Đầu tiên là đề nghị hai người trước khi ngủ uống chút rượu vang, nói là mấy ngày nay nhìn anh mệt nhọc, nên làm thế để dễ ngủ hơn.
Sau đó Tiếu Viễn Trình thấy Từ Trác Dư đang mặc chiếc áo ngủ tơ tằm màu đỏ tím!
Cái áo ngủ này là thời gian trước mua cho cậu, bởi vì có một lần làm cậu, ga trải giường lại là màu đen tơ tằm, thân thể Từ Trác Dư trắng nõn nổi bật có vẻ mê người, da thịt nhẵn nhụi của cậu càng làm Tiếu Viễn Trình mê mẩn. Trải nghiệm lần đó khiến Tiếu Viễn Trình thỏa mãn không gì sánh được, sau đó liền có thói quen mua áo ngủ bằng tơ tằm cho Từ Trác Dư mặc.
Vừa nghĩ tới cảnh áo ngủ từ từ để lộ ra đầu vai trắng nõn của Từ Trác Dư, Tiếu Viễn Trình sẽ cứng.
Nhưng Từ Trác Dư lại không thích cho lắm. Vậy nên mấy cái áo Tiếu Viễn Trình mua đều bị cho vào lãnh cung, không bao giờ thấy ánh mặt trời.
Mà hôm nay lại?! Từ Trác Dư như biến thành người khác, một tay lấy khăn mặt ném vào lòng Tiếu Viễn Trình đang ngồi trên giường đọc sách, “Lão công, giúp em lau tóc.”
Tiếu Viễn Trình tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn ngồi dậy, cầm khăn bắt đầu lau tóc cho vợ.
Từ Trác Dư quay lưng về phía mặt của Tiếu Viễn Trình, đầu hơi cúi, từ góc độ của Tiếu Viễn Trình vừa vặn có thể cái cổ trắng nõn lộ ra của cậu, còn mang theo hơi nước. Anh giống như còn có thể ngửi được mùi hương sau khi tắm của Từ Trác Dư.
Tiếu Viễn Trình mới xoa vài cái, đã bắt đầu có chút đứng ngồi không yên. Anh nhịn không được, từ từ cúi đầu xuống hôn cổ Từ Trác Dư.
Từ Trác Dư chỉ cảm thấy hơi nhột, khóe miệng lại hơi cong lên, “Anh làm gì vậy?”
“Làm gì sao?” Tiếu Viễn Trình cười tà mị, “Làm em…Còn hỏi nữa sao.” Tiếu Viễn Trình nói bên tai Từ Trác Dư, “Đều đã mặc thành như vậy mê hoặc anh, anh còn không thỏa mãn ý nguyện của vợ sao?” Nói, liền ngậm vành tai Từ Trác Dư.
“Ân…” Từ Trác Dư có chịu khó chịu hừ một tiếng, thành công làm Tiếu Viễn Trình thú hóa, thoáng cái đã đặt cậu dưới thân.
Tiếu Viễn Trình cúi người, từ từ hôn từ ngực Từ Trác Dư xuống dưới, mặc dù trên người Từ Trác Dư vẫn mặc áo ngủ nhưng đã nới lỏng, có dây đai vẫn còn đeo bên hông, Tiếu Viễn Trình hôn đến bụng cậu, cố ý dùng răng chậm rãi mở dây lưng, trong quá trình môi và lưỡi Tiếu Viễn Trình thỉnh thoảng lại chạm vào bụng của cậu.
Bụng vốn là chỗ mẫn cảm của con người, Từ Trác Dư tự nhiên là bị Tiếu Viễn Trình khiến cho nước mắt đều đi ra.
“Không nên…Đừng đùa, nhanh…Mau vào đi, em chịu không nổi…Ách!” Từ Trác Dư đã không chịu nổi.
“Nếu không chuẩn bị cẩn thận, anh sợ em sẽ bị thương.” Tiếu Viễn Trình miệng phun ra lời nói quan tâm, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tà ác xấu xa.
Hai mắt Từ Trác Dư đã đẫm lệ nên không nhận ra.
Sau khi làm chuẩn bị xong, cuối cùng Tiếu Viễn Trình cũng “cầm súng ra trận”, ôn nhu rồi lại kịch liệt xâm nhập Từ Trác Dư.