao?”

Từ Trác Dư ý thức được người đàn ông hiểu sai ý mình, liền vội vàng giải thích: “Muốn có con đương nhiên có thể, nhưng người sinh là anh?”

Tuy hai người họ đều là đàn ông, không có ai “Phải” vì bên kia mà sinh con, nhưng từ vị trí của hai người trên giường, thế nào cũng không thể là do Tiếu Viễn Trình sinh đi…..

Tiếu Viễn Trình một bộ dáng vẻ là chuyện đương nhiên nói, “Hai chúng ta đều là đàn ông, ai sinh cũng không có vấn đề mà. Nhưng ở Indonesia lúc em hôn mê anh đã từng thề, trận bệnh em gặp kia sẽ là lần cực khổ cuối cùng. Chuyện sinh con này quá đau đớn, anh không muốn khiến em đau.”

Nhìn người đàn ông vẻ mặt chân thành nói ra những lời này, tim Từ Trác Dư giống như bỏ lỡ một nhịp.

Lúc cậu vì bị nhiễm trùng máu mà hôn mê, không biết vì lý do gì, những lời người đàn ông nói với cậu bên mép giường cậu đều nghe được. Đến khi cậu tỉnh lại, người đàn ông mọc đầu râu lún phún trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau đó còn đối với cậu chăm sóc từng li từng tí làm cậu cảm giác giống như mình phảng phất tỉnh lại ở một thế giới khác.

Hóa ra cảm giác được người trong lòng bảo hộ tốt như vậy.

Nhưng nhớ lại người mà mình gặp, cùng Kỷ Hòa đang vẫn đang ở thành phố S tiếp nhận trị liệu, Từ Tác Dư lại sợ hạnh phúc của mình bây giờ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, giống như miếng băng mỏng.

Khá tốt, sau khi bọn họ từ Indonesia trở về, Tiếu Viễn Trình đối với cậu hết lòng chăm sóc không hề dừng lại, ngược lại lại có hiện tượng nghiêm trọng hơn, từ việc cậu ăn cái gì đến rèn luyện thân thể các thứ đều phải nhúng một tay, thật giống như lại sợ cậu có vấn đề gì. Mà anh ấy bây giờ đối với Kỷ Hòa chỉ là bạn tốt quan tâm chăm sóc, hơn nữa vừa rồi người đàn ông này còn lên tiếng “Không muốn khiến em đau”, tất cả những thứ này đều khiến Từ Trác Dư cảm thấy, hạnh phúc mà mình hướng tới từ lúc còn nhỏ đã đến rồi.

Con ma nghi ngờ vỡ trong nháy mắt.

Từ Trác Dư: “Cảm ơn anh.”

Tiếu Viễn Trình nhìn cảnh tượng người yêu ngồi đối diện như động vật nhỏ, hốc mắt đỏ ngẩng đầu hướng mình nói “Cảm ơn”, trong lòng không khỏi ấm áp, hôn lên chóp mũi hồng hồng của cậu, “Anh yêu em.”

Ethan: Các bạn có thấy thỏa mãn ko? ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK