Beta: Mạc Y Phi
Cái ôm này rõ ràng không giống với hai lần trước, sau lưng Giang Nhiễm dán vào lồng ngực ấm áp, cả người cô cứng đờ.
Một tay Phong Kính ôm eo cô, một tay nắm cổ tay cô, chôn sâu đầu vào cổ cô ngửi một cái: “Chính là mùi hương này à? Rất dễ chịu, còn thoang thoảng mùi quýt nữa.”
Khiến anh si mê.
“Đó, đó là mùi dầu gội.” Giang Nhiễm căng thẳng đến mức nói lắp bắp.
Phong Kính khẽ cười, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Vậy… chúng ta cũng cần dùng chung một loại dầu gội luôn à?”
“Của em là dầu gội cho nữ mà!” Giang Nhiễm giãy giụa hai cái trong lòng anh, tư thế này khiến cô cảm nhận được rõ ràng tính xâm lược của người đàn ông phía sau. Phong Kính siết chặt cái tay đang nắm tay cô, giọng nói nghe như vừa uống rượu xong: “Bây giờ anh nghĩ anh muốn nhiễm mùi hương của em.”
“… Vậy, vậy anh có muốn thử nước hoa bây giờ luôn không?”
“Anh muốn thử cái khác.” Anh nói xong liền cúi xuống hôn cái cổ mảnh khảnh của cô, Giang Nhiễm bị kích thích, cô rụt người lại.
“Nhiễm Nhiễm…” Phong Kính thấp giọng lẩm bẩm tên cô, giống như thần chú khiến nhiệt độ cơ thể hai người đều nhanh chóng tăng lên. Tay Phong Kính chui vào vạt áo Giang Nhiễm, đầu ngón tay chạm vào da thịt tinh tế khiến hô hấp anh càng thêm dồn dập.
Giang Nhiễm trong lòng Phong Kính hoàn toàn quên mất phải phản kháng, đến khi Phong Kính đè cô lên sofa, cô vẫn chưa phục hồi tinh thần. Cúc áo sơ mi trên người Phong Kính không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, để lộ vòm ngực lớn, Giang Nhiễm nhìn thấy thì vô thức nuốt nước bọt.
Đương nhiên Phong Kính cũng không phải chỉ lo cởi cúc áo của mình mà áo trên người Giang Nhiễm cũng bị anh đẩy lên, lộ ra vòng eo trắng nõn.
Tim đập nhanh chưa từng có, lúc Giang Nhiễm đang cảm thấy mình hô hấp không nổi nữa, vậy mà Phong Kính còn quá đáng đi lên, dùng miệng cướp đoạt dưỡng khí không nhiều lắm trong cổ họng cô. Cô theo bản năng ưỡn người lên, đụng phải bộ phận mang tính xâm lược của người đàn ông thì ý nghĩ hiện ra đầu tiên trong đầu cô chính là bên trong phòng hàng hóa còn có bao cao su 0.01mm kìa…
Ngay khi tay Phong Kính sắp đi xuống thăm dò mảnh đất thần bí kia thì điện thoại bị anh đặt trên bàn bất thình lình vang lên. Phong Kính nhíu mày, không muốn để ý đến tiếng chuông quấy nhiễu người khác đó, tiếp tục đánh chiếm thành trì trên người Giang Nhiễm.
Mà cuộc điện thoại kia lại vô cùng cố chấp, sau lần đầu tiên bị tắt tự động thì lại bám riết không tha gọi tới lần thứ hai. Đôi mắt hơi phiếm nước của Giang Nhiễm nhìn thoáng qua bàn, hô hấp không ổn định nói: “Điện thoại, vẫn nên nghe máy đi…”
Phong Kính không giống cô, mấy cuộc điện thoại gọi anh đều là chuyện quan trọng liên quan đến công việc, hơn nữa người này còn cố chấp như vậy chắc chắn là có chuyện.
Phong Kính không kiên nhẫn nhíu mày, cuối cùng buông Giang Nhiễm ra, một tay nhận điện thoại: “Chuyện gì?”
“Phong tổng, sắp đến 12 giờ rồi, sao anh vẫn chưa đi xuống chứ?” Giọng nói sốt ruột của Michelle từ điện thoại truyền ra, ảnh đế nhà anh ta vừa đến buổi tối thì có hành động kỳ lạ, không biết anh ấy nói với bạn gái chưa nữa!
Những lời này giống như một châu nước đá, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa trên người Phong Kính. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 11 giờ 56 phút rồi.
Không xong!
Thầm than một tiếng trong lòng, Phong Kính vội vàng ngồi dậy. Thắt lưng của anh không biết đã cởi ra từ lúc nào, bây giờ cũng không kịp từ từ cài lại, chỉ kịp kéo quần lên, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài: “Xin lỗi em, đột nhiên anh có việc gấp! Sẽ giải thích với em sau!”
“… Hả?” Giang Nhiễm đang hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cô nhìn bóng lưng vội vàng của Phong Kính, chỉ muốn nói, tốt xấu gì anh cũng mặc quần áo cho tử tế đã…
Thời gian chỉ còn lại 4 phút, Phong Kính không có tâm trạng để mặc lại quần áo, thậm chí ngay cả giày cũng chỉ tùy tiện xỏ vào chân rồi xông ra ngoài như gió.
Sợ hãi trên đường biến thành Nhị Hoàng không an toàn nên anh cũng không đi xuống dưới mà nhấn luôn con số 15 trong thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, cuối cùng anh mới thả lỏng được một chút. Nhìn gương chỉnh lại dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của mình, quả thật Phong Kính cực kỳ cạn lời, may mà lúc này đã khuya nên không có ai đi thang máy nữa… Anh cài lại thắt lưng, nhìn nơi nào đó còn đang dựng thành cái lều nhỏ thì càng thêm cạn lời.
Cửa thang máy mở ra, anh gấp gáp vào phòng. Lúc này cách 12 giờ chưa đến 2 phút, anh vội vàng cởi quần áo trên người, dùng thời gian 30 giây tắm nước lạnh, sau đó mặc áo ngủ vào rồi nhảy lên giường.
12 tiếng chuông đúng lúc vang lên.
Phong Kính lập tức xuất hiện trong phong khách nhà Giang Nhiễm. Lúc này Giang Nhiễm còn ngồi trên sofa, cổ áo bị Phong Kính kéo ra vẫn vắt lỏng lẻo trên vai như cũ.
Phong Kính: “…”
Anh hít sâu một hơi quay đầu đi, không muốn để ngọn lửa rất vất vả mới dập được lại bùng lên.
Giang Nhiễm vẫn đang nhớ lại chuyện vừa rồi, đầu tiên là xấu hổ với sự tiếp xúc thân mật giữa hai người, rồi sau đó bắt đầu lo lắng rốt cuộc Phong Kính đã xảy ra chuyện gì… Dù sao lúc anh đi, cái lều nhỏ vẫn đang dựng lên.
Nghĩ đến đây mặt cô lại đỏ lên, cô vỗ vỗ mặt mình, đứng lên khỏi sofa, thuận tay sửa sang lại quần áo: “Trước tiên… tắm một cái đã.”
Không lâu sau khi cô rời khỏi phòng khách thì Phong Kính nghe được tiếng nước chảy ào ào, ánh mắt anh tối sầm lại, đau buồn quỳ rạp trên mặt đất.
Hôm nay là sơ sót của anh, vậy mà lại để xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, Giang Nhiễm sẽ nghĩ thế nào đây? Bạn trai làm được một nửa thì ném bạn gái lại rồi bỏ chạy… Nếu anh là cô gái đấy chắc chắn anh sẽ không chấp nhận được!
A a a a a a phát điên mất!
Mà lúc này người muốn phát điên đâu phải chỉ có một mình anh.
Michelle ở dưới đợi cả đêm, thấy sau khi Phong Kính tắt điện thoại anh ta thì đèn tầng 15 đột nhiên sáng lên thì biết đêm nay có lẽ Phong Kính sẽ ngủ lại bên này. Phòng này lúc trước thuê ba tháng, tuy rằng bây giờ không ở nữa những vẫn đang trong kì hạn thuê phòng.
Là trợ lý sinh hoạt của Phong Kính, trong tay anh ta đương nhiên có chìa khóa dự phòng. Cân nhắc đến tình trạng ban đêm của Phong Kính, anh ta lái xe vào gara, vào thang máy lên tầng 15.
Cửa vừa mở ra liền nghe thấy tiếng chó kêu đầy hưng phấn.
Michelle: “…”
Đã rất lâu rồi Phong Kính không còn náo loạn vào buổi tối nữa, đêm nay kích động như vậy là vì… mừng sinh nhật à?
Anh ta bắt đầu không nhịn được tưởng tượng ảnh đế Phong vừa mới làm gì đó với bạn gái.
Nhưng hiển nhiên việc quan trọng nhất bây giờ là ảnh đế Phong đang ầm ĩ trong phòng, khi anh ta dùng tất cả thủ đoạn của mình để dỗ được anh ấy ngủ thì đầu đã ra đầy mồ hôi.
Sau đó anh ta lơ đãng nhìn thấy vết cào mới trên vai ảnh đế Phong.
… Anh ta không hiểu gì, anh ta không hiểu gì hết.
Anh ta mặc niệm trong lòng, đóng cửa phòng ngủ lại đi ra ngoài.
Giang Nhiễm tắm xong đi ra thì vẫn không yên tâm nên gửi một tin nhắn cho Phong Kính.
[Giang Nhiễm]: Anh có ổn không?
Cô đợi một lát cũng không thấy Phong Kính trả lời, đành phải tắt điện thoại đi ngủ. Thấy Nhị Hoàng nằm trên bậc cửa sổ, Giang Nhiễm mỉm cười đeo bịt mắt lên: “Ngủ ngon nhé, Nhị Hoàng.”
“Gâu.” Phong Kính cũng nói ngủ ngon với cô, đôi mắt tối đi.
Điều anh không chịu nổi nhất chính là vào buổi tối Giang Nhiễm gửi tin nhắn cho anh mà anh lại không có cách nào để trả lời. Mặc dù anh ở bên cạnh cô nhưng điều này cũng không có bất cứ ý nghĩa nào đối với cô cả.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể không tráo đổi với Nhị Hoàng nữa đây?
Anh đã từng rất biết ơn “ma pháp” này đã để anh gặp được Giang Nhiễm, nhưng cùng với đó thì nó cũng mang đến ảnh hưởng tiêu cực rất lớn.
Sáng hôm sau anh bị Michelle gọi dậy, thấy vẻ mặt không hề tốt của anh ta thì biết tối qua chắc chắn Nhị Hoàng lại náo loạn.
“Phong tổng, tình hình thân thể của anh vẫn còn chưa ổn định, đừng nên… làm những chuyện kích thích.” Michelle nhắc nhở Phong Kính đầy ẩn ý. Phong Kính ho khan một tiếng, đi dép vào phòng tắm: “Tôi biết rồi.”
Tắm xong đi ra, Phong Kính thấy nước hoa đặt trên bàn, trong lòng chợt xúc động.
Tối hôm qua, trong trường hợp hỗn loạn như vậy mà anh vẫn không quên cầm nước hoa đi… Cực kỳ bội phục bản thân.
Nghĩ đến dòng chữ Giang Nhiễm viết trên tấm thiệp, khóe miệng anh không nhịn được cong lên. Anh đi qua mở nước hoa ra, xịt vào không trung, nhẹ nhàng ngửi một cái.
Ừ, quả thật giống mùi hương trên người Giang Nhiễm như đúc.
Vì nguyên do nước hoa, tâm trạng tối tăm suốt một đêm của Phong Kính trở nên tốt đẹp hơn, mãi đến khi thang máy xuống đến tầng 7 thì vẻ mặt lại biến thành phức tạp.
Chuyện tối hôm qua phải giải thích tử tế với Giang Nhiễm mới được.
Ngồi trên xe, Phong Kính nhìn tin nhắn Giang Nhiễm gửi vào tối hôm qua, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Chắc chắn không thể ăn ngay nói thật, loại chuyện này đoán chắc Giang Nhiễm cũng sẽ không tin, lại cảm thấy anh bịa chuyện lừa cô thì sao?
Phong Kính thở dài, soạn tin nhắn đứt quãng gửi đi.
[Phong Kính]: Xin lỗi em, đêm qua là điện thoại của trợ lý anh, thật sự có chuyện vô cùng khẩn cấp, ngại quá, cứ bỏ lại em mà đi như vậy.
[Phong Kính]: Thật sự xin lỗi thật sự xin lỗi thật sự xin lỗi thật sự xin lỗi.
Anh gửi rất nhiều lời xin lỗi đi.
Giang Nhiễm nhìn thấy thì mơ màng một lúc, cô ngáp một cái rồi ngồi dậy trả lời anh: “Không sao đâu, anh giải quyết xong chuyện chưa?”
[Phong Kính]: Ừ, tạm thời giải quyết xong rồi.
[Phong Kính]: Thật sự vô cùng xin lỗi em.
[Phong Kính]: Lần sau gặp mặt em có thể đánh anh mắng anh, ngàn vạn lần đừng tức giận nhé (rơi nước mắt) anh sợ em sẽ không để ý đến anh (rơi nước mắt).
“Phụt.” Giang Nhiễm bật cười, anh Phong đáng yêu quá đi mất.
[Giang Nhiễm]: Thật ra cũng hơi tức giận, nhưng nhìn anh gấp gáp như vậy chắc chắn là tình thế bắt đắc dĩ.
[Giang Nhiễm]: Lần sau gặp em phạt anh nấu cơm cho em nhé, hì hì.
[Phong Kính]: Được.
[Phong Kính]: Yêu em.
Giang Nhiễm: “…”
Đột, đột nhiên bộc bạch cái gì thế chứ… Thật là.
Câu “yêu em” Phong Kính cũng là buột miệng thốt ra, Giang Nhiễm thật sự là cô gái cực kỳ khéo hiểu lòng người, anh cảm thấy bản thân càng ngày càng yêu cô.
Chỉ là chuyện tối qua cho dù Giang Nhiễm nói không tức giận thì chính anh cũng canh cánh trong lòng. Anh buồn bực cầm điện thoại, lên mạng tìm kiếm tình huống như tối hôm qua thì bạn gái sẽ nghĩ thế nào.
Câu trả lời có thể nói là vô cùng đặc sắc.
“Người anh em, cậu nói thật đi, có phải cậu không được không?”
“E hèm, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào, với tôi mà nói thì tôi sẽ nghi ngờ phương diện kia của bạn trai có vấn đề.”
“Đổi bạn trai luôn! Còn có thể nghĩ kiểu gì nữa chứ? Loại bạn trai này thì có ích lợi gì?”
“Ha ha ha, bây giờ người ta có thể nói thận hư thành rõ ràng trần trụi như vậy à?”
Phong Kính: “…”
~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có thể nói là vô cùng thảm thương.
Phong Kính: Tác giả, tôi hận bà.:)