Beta: Mạc Y Phi
Vì ban ngày xin nghỉ hai tiếng nên để không liên lụy đến tiến độ đoàn phim, thời gian quay phim vào buổi tối của Phong Kính cũng lùi lại. Mắt thấy đã 11 giờ 40, sau khi quay xong cảnh quay cuối cùng, trang phục diễn còn chưa cởi ra thì Phong Kính đã chạy như bay về xe bảo mẫu của mình. Michelle ngồi chờ ở ghế lái, anh vừa leo lên xe, anh ta liền giẫm mạnh chân ga, lái xe chạy ra ngoài.
Xe biến mất ngay trong bóng đêm trong nháy mắt.
Đạo diễn và trợ lý đạo diễn: “…”
“Đạo diễn Tạ này, anh nói xem tin đồn về Phong Kính trên mạng có phải thật không?”
“Tin đồn gì? Chuyện cậu ta đánh người á?”
“… Không phải, là chuyện vừa đến 12 giờ đêm thì cậu ta sẽ biến thân ấy.”
“…”
Đêm nay xem như vượt qua trong nguy hiểm, sáng sớm hôm sau, Phong Kính lại bị Tần Phàm gọi đến văn phòng.
“Hợp đồng cuối cùng với Fleur xác định xong rồi, cậu xem đi, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký hợp đồng luôn.” Tần Phàm đưa cho anh một bản hợp đồng rồi uống một ngụm cà phê thư ký mới pha cho anh ta.
Phong Kính cầm hợp đồng, chậm rãi mở ra xem, có rất nhiều điều khoản, anh không thể xem xong trong một lát, nhưng hợp tác với Tần Phàm suốt một thời gian dài nên anh rất tin tưởng năng lực làm việc của anh ta, anh chỉ xem một ít điều khoản quan trọng.
Anh nhìn thời gian của hợp đồng, Michelle đi vào phòng trà lấy cà phê cho mình. Mới vừa đi đến nơi chợt nghe thấy bên trong có hai trợ lý đang thảo luận về Phong Kính.
“Tôi vừa mới thấy Phong Kính tới công ty, có phải ký hợp đồng với Fleur không?”
“Tôi thấy đúng đấy, vụ anh ta đánh người không phải còn chưa xong à, tôi từng nghĩ hợp đồng này phải hoãn lại đấy.”
“Ai bảo chỗ dựa của người ta hoành tráng chứ, hiện tại Phong Bình còn là cổ đông lớn của Thiên Tần đấy, giám đốc Tần không nâng anh ta lên thì nâng ai nữa chứ.”
“Ôi, tôi thực sự sốt ruột cho nghệ sĩ nhà tôi, đều là nghệ sĩ Thiên Tần mà tài nguyên lại chênh lệch như vậy.”
Michelle nghe đến đó, cuối cùng không nhịn được nữa. Anh ta thoải mái đi vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người đó, hai người thấy anh ta thì rõ ràng hơi hoảng hốt.
Michelle cầm một cái cốc, vừa rót cà phê cho mình vừa nhìn hai người bọn họ, cười khẩy: “Có sức ở đây xỉa xói người khác như thế, sao không khuyên nghệ sĩ của hai người dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu kịch bản đi. Lúc quay phim, không ít lần mấy người phải ở bên cạnh nhắc lời thoại cho bọn họ đâu, cho đến tận bây giờ thầy Phong của chúng tôi không để tôi nhắc một từ nào cả.”
Sắc mặt hai người trợ lý rất đặc sắc, Michelle bỏ thêm viên đường vào cốc cà phê của mình rồi đi ra ngoài luôn.
Hừ, những người này chỉ nhìn gia thế của Phong Kính, còn người ta phải trả giá ra sao cố gắng thế nào thì tại sao mấy người lại không nói đến chứ?
Anh ta uống xong một cốc cà phê thì Phong Kính cũng từ văn phòng Tần Phàm đi ra. Anh ta bước đến hỏi anh: “Phong tổng, có phải ký hợp đồng với Fleur không?”
“Ừ, đi thôi, còn phải đến phim trường nữa.”
“Vâng.” Michelle cười hả hê trong lòng, ha ha ha, ký hợp đồng rồi, có một số người có phải bị tức chết rồi không?
Vừa ký hợp đồng xong thì Thiên Tần đã lập tức tung thông báo ra, dù sao Fleur luôn lạnh lùng cao ngạo, bây giờ Phong Kính làm người phát ngôn đầu tiên của bọn họ, đương nhiên phải tuyên truyền cho tốt rồi.
Tin tức này nhanh chóng đẩy lùi sự ảnh hưởng của sự kiện Phong Kính “đánh người”, ngay sau đó Bunny công khai poster chụp quảng cáo nước hoa phiên bản giới hạn của Phong Kính, mọi người chỉ còn biết say mê nhan sắc nữa thôi.
Giang Nhiễm cũng là một thành viên trong đội quân đấy, mặc dù cô đã nghe Phong Kính nói trước về quảng cáo này, nhưng sau khi nhìn thấy ảnh thật thì vẫn bị mức độ đẹp trai lại lên một tầm cao mới của Phong Kính mê hoặc!
Nối tiếp màu son 007, loại nước hoa này lại sắp trở thành vua cháy hàng mới.
May mắn cô đã có rồi, hì hì!
Nghiêm Hoan Hoan nhìn thấy poster nước hoa, lại kích động rủ Giang Nhiễm cùng đi xếp hàng: “Giang Nhiễm, ngày 25 hôm đấy cùng đi mua nước hoa nhé! Sản phẩm của Bunny đấy! Lọ đẹp quá, đương nhiên, Phong Kính đẹp nhất.”
[Giang Nhiễm]: Cậu tự đi đi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tranh giành, tớ không muốn đi.
[Nghiêm Hoan Hoan]: Đồng chí nhỏ à, Đảng và Quốc gia giáo dục cậu nhiều năm như vậy, chỉ có chút khó khăn này mà cậu đã muốn chùn bước rồi ư? Như vậy làm sao cậu còn có thể cùng tớ xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa đây?
[Giang Nhiễm]: …
[Nghiêm Hoan Hoan]: Hôm Giáng Sinh, đúng giờ tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu (mỉm cười).
[Giang Nhiễm]: Có chuyện này không biết có nên nói với cậu không.
[Nghiêm Hoan Hoan]: Chuyện gì?
[Giang Nhiễm]: Giáng Sinh vào thứ hai, cậu phải đi làm đấy.
[Nghiêm Hoan Hoan]: …
[Nghiêm Hoan Hoan]: Xin nghỉ!
Giang Nhiễm đang định trả lời cô ấy thì nhận được một tin nhắn mới trên WeChat, sau khi cô xem xong thì đau lòng nhấn trở lại khung tin nhắn của Nghiêm Hoan Hoan: “Tớ thấy cậu có lẽ đừng nên xin nghỉ phép nữa.”
[Nghiêm Hoan Hoan]: Vì sao?
[Giang Nhiễm]: Vì cậu phải tặng tiền cho người khác rồi.
[Nghiêm Hoan Hoan]:???
[Giang Nhiễm]: Cậu xem thử Đỗ Tiểu Ưu có gửi tin nhắn cho cậu không?
Nghiêm Hoan Hoan xem thử, sau đó khóc lóc trở về: “Mẹ kiếp, Đỗ Tiểu Ưu sắp kết hôn???”
[Giang Nhiễm]: Đúng vậy, còn muốn xin nghỉ nữa không?
[Nghiêm Hoan Hoan]: …
[Nghiêm Hoan Hoan]: Vì sao cuộc sống lại khốn khổ như thế? Năm nay đã tặng bao nhiêu tiền quà cáp rồi! Vì sao cuối năm còn có người kết hôn chứ?
[Giang Nhiễm]: Tớ cũng không ngờ, chỉ còn một tháng cuối cùng còn nhận được một quả bom.
[Nghiêm Hoan Hoan]: (đau lòng đến không thể thở nổi.jpg)
[Nghiêm Hoan Hoan]: Tớ bỏ ra từng này tiền, một ngày nào đó tớ sẽ thu lại (mỉm cười) Nếu đến năm 30 tuổi tớ vẫn không thể kết hôn thì tớ sẽ mời bọn họ tới tham gia đại thọ 30 tuổi của tớ (mỉm cười).
[Giang Nhiễm]: …
Cô có thể không đi không?
Cô tắt khung chat với Nghiêm Hoan Hoan, lại nhận được một tin nhắn của Đỗ Tiểu Ưu, lần này là mời cô làm phù dâu. Giang Nhiễm và Đỗ Tiểu Ưu không phải là bạn thân nhất, nhưng cô gái bạn thân của Đỗ Tiểu Ưu đã làm phù dâu ba lần rồi, không tiện làm phù dâu của cô ấy nữa. Đỗ Tiểu Ưu không có cách nào khác thế nên mới tìm đến Giang Nhiễm, người có quan hệ không tồi với mình.
Giang Nhiễm chưa từng làm phù dâu cho ai, nếu Đỗ Tiểu Ưu đã tự mình mở lời, cô cũng rất thoải mái đồng ý. Hôn lễ của Đỗ Tiểu Ưu diễn ra vào thứ bảy, rất gấp, sau khi Giang Nhiễm tham gia vào đội ngũ phù dâu mới biết được, thì ra cô ấy đã mang thai nên mới vội vã tổ chức hôn lễ.
[Đỗ Tiểu Ưu]: Vất vả cho mọi người rồi, ngày kia làm phiền mọi người tới thử lễ phục, sau đó nếu kịp thời gian, có lẽ còn có thể tập trước một chút (đáng yêu).
[Đỗ Tiểu Ưu]: Buổi tập trước vào ngày kia, nếu mọi người có việc thì có thể không cần tham gia, thứ sáu là buổi diễn tập chính thức, hy vọng mọi người có thể cố gắng đến đông đủ (đáng yêu).
Đương nhiên Giang Nhiễm không có vấn đề gì, mức độ tự do của công việc cô khá lớn, đây cũng là lý do Đỗ Tiểu Ưu mời cô làm phù dâu. Cũng do Đỗ Tiểu Ưu chọn thời gian vô cùng khéo, đúng lúc Giang Nhiễm mới nộp bản thảo, nếu hôn lễ lùi lại trước mấy ngày thì nói không chừng cô đang vội vàng chạy cho kịp thời gian nộp bản thảo, không có thời gian mà tham dự.
Hôm thử lễ phục, Giang Nhiễm mới nhìn thấy chồng của Đỗ Tiểu Ưu lần đầu tiên, vóc dáng không cao lắm, diện mạo cũng bình thường, nhưng tính cách khá tốt, có thể nhìn ra được cực kỳ quan tâm đến Đỗ Tiểu Ưu. Giang Nhiễm thay trang phục phù dâu trong phòng thay đồ, chụp một bức ảnh của mình trong gương.
Lễ phục phù dâu chắc chắn sẽ không lộng lẫy như lễ phục của cô dâu, nhưng lần đầu tiên Giang Nhiễm mặc loại trang phục này nên không nhịn được chụp cho mình một bức ảnh. Cô chụp xong thì chọn một cái mà mình vừa lòng nhất rồi gửi cho Phong Kính.
[Giang Nhiễm]: Đẹp không ạ? (hình ảnh)
Phong Kính đang đóng phim, di động anh đặt trong túi áo khoác. Michelle nghe thấy di động Phong Kính khẽ rung lên, định lấy ra xem ai tìm anh, nhưng bàn tay mới vươn ra một nửa thì dừng lại.
Thôi, bây giờ Phong Kính là người có bạn gái, lỡ là tin nhắn bạn gái gửi cho anh ấy thì sao?
Chờ đến lúc Phong Kính quay xong cảnh này thì đạo diễn cũng đúng lúc cho mọi người nghỉ ngơi 20 phút. Phong Kính đi đến ghế ngồi xuống, Michelle nhanh chóng đưa áo khoác và nước ấm cho anh.
Phong Kính uống một ngụm rồi lấy di động trong túi ra, thấy cái tên trên tin nhắn thì khóe miệng anh liền cong lên. Michelle lén lút liếc nhìn màn hình di động trên tay anh, ôi, hình như là bạn gái thật.
May mà vừa rồi anh ta không xem.
Phong Kính ấn mở hình ảnh Giang Nhiễm gửi, ngay lập tức bị Giang Nhiễm hấp dẫn. Bộ lễ phục lộ vai đã hoàn toàn để lộ xương quai xanh mềm mại trước mắt anh, trên vòng eo thon gọn có thắt một cái nơ bướm như đang chờ đợi người đến mở quà tặng.
[Phong Kính]: Rất đẹp, em tham gia hoạt động gì sao?
[Giang Nhiễm]: Làm phù dâu trong hôn lễ của bạn em (cười trộm).
Phù dâu à… Phong Kính nghĩ xa xôi, anh càng mong cô có thể thành cô dâu hơn, là cô dâu của anh.
[Phong Kính]: Em mặc áo cưới chắc chắn còn đẹp hơn nữa.
Thật sự mong một ngày cô có thể mặc váy cưới cho anh nhìn.
[Giang Nhiễm]: Tiết lộ cho anh biết, vừa rồi em và một phù dâu khác đã bàn bạc, chờ sau khi thử lễ phục xong, chúng em sẽ lén lút thử một cái váy cưới trong cửa hàng.
[Giang Nhiễm]: Váy cưới thật sự rất đẹp, con gái không thể nào cưỡng lại sức hấp dẫn của váy cưới (che mặt).
Phong Kính đảo mắt, anh hỏi thử: “Vậy em muốn kết hôn à?”
Tim Giang Nhiễm đập nhanh, cô vỗ mặt mình, tự nhủ với bản thân: Mày suy nghĩ nhiều thôi Giang Nhiễm à, không phải Phong Kính có ý muốn kết hôn với mày đâu!
[Giang Nhiễm]: Em chỉ muốn mặc váy cưới thôi, em còn nhỏ như vậy, kết hôn gì chứ ╭(╯^╰)╮
Mắt Phong Kính tối sầm nhưng vẫn cười trả lời cô: “Ừ, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta vẫn là trẻ nhỏ (cười trộm).”
Quả nhiên vẫn không thể sốt ruột, anh không nên chỉ lo lắng vấn đề của mình mà cầu hôn với Giang Nhiễm. Giang Nhiễm mới 25 tuổi, với cô mà nói bây giờ còn quá sớm để bước chân vào cuộc sống hôn nhân và gia đình.
[Phong Kính]: Ngày mai anh phải lên núi đóng phim, tín hiệu trên đó có thể không tốt lắm, không thể gửi tin nhắn ngay được.
[Giang Nhiễm]: À, vâng.
Cô đã đọc nguyên tác “Bí mật”, quả thật có một đoạn nam nữ chính leo núi. Nghĩ đến bây giờ thời tiết rét lạnh, đường trên núi lại không dễ đi, cô không kìm được mà dặn dò: “Các anh ở trên núi phải chú ý an toàn nhé.”
[Phong Kính]: Ừ ^_^
[Giang Nhiễm]: Vất vả rồi, ôm anh một cái.
[Phong Kính]: Chỉ ôm một cái thôi hả? Không hôn anh à?
[Giang Nhiễm]: …
[Giang Nhiễm]: (*╯3╰)
Phong Kính cười, cũng trả lời cô bằng một biểu tượng ôm. Ôi, thật sự mong có thể hôn cô thật.
Michelle thấy vẻ mặt của anh thì biết ngay là ham muốn của anh không được thỏa mãn.
Ôi, cũng làm khó ảnh đế Phong rồi, đang trong độ tuổi khí lực tràn trề, vất vả lắm mới quen được một người bạn gái, thế mà lại vì nguyên nhân công việc mà không được gặp mặt trong khoảng thời gian dài. Thương anh quá.
Ngày hôm sau, Phong Kính theo đoàn phim ngồi xe hơn ba tiếng mới lên được trên núi. Nơi bọn họ quay phim còn phải cao hơn chút nữa, nhưng đường phía trước xe không thể đi qua, chỉ có thể tự mình trèo lên.
Áo khoác Phong Kính đã không thể ngăn cản được những cơn gió rét buốt trên núi, Michelle chu đáo chuẩn bị áo lông cho anh. Nhìn Phong Kính khoác áo lông đi về phía trước, Michelle nghĩ thầm, giá trị nhan sắc Phong tổng thật sự rất cao, mặc áo lông mà cũng có thể đẹp trai đến vậy!
Vì đã có một đội nhân viên công tác lên đó trước mấy ngày để chuẩn bị nên lúc này bọn họ tới nơi thì không cần chờ lâu đã có thể bắt đầu quay luôn. Nếu tình huống quay phim thuận lợi thì tổng cộng phải quay ba ngày trên núi.
Hai ngày trước thời tiết có vẻ tốt, lúc quay phim cũng không tệ lắm, đến ngày thứ ba lại có mưa, mọi người chỉ có thể đợi mưa tạnh lại bắt đầu.
Hơn 10 giờ, mưa có xu hướng nhỏ đi, đạo diễn gọi mọi người, chuẩn bị bắt đầu quay phim.
“Tất cả mọi người cẩn thận một chút, vừa mới mưa, đường hơi trơn trượt, chú ý đừng để bị ngã.”
Anh ta vừa dứt lời thì liền có nhân viên công tác hô to: “Không xong rồi, Phong Kính ngã xuống rồi!”
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Ặc, Phong cẩu đản thật sự là nam chính thê thảm nhất dưới ngòi bút của tôi, không ai sánh nổi… Tôi thật sự không cố ý nhắm vào cậu đâu.
Phong Kính: … Bà đoán tôi tin không?:)