Beta: Mạc Y Phi
Sau khi Nhị Hoàng ra đi, Phong Kính nhận ra mình cũng không hiểu tiếng chó nữa. Bạn bè thân thích xung quanh đều nói bọn họ có thể nhận nuôi tiếp một con chó, Phong Kính từng nhắc tới việc này với Giang Nhiễm nhưng Giang Nhiễm từ chối.
Lúc Nhị Hoàng ra đi thật sự quá đau lòng, có lẽ một khoảng thời gian cô sẽ không muốn nuôi chó nữa.
Sau khi nghe cô nói như vậy, Phong Kính liền nói: “Chúng ta không nuôi chó nữa, nuôi con đi.”
Giang Nhiễm: “…”
Kế hoạch có con cứ như vậy chính thức được đưa vào bàn bạc.
Bình thường Phong Kính có tập thể hình và vận động, cũng không có thói quen gì không lành mạnh, tiến vào giai đoạn chuẩn bị có thai liền càng chú ý quy luật làm việc, nghỉ ngơi và ăn uống hơn so với ngày thường. Giang Nhiễm chủ yếu tăng cường rèn luyện, mỗi lần Phong Kính tới phòng tập đều sẽ đưa cô đi cùng. Sau khi cố gắng một thời gian ngắn, Giang Nhiễm thuận lợi mang thai.
Người hai nhà luân phiên về nhà thăm Giang Nhiễm, dặn dò đủ tất cả những điều phụ nữ có thai phải chú ý, thuận tiện cũng dặn dò Phong Kính nên chăm sóc cô như thế nào. Phong Kính lần đầu tiên làm bố, tâm trạng vô cùng khẩn trương, mỗi lần thấy Giang Nhiễm đi đường đều lo lắng đề phòng, càng không cần phải nói đến chuyện như để cô đóng gói giao hàng
Không làm công việc order nữa, Giang Nhiễm cảm thấy bản thân khá rảnh rỗi. Vốn nhàn rỗi mười tháng cũng không có gì không tốt, cô có thể ở nhà xem phim đọc sách chơi trò chơi, nhưng Phong Kính cố gắng hạn chế hết mức để cô chạm vào điện thoại và máy tính, nói là có phóng xạ, không tốt cho thân thể.
Toàn bộ cuộc sống Giang Nhiễm tịch mịch như tuyết trắng, lúc Phong Kính ở nhà, chỉ cần thấy cô chơi di động hay máy tình thì sẽ trở nên vô cùng lắm mồm, như kiểu bị Đường Tăng nhập vào người. Bị nhắc vài lần, Giang Nhiễm cũng đã có kinh nghiệm, chỉ cần anh ở nhà thì cô sẽ lấy một quyển sách nằm trên ghế ngoài ban công đọc, anh vừa ra khỏi cửa, cô liền vứt sách xuống đi chơi điện thoại và máy tính.
Cô cảm thấy bản thân giống như càng sống càng thụt lùi, lúc còn đi học, do không muốn học hành cũng qua loa có lệ với bố mẹ y như vậy.
Cố tình là Phong Kính vì cô mang thai mà đẩy lùi không ít công việc, thời gian ở nhà càng ngày càng dài. Giang Nhiễm uyển chuyển ngỏ ý với anh, bởi vì mang thai nên anh mới phải càng nỗ lực làm việc để kiếm tiền mua sữa bột cho bé cưng chứ.
Phong Kính mỉm cười đáp lời cô: “Nhiễm Nhiễm ngốc, tiền mà chồng em kiếm được đủ để nuôi cả một đội bóng rồi.”
Giang Nhiễm: “…”
Cô cảm thấy người này không hề có ý chí tiến thủ!
Vất vả lắm mới chờ được Phong Kính ra ngoài, Giang Nhiễm lấy di động ra bắt đầu chơi trò chơi. Gần đây có một trò chơi dành cho con gái tên là “Tiền và đàn ông hoang dã” cực kỳ nổi, quảng cáo trò chơi này xuất hiện nhan nhản. Vì thấy nhân vật khá đẹp nên cô cũng chơi theo phong trào một phen.
Kết quả chơi không bao lâu thì cô phát hiện đây là một trò chơi ăn tiền, không nạp tiền vào trò chơi thì sẽ không hề có đàn ông hoang dã đi hẹn hò với cô. Mặc định trong máy điện thoại Giang Nhiễm chính là thẻ ngân hàng của Phong Kính – là cái mà Phong Kính nói bên trong không có bao nhiêu tiền hôm Phong Kính đưa cho cô khi đi mua thịt cho con chó kia. Sau đó Giang Nhiễm đặc biệt kiểm tra thì bên trong có hơn một ngàn vạn.
Ha ha.:)
Giang Nhiễm không thảo luận với Phong Kính xem số tiền kia rốt cuộc là nhiều hay ít, dù sao sau đó cô cũng đã mặc định vào điện thoại của mình rồi, bây giờ dùng để nuôi bốn người đàn ông hoang dã.
Ngẫm lại còn hơi kích thích đấy chứ.
Cô dùng gấp đôi tiền lên người tên đàn ông đầu tiên, sau đó rút thăm được ba người đàn ông khác, xem ra cô có một người đàn ông mang dòng máu Châu Âu đây. Có điều cô cảm thấy lần rút thăm này vẫn không ưng ý lắm nên quyết định dùng thẻ ngân hàng nạp mấy lần 648 tệ vào trò chơi.
Sau khi nạp thành công hai phút, ông chồng thân yêu của cô gửi tin nhắn đến.
[Chồng yêu]: Bảo bối, ở nhà làm gì đấy? (mỉm cười)
[Cô vợ bảo bối]: Ở nhà đọc sách ạ (đáng yêu)
[Chồng yêu]: Ồ, anh vừa nhận được tin nhắn biến động số dư của ngân hàng, em quẹt mấy lần 648 tệ liền, có phải lại đang chơi trò chơi không? (mỉm cười)
Giang Nhiễm: “…”
Là sơ suất của cô! Mặc dù Phong Kính đưa thẻ cho cô nhưng số điện thoại ngân hàng lưu vẫn là của Phong Kính! Chỉ cần cô vừa dùng thẻ thì anh sẽ nhận được tin nhắn trừ tiền!
…. Việc này thật sự quá khốn nạn.:)
[Cô vợ bảo bối]: Ha ha, em thấy game mà anh chơi có bộ đồ mới nên em mới mua nguyên bộ đó giúp anh (xấu hổ).
[Chồng yêu]: Thật không? (mỉm cười)
[Chồng yêu]: Anh phải làm việc đây, em đừng chơi lâu quá.
Giang Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trả lời anh: “Mau đi đi mau đi đi, cố gắng làm việc nhé!”
Giang Nhiễm thoát khỏi WeChat, trở về giao diện trò chơi tiếp tục rút thăm nhân vật. Trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng rút được nhân vật mà cô muốn!
Rút xong trò chơi sẽ tự động hiện ra giao diện chia sẻ để cô mang đi khoe, Giang Nhiễm đăng lên vòng bạn bè, đặc biệt chặn Phong Kính, rồi chia sẻ ra ngoài.
[Giang Nhiễm]: Trộm tiền chồng để rút ngẫu nhiên được người đàn ông này ha ha ha ha ha ha ha (hình ảnh).
Trong vòng bạn bè của cô có rất nhiều người chơi trò chơi này nên chẳng bao lâu liền nhận được một lượng lớn bình luận và lượt like.
[Nghiêm Hoan Hoan]: ….. Ngoài đời cậu cướp Phong Kính còn chưa đủ, ngay cả trò chơi cũng phải đoạt chồng của tớ! Tuyệt giao đi!
[Triệu Kha]: Mẹ kiếp!! Cậu tống bao nhiêu tiền đấy! Tớ nộp hơn một vạn mà vẫn không rút được cái này! Định từ bỏ rồi! (tạm biệt).
[Giang Nhiễm] trả lời [Triệu Kha]: Tớ cũng nộp mấy ngàn, có lẽ tên này thích tớ rồi (xấu hổ).
[Triệu Kha] trả lời [Giang Nhiễm]: Tớ cũng muốn tuyệt giao với cậu (mỉm cười).
[Đỗ Tiểu Ưu]: A a a a a nhân vật này tớ cực kỳ muốn! Thân thể lõa lồ không che đậy, đẹp như thế cơ mà (thẹn thùng).
[Giang Nhiễm] trả lời [Đỗ Tiểu Ưu]: Dáng người thật sự rất chuẩn (xẩu hổ).
Giang Nhiễm chọn được nhân vật ngẫu nhiên, sau đó gặp phải một vấn đề rất nghiêm trọng, cô vẫn phải nạp tiền vào trò chơi rồi mới có thể nuôi tên đàn ông này.
… Ha ha, cô biết mấy tên đàn ông này không phải thật lòng yêu cô, bọn họ chỉ muốn lừa tiền cô thôi.
Cô chọn một nhân vật mình thích nhất trong số đó, định từ từ bao nuôi, lúc đang chơi hăng thì Phong Kính lại nhắn tin.
[Chồng yêu]: (mỉm cười)
[Cô vợ bảo bối]: Sao thế chồng ơi? (đáng yêu)
Giang Nhiễm trả lời tin nhắn trong tâm trạng khẩn trương, nhưng khi xác định mình đã chặn Phong Kính trên vòng bạn bè thì cô lại thoáng thả lỏng.
[Chồng yêu]: Vừa có người gửi cho anh một bức ảnh.
[Chồng yêu]: (hình ảnh)
[Cô vợ bảo bối]: …
Bức ảnh Phong Kính gửi cô không phải gì khác mà chính là ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của cô.
Đúng, không sai, chính là bài cô khoe đã rút được tên đàn ông kia.
[Chồng yêu]: Trộm tiền của anh còn biết chặn anh, lợi hại lắm (mỉm cười).
[Cô vợ bảo bối]: ………
[Cô vợ bảo bối]: Bây giờ em sẽ xóa nó ngay! (đáng yêu)
Giang Nhiễm xóa bài trên vòng bạn bè nhanh như chớp, còn chụp màn hình gửi cho Phong Kính, bày tỏ sự trong sạch.
[Cô vợ bảo bối]: Em đã xóa rồi! (*  ̄3)(ε ̄ *)
[Chồng yêu]: (mỉm cười)
[Cô vợ bảo bối]: Ha ha ha, tối nay ăn gì đây anh? (*  ̄3)(ε ̄ *)
[Chồng yêu]: Em định ăn tối với ai? Lý Trạch Ngôn sao?
[Cô vợ bảo bối]: ….
Giang Nhiễm mở vòng bạn bè rồi đăng trạng thái mới. Lần này cũng không chặn ai nữa.
[Giang Nhiễm]: Bị chồng phát hiện chơi “Tiền và đàn ông hoang dã”, không khác gì bắt gian tại hiện trường (tạm biệt) (tạm biệt) (tạm biệt).
[Nghiêm Hoan Hoan]: Ha ha ha ha ha ha ha hay lắm.
[Triệu Kha]: Ha ha ha ha ha buồn cười chết mất thôi.
[Michelle]: … Thế nên ảnh đế Phong bị cắm sừng rồi à? Cô đổi biệt danh ai thành chồng rồi?
[Giang Nhiễm] trả lời [Michelle]: Tôi chưa sửa ai hết (tạm biệt).
[Michelle] trả lời [Giang Nhiễm]: Ừ, như vậy còn cứu được.
Giang Nhiễm: “…”
Phong Kính nhìn thấy thì thả tim cho cô, còn bình luận một icon mỉm cười.
Khóe miệng cô giật giật, cũng bình luận một câu dưới trạng thái của mình: “Người chụp ảnh cho Phong Kính xem, tốt nhất đừng để tôi biết người đó là ai (mỉm cười).”
[Nghiêm Hoan Hoan] trả lời [Giang Nhiễm]: Ha ha ha quả thật là anh hùng!
[Michelle] trả lời [Giang Nhiễm]: … Dù sao cũng không phải là tôi! (đổ mồ hôi)
[Triệu Kha] trả lời [Giang Nhiễm]: Số WeChat của Phong Kính là bao nhiêu vậy? (cười xấu xa)
Giang Nhiễm nhìn một lượt cũng không nhìn ra ai là người chụp ảnh gửi cho Phong Kính, người kia cẩn thận thật, chỉ chụp vòng bạn bè của cô, cũng không chụp bình luận phía dưới, chẳng có chút manh mối nào.
Phong Kính kết thúc công việc thì đến Thiên Hạ Cư mua cơm tối hôm nay trước rồi mới lái xe về nhà. Giang Nhiễm nghe thấy âm thanh mở cửa thì vui vẻ chạy xuống.
Phong Kính đặt hộp đựng thức ăn của Thiên Hạ Cư lên bàn, vừa quay đầu lại liền thấy Giang Nhiễm chạy về phía mình thì vội đỡ cô: “Em đừng chạy thế, đi từ từ không được sao?”
Giang Nhiễm thuận thế ôm lấy thắt lưng anh, ngửa đầu nhìn anh: “Chồng à, anh về rồi.”
Phong Kính mỉm cười xoa đầu cô: “Đúng thế, có phải biết mình đã làm sai chuyện nên ngoan như vậy không hả?”
Giang Nhiễm ôm anh chớp mắt, nếu bình thường thì cô sẽ hơi chột dạ thật nhưng bây giờ cô đang mang thai, Phong Kính có thể làm gì được cô chứ?
Dường như nhìn ra được tâm tư cô, Phong Kính hôn lên khóe miệng cô, thấp giọng thầm thì bên tai: “Vợ ngốc, có một ngày rồi con cũng sẽ sinh ra thôi.”
Giang Nhiễm: “…”
Thế nên anh sẽ nhớ thù cho đến lúc đấy đúng không?
Không biết tại sao trong đầu cô hiện lên hình ảnh Phong Kính cầm bút trong tay vẽ lên quyển sổ nhỏ, bên cạnh còn hai chữ kết hợp: ghi thù.
“Được rồi, rửa tay rồi ăn cơm tối đi.”
“Vâng.”
Giang Nhiễm đi rửa sạch tay rồi ngồi xuống cùng ăn cơm tối với Phong Kính. Mặc dù đã mang thai nhưng phản ứng trong thời kỳ thai nghén của cô không quá rõ, cô đã hỏi mẹ mình, bà bảo lúc mang thai cô cũng không có nhiều phản ứng lắm.
Lúc trước Giang Nhiễm thấy Đỗ Tiểu Ưu mang thai đã chia sẻ rất nhiều nỗi khổ lên vòng bạn bè, cô đọc mà lạnh cả người, may mắn là so với cô ấy thì cô còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Phong Kính cũng lo lắng khi cô mang thai quá khó chịu nhưng bây giờ thấy cô có thể ăn có thể ngủ còn có thể trộm tiền anh bao nuôi đàn ông… Ừ, vẫn thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong, Phong Kính đưa cô đi dạo trong tiểu khu, vận động một lúc rồi mới về nhà.
“Bảo bối, em đi tắm trước đi, cẩn thận chút nhé.”
“Biết rồi biết rồi, mỗi ngày anh đều nói mười lần rồi đấy.” Giang Nhiễm vỗ lên cái mông vểnh của Phong Kính rồi đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Phong Kính bị sàm sỡ: “…”
Gần đây Giang Nhiễm ỷ vào việc mình mang thai nên thường xuyên động tay động chân với anh, thật sự không sợ hãi chút nào. Phong Kính nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Vẫn là câu nói kia, có một ngày đứa bé cũng sẽ sinh ra.