Beta: Mạc Y Phi
Dòng chữ trên màn hình khiến tim Giang Nhiễm bắt đầu đập nhanh lên.
Cô lấy mu bàn tay sờ sờ gương mặt hơi nóng của mình, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
[Người order Đại Kha Kha]: (⊙o⊙)… À, anh Phong, ý anh là sao?
[Phong]: Em cứ coi như là quà Giáng sinh.
[Người order Đại Kha Kha]: Em không tùy tiện nhận quà của người khác.
[Phong]: Anh cũng không tùy tiện tặng quà cho người khác.
Giang Nhiễm: “…”
Có phải cô có thể hiểu sai không?
[Người order Đại Kha Kha]: Trước đó anh đã tặng son và tấm card cho em rồi.
Cô thật sự không có mặt mũi nói đó là dấu môi.
[Phong]: Em cũng nói là trước đó mà, bây giờ anh lại muốn tặng quà cho em.
[Người order Đại Kha Kha]: …
[Người order Đại Kha Kha]: Anh Phong, anh như thế rất dễ khiến em hiểu nhầm.
[Phong]: Nếu anh nói, em không hiểu nhầm thì sao?
Giang Nhiễm có cảm giác trái tim mình sắp ngừng đập, bây giờ cách màn hình mà cô đã khẩn trương như vậy, cô không dám tưởng tượng nếu Phong Kính đứng trước mặt cô thì mình sẽ hoảng sợ đến thế nào.
Phong Kính đợi một lát, thấy cô không gửi tin nhắn lại thì lo lắng mình đã quá gấp gáp.
[Phong]: Em không cần trả lời ngay cho anh, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể cân nhắc đến anh một chút (đáng yêu).
…
Không phải chứ anh Phong, bình thường đều là anh cân nhắc người khác mà nhỉ?
Giang Nhiễm là một người rất tự mình biết mình, từ nhỏ đến lớn cô luôn luôn không phải là người nổi bật nhất. Nói về thành tích, tuy cô không kém nhưng cũng không phải giỏi nhất, nói về diện mạo, tuy cô xinh đẹp nhưng dù sao vẫn có thể có nhiều người đẹp hơn. Càng không cần phải nói tới giới giải trí như chỗ Phong Kính, nơi nơi đều là nữ minh tinh xinh đẹp.
[Người order Đại Kha Kha]: Anh Phong, anh thích em ở điểm nào…
[Phong]: Em thông minh, xinh đẹp, dịu dàng, hào phóng, cần cù lao động, dũng cảm, khéo hiểu lòng người.
[Phong]: Nói đơn giản chính là toàn bộ.
[Người order Đại Kha Kha]: …
[Người order Đại Kha Kha]: Cảm ơn anh.
[Phong]: ^_^ Vì thế em có thể cân nhắc anh không?
[Người order Đại Kha Kha]: … Được ạ.
Phong Kính bỗng nhiên đứng bật dậy từ trên sofa.
“???” Michele bị anh làm giật mình suýt đánh rơi cái cốc trong tay xuống, “Phong tổng, sao thế?”
“Không có gì.” Phong Kính cầm di động, lại bình tĩnh ngồi xuống.
Michelle: “???”
Thật sự ở cạnh vua như ở cạnh… tên thần kinh mà!
Sau ngày đó, mỗi ngày sáng trưa chiều tối Phong Kính đều gửi tin nhắn WeChat hỏi thăm Giang Nhiễm đều đặn như cơm bữa. Tuy anh không muốn gấp gáp, nhưng cũng không muốn cô quên mất mình.
Thật ra anh Phong đã suy nghĩ nhiều, quảng cáo và tin tức về anh thường xuyên xuất hiện trên TV và máy tính, cho dù đi ra ngoài ngồi tàu điện ngầm cũng có thể thấy poster của anh… Muốn không để ý đến anh cũng rất khó.
Mấy ngày nay Giang Nhiễm ngoại trừ trả lời tin nhắn WeChat của Phong Kính thì cũng không chủ động nhắn tin cho anh, đương nhiên không phải cô cố ý muốn ngó lơ anh, mà cô thấy chuyện này quả thật rất quan trọng, cô nhất định phải suy nghĩ kĩ mới trả lời, như vậy mới có trách nhiệm với mình và người khác.
Nói thật, trong lòng cô cũng có cảm tình với Phong Kính, nếu anh Phong là anh Phong như lúc đầu, hiện tại cô chắc chắn đã đồng ý rồi, nhưng với thân phận đặc biệt của Phong Kính thì đồng nghĩa với việc trong mối quan hệ này đòi hỏi cô phải gánh vác nhiều hơn.
Hẹn hò với một ngôi sao nổi tiếng, cô thật sự có dũng khí này sao?
Cô không xác định được.
“Nhị Hoàng.” Thời gian đã qua 12 giờ nhưng Giang Nhiễm vẫn không buồn ngủ, “Nhị Hoàng này, em cảm thấy chị có nên đồng ý với Phong Kính không?”
“Gâu gâu.” Đương nhiên là đồng ý rồi!
“Em cũng cảm thấy nên đồng ý à?”
“Gâu.” Đúng vậy!
“Nhưng anh ấy là người nổi tiếng…” Giang Nhiễm nói tới đây lại buồn rầu xoa đầu chó của Nhị Hoàng, “Thật ra bây giờ chị vẫn cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi, thế mà chị lại đang buồn phiền về chuyện hẹn hò với người nổi tiếng?”
“…” Phong Kính nghĩ, còn có chuyện càng không thể tưởng tượng nổi đó là người nổi tiếng này bây giờ đang bị em lấy tay vuốt lông đấy.
“Hầy.” Giang Nhiễm thở dài, cô cảm thấy nếu cứ nghĩ tiếp thì cũng không có đáp án gì cả.
Cô biết bản thân chỉ đang sợ mà thôi.
Cô không dám.
“Gâu gâu.” Phong Kính lại gần, liếm liếm mu bàn tay cô.
Cảm nhận được sự an ủi từ Nhị Hoàng, tâm trạng Giang Nhiễm khá hơn một chút, cô xấu xa véo mặt Nhị Hoàng, sau khi tự làm mình bật cười, cuối cùng cũng đứng dậy đi rửa mặt.
Phong Kính tựa vào cửa nhìn cô, anh không muốn thấy Giang Nhiễm buồn rầu như vậy, thân phận của anh quả thật dễ khiến Giang Nhiễm phải đối mặt với nhiều vấn đề. Nhưng anh cũng không nỡ cứ từ bỏ.
Điều anh có thể làm có lẽ chỉ là giúp Giang Nhiễm có nhiều thời gian suy nghĩ hơn.
Ngày hôm sau, Phong Kính vẫn giống như bình thường gửi câu hỏi chờ cô trả lời như cũ, chẳng qua lần này nhiều thêm một câu.
[Phong]: Đúng rồi, ngày kia anh sẽ xuất phát đi Tokyo tham gia liên hoan phim quốc tế.
[Người order Đại Kha Kha]: Ồ…
[Phong]: Phải đi một tuần, có lẽ sẽ không thể gửi tin nhắn đúng giờ cho em được.
[Người order Đại Kha Kha]: À, không sao.
Giang Nhiễm gửi mấy chữ này đi vẫn thấy còn thiếu gì đó, cô cảm thấy trong lòng mình dường như có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng tay đặt trên bàn phím lại không biết nên gõ thế nào.
[Phong]: Cứ như vậy đi (đáng yêu).
Giang Nhiễm khẽ mím môi, có khi nào anh cảm thấy cô không muốn nói chuyện với anh không? Anh phải ra nước ngoài, phản ứng của cô lạnh nhạt như vậy. Chỉ là trong lòng cô không nghĩ như thế, vì sao cô thể hiện ra ngoài lại như vậy chứ?
Gặp phải anh Phong, dường như ngay cả việc nói chuyện phiếm cô cũng không làm được.
Sợ để lâu không trả lời thì Phong Kính sẽ offline, ngón tay Giang Nhiễm gõ một dòng ký tự, bản thân vẫn chưa ý thức được mình gõ cái gì thì đã gửi đi luôn.
[Người order Đại Kha Kha]: Anh thêm số WeChat của em đi!
Giang Nhiễm: “…”
Cô nhìn dòng chữ mình gửi đi trên màn hình, chợt xấu hổ không chịu được, lần đầu tiên cô chủ động để người khác thêm số WeChat của mình vào. Trong lòng cô, WeChat khác với QQ, WeChat là một nơi riêng tư hơn, như là một góc của bản thân, không dễ dàng bày ra cho người khác.
Cô không chỉ đề nghị người ta thêm WeChat của mình mà còn thêm một dấu chấm than ở phía sau! Giống như sợ người ta không thêm mình vào!
[Phong]: Được (cười ngây ngô).
Giang Nhiễm đành phải kiên trì nói: “Số di động của em là số tài khoản.”
Từ ngày đầu tiên Phong Kính biết số điện thoại của Giang Nhiễm đã thử tìm kiếm cô, nhưng anh không dám tự tiện thêm cô, bây giờ được Giang Nhiễm cho phép, có phải có nghĩa là anh vẫn còn cơ hội không?
Anh nhanh chóng thêm Giang Nhiễm vào, nhìn tên thông báo mới xuất hiện mà vui mừng ra mặt.
Michelle ở bên cạnh đang giúp anh thu dọn đồ đạc nhìn thấy, không nhịn được hỏi anh: “Phong tổng, anh đang xem gì mà vui vẻ thế?”
Phong Kính nói: “À, không có gì, được ra nước ngoài nên tôi phấn khích.”
Michelle: “…”
Nhớ không lầm thì anh từng học thạc sĩ một năm ở nước ngoài rồi mà nhỉ?
Anh ta cảm thấy trong đó chắc chắn có ẩn tình, dạo này Phong Kính không phải đột nhiên nổi điên thì là đột nhiên cười khúc khích, có lẽ là đang yêu đương.
Nhưng anh ta không có chứng cứ mà cũng không dám kiểm tra điện thoại của Phong Kính, chuyện này… vẫn nên chờ sau khi bại lộ để giám đốc Tần giải quyết thôi!
Sau khi Phong Kính thêm Giang Nhiễm thì liền đi xem vòng bạn bè của cô.
Phù, may quá, hình như cô không kéo anh vào nhóm chặn không thể xem gì.
Giang Nhiễm đăng lên vòng bạn bè không nhiều lắm, hơn nữa đa phần đều là ảnh của Nhị Hoàng, ngay cả ảnh đại diện cũng thế. Phong Kính xem một lát, còn hiện ra mấy bức ảnh… Ặc, lúc mình là Nhị Hoàng.
Ôi, quả nhiên mình rất có cảm giác với máy ảnh, bằng những bức ảnh này thì Nhị Hoàng tuyệt đối có thể tham gia thi siêu mẫu loài chó.
Di động hơi rung lên, WeChat nhận được một tin nhắn mới. Phong Kính quay lại đã thấy là tin nhắn Giang Nhiễm gửi tới.
[Giang Nhiễm]: ^_^
[Phong Kính]: Y^_^Y
“Phụt.” Giang Nhiễm không nhịn được bật cười, đây là gì đấy, kéo tay à?
[Giang Nhiễm]: Chúc anh lên đường bình an nhé.
[Phong Kính]: Cảm ơn em (trái tim).
Tin tức Phong Kính đi tham gia liên hoan phim quốc tế đương nhiên lại gây ra một đợt sóng gió trên Weibo, khi Phong Kính mặc mẫu thiết kế của Bunny bước vào thảm đỏ cũng chiếm đủ cuộn phim của phóng viên và ánh mắt của mọi người.
“Cái gì kia, hôm nay tôi mới biết thì ra Bunny cũng có trang phục dành cho phái nam (che mặt).”
“Ha ha ha ha ha ha ha cho bình luận của tôi lên top nào.”
“A a a a, Cinderella của chúng ta. Phong đẹp trai nhất! Không chấp nhận phản đối!”
“Nghe nói liên hoan phim sẽ chiếu “Biệt hiệu Omega” đấy! Phong tổng cố lên, cố lên!”
“Cảm ơn Phong tổng đã tăng giá trị nhan sắc của người Châu Á lên một bậc!”
Giang Nhiễm nhìn đám người đang đam mê liếm màn hình trên Weibo, tâm trạng bình thản lạ thường.
Nửa giờ trước, khi Phong Kính còn ở phía sau sân khấu thì đã gửi một bức ảnh selfie tới cho cô, hỏi cô:
[Phong Kính]: Đẹp không?
[Giang Nhiễm]: …
[Giang Nhiễm]: Rất đẹp _(:3″<)_
[Phong Kính]: Vậy thì tốt rồi Y^_^Y
[Phong Kính]: Anh còn sợ quá sặc sỡ.
[Giang Nhiễm]: Không đâu, hoa văn của bộ quần áo này lẫn lộn nhưng không loạn, hơn nữa thiết kế lại gây xúc động.
[Giang Nhiễm]: Nhưng người bình thường chắc chắn không chịu được.
[Phong Kính]: Ha ha ha, vì thế anh cảm thấy mẫu thiết kế này hoàn toàn do giá trị nhan sắc chống đỡ.
Giang Nhiễm chớp chớp mắt, đây là ảnh đế Phong đang khoe khoang vẻ đẹp của anh với cô sao? Mặc dù đúng là nhìn rất đẹp.
[Phong Kính]: Anh phải lên sâu khấu rồi, lát nữa lại nói chuyện nhé.
[Giang Nhiễm]: (tạm biệt)
[Phong Kính]: …
Hình như cuối cùng anh cũng biết tâm trạng của mẹ mình khi anh gửi biểu tượng cảm xúc mỉm cười cho bà ấy rồi.
Giang Nhiễm thấy Phong Kính gửi một hàng dấu chấm, tâm trạng lại vô cùng tốt. Cô nhất thời có ý xấu, cố tình gửi biểu cảm này qua, thấy phản ứng của Phong Kính thì cô không nhịn được phì cười.
Vậy mà cô lại cảm thấy như đang đùa giỡn Nhị Hoàng. Ha ha ha.
Chẳng bao lâu sau, cô thấy được bức ảnh ở liên hoan phim, trên thảm đỏ rực rỡ, Phong Kính vẫn thu hút được ánh mắt như vậy.
Cảm giác không chân thật kia lại ập đến, mỗi lần sau khi cô nói chuyện phiếm với Phong Kính thì đều sẽ cảm thấy quan hệ được kéo lại gần, anh chỉ là một người có cuộc sống bình thường bên cạnh cô. Nhưng chớp mắt, trên TV, ở trong bài viết mới, dưới ngòi bút của truyền thông, anh lại biến hóa nhanh chóng, trở thành ngôi sao nổi tiếng xa vời không thể với tới.
Giống như mặc kệ trước đó bọn họ có quan hệ gần gũi đi nữa, cũng không thể đủ để bù vào khoảng cách trong giờ khắc này.
Nếu anh Phong vẫn luôn là anh Phong kia thì thật tốt.
Giang Nhiễm lắc đầu, cô không thể nghĩ như vậy, anh Phong chính là Phong Kính, vấn đề của bản thân cô chỉ có thể tự cô vượt qua.
Phong Kính ở Nhật Bản ngày thứ ba thì Nhật Bản gặp phải siêu bão hiếm có. Gần như tất cả người trong vòng bạn bè ở Nhật Bản của Giang Nhiễm đều đồng loạt chia sẻ tin tức về bão.
[Triệu Kha]: Đây là cơn bão lớn nhất kể từ khi tớ đến Nhật Bản! Buổi sáng bạn của tớ đi học đã bị bao vây trong tàu điện ngầm, bây giờ vẫn chưa ra ngoài! Mưa ngập luôn cả cầu, trong nhà ga ngầm toàn là nước! Đột nhiên tớ cảm thấy hôm nay không đến trường đi học thật sáng suốt… Cảm ơn trò chơi đã cứu tớ!
Giang Nhiễm: “…”
Cô cạn lời một lát, chợt vội vàng mở khung chat với Phong Kính ra, gửi tin nhắn cho anh.
[Giang Nhiễm]: Nhật Bản có bão, anh không sao chứ??