Beta: Mạc Y Phi
Vì hôm sau còn phải quay phim nên hai người không nói chuyện quá lâu, để không ảnh hưởng đến công việc tiếp theo nên sau khi biến thành Nhị Hoàng thì Phong Kính cũng ngoan ngoãn hơn nhiều so với trước đó.
Sáng sớm hôm sau Michelle lái xe đưa anh đến phim trường, vì đoàn phim mới vừa khởi động máy nên rất nhiều lều đều dựng lên tạm thời, tạm thời Phong Kính và Vu Dao dùng chung một phòng trang điểm.
Anh đẩy cửa phòng hóa trang ra thì thấy Vu Dao đang tựa vào bên cửa sổ hút thuốc, nhìn tư thế thành thạo kia có lẽ là kẻ nghiện thuốc.
Tuy phong cách của cô ấy khác xa những biểu hiện trên Weibo nhưng Phong Kính vẫn rất bình tĩnh tiếp nhận: “Chào buổi sáng.” Anh lên tiếng chào hỏi Vu Dao rồi bước về vị trí của mình ngồi xuống.
Vu Dao giơ điếu thuốc trong tay lên, hỏi anh: “Cái này không ngại chứ?”
“Không ngại.”
Vu Dao mỉm cười, lại hỏi: “Anh có muốn một điếu không?”
Phong Kính lắc đầu: “Không cần, cảm ơn cô.”
Vu Dao khá bất ngờ: “Tôi chưa từng thấy ngôi sao nam nào trong giới giải trí không hút thuốc, mặc dù ngoài mặt giả vờ rất giỏi nhưng không ai không lén lút hút thuốc uống rượu cả.”
Phong Kính nói: “Tôi cũng không phải hoàn toàn không hút, nhưng tôi thích hút ít thôi.”
Vu Dao mỉm cười, hỏi anh: “Sao thế, bạn gái không thích anh hút thuốc à?”
“…” Phong Kính cảm thấy Vu Dao quá sắc sảo, giây phút này anh lại bắt đầu thích việc công ty xây dựng hình tượng cho nghệ sĩ mình… Ít nhất hình tượng của bọn họ dễ ở chung hơn nhiều so với người thật.
“Cái này thì có gì bất ngờ chứ?” Vu Dao thấy anh không nói chuyện, nhẹ nhàng gảy thuốc trong tay, nói, “Không hẹn hò chỉ là nói cho fan nghe thôi, có ai mà không quen bạn gái từ lâu rồi chứ?” Mặc dù cô ấy chưa tiếp xúc nhiều nên không biết rõ về Phong Kính, nhưng điều kiện anh như vậy không thể không có bạn gái. Hôm qua anh từ chối chuyện tạo CP càng khẳng định suy nghĩ này của cô.
Phong Kính lễ phép mỉm cười, vẫn không tiếp lời. Vu Dao cũng không ngại, lại tự nói tiếp: “Chuyện ngày hôm qua ngại quá, chị Nam cũng không nói trước với tôi, đã gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
“Không sao, nếu đã giải quyết thì cũng không cần xin lỗi nữa.”
Vu Dao dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn anh: “Quả nhiên tính tình ảnh đế Phong rất tốt.” Cũng không biết tính tình tốt này là giả vờ hay thật. Cô ấy đi từ cạnh cửa sổ tới, vặn một chai nước khoáng, uống một hơi hết hơn nửa, lại ném một cái kẹo cao su vào trong miệng mình: “Nếu bị chị Nam phát hiện tôi lại hút thuốc thì phiền phức lắm, trước đây vì để bỏ tật xấu của tôi, chị ấy đã phí không ít công sức.”
Điều bây giờ Phong Kính nghĩ chính là có lẽ anh đã xem thường diễn xuất của Vu Dao, chỉ riêng tính cách này và biểu hiện trên Weibo, anh sẵn lòng bầu một phiếu ảnh hậu Kim Ngưu cho cô ấy.
“Không biết ảnh đế Phong đã từng nghe tới chưa, trước khi xuất đạo tôi rất nổi loạn, uống rượu hút thuốc đánh nhau cái gì cũng làm, sau đó chị Nam chọn tôi, tốn rất nhiều sức lực để nhào nặn tôi thành Vu Dao hiện tại.” Cô ấy lại uống một ngụm nước, cười nói, “Chẳng qua diễn một cô gái ngoan ngoãn cũng rất thú vị.”
Cô ấy nói xong thì ho hai tiếng, giọng nói hơi khàn khàn: “Vốn dĩ chị Nam còn muốn để tôi hát, nhưng trước khi xuất đạo chơi quá điên cuồng nên đã phá hỏng cổ họng rồi, ngày thường nói nũng nịu còn có thể nhưng hát thì thật sự không được. Từng có một lần tôi đến phòng thu âm của Kiều Dĩ Thần, suýt nữa đánh nhau với anh ta.”
Phong Kính: “…”
Cho dù anh không tiến vào giới ca hát nhưng tiếng tăm của Kiều Dĩ Thần anh nghe nhiều cũng quen: “Nghe nói tính tình của anh ta không được tốt lắm, mắng rất nhiều ca hậu ca vương phát khóc luôn.”
“À, tôi thấy căn bản là do anh ta thiếu đòn, chẳng qua bây giờ tôi không đánh người nữa.”
Phong Kính: “…”
Có phải sau này trên phim trường còn cần phải dựa vào chị Dao che chở không?
Dường như Vu Dao nghĩ tới gì đó, rất hứng thú nhìn Phong Kính: “Ảnh đế Phong có nghĩ đến việc phát triển trong giới ca sĩ không? Trong phim lần này có cảnh anh hát, tôi rất mong chờ đấy.”
Phong Kính cười nói: “Thôi, tôi chỉ muốn tập trung vào diễn xuất thôi.” Chỉ là những lời này của Vu Dao thật ra đã khiến thiện cảm của Phong Kính đối với cô ấy tăng lên nhiều, cảnh mà anh hát ở tận phía sau, nếu Vu Dao biết cũng có nghĩa là ít nhất cô ấy đã xem hết kịch bản đầy đủ một lần.
Hai người nói tới kịch bản liền thuận miệng nói đến cảnh diễn tiếp theo, chẳng bao lâu sau thì nhân viên công tác tới, từng người bọn họ ngồi một bên bắt đầu trang điểm. Phong Kính cầm di động, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Giang Nhiễm.
[Phong Kính]: Gặp Vu Dao trong phòng trang điểm, cô ấy và hình tượng trên màn ảnh quá khác nhau, quả nhiên giới giải trí nước rất sâu.” (1)
(1) Nước rất sâu: quy tắc bất thành văn của một ngành nào đó.
[Giang Nhiễm]: …
[Giang Nhiễm]: Những lời như thế này bình thường đều là người ngoài giới nói chứ… Anh ở trong giới giải trí chẳng lẽ còn không biết sao?
[Phong Kính]: Chẳng qua bị khí thế của chị Dao làm cho hết hồn, không nhịn được phải tìm một người để chia sẻ.
[Giang Nhiễm]: Ôi, ngay cả xưng hô cũng thay đổi luôn rồi kìa (che mặt).
[Phong Kính]: (cười trộm)
[Phong Kính]: Nhưng thật ra cô ấy rất nghiêm túc với công việc, chắc sẽ hợp tác vui vẻ.
[Giang Nhiễm]: (bắn tim)
Tần Phàm đứng bên cạnh hơi híp mắt nhìn Phong Kính gửi tin nhắn cho người nào đó, không sai được, vẻ mặt này tuyệt đối là đang yêu.
Vì không để ảnh hưởng đến công việc sau đó của anh, Tần Phàm quyết định tạm thời không vạch trần anh.
Ngày đầu tiên quay phim rất thuận lợi, ngoại trừ việc Vu Dao đã khiến Phong Kính thay đổi nhận thức thì còn lại tất cả anh đều nắm rõ. Đoàn phim cũng dựa theo yêu cầu trong hợp đồng, buổi tối để anh kết thúc công việc trước 12 giờ… Mặc dù quay phim hôm nay vốn dĩ cũng có thể kết thúc trước 12 giờ.
Việc quay phim “Bí mật” tiến hành đâu vào đây, mà đối với các fan thì tháng 11 này còn có một ngày quan trọng, đó chính là sinh nhật Phong Kính.
Ngày 19 tháng 11, Phong Kính tròn 26 tuổi, từ đầu tháng 11 thì fan đã lên kế hoạch các hoạt động mừng sinh nhật. Vì đúng lúc đang quay phim, sinh nhật lần này của Phong Kính chắc chắn sẽ trải qua trong đoàn phim, nhưng khi Giang Nhiễm phát hiện còn mấy ngày nữa là sinh nhật Phong Kính thì vẫn vội vàng chuẩn bị quà cho anh.
Nếu không phải Nghiêm Hoan Hoan nhắc cô thì cô cũng không hề biết sắp đến sinh nhật Phong Kính, người bạn gái như cô quả thật cực kỳ không xứng đáng với chức vụ.
Giang Nhiễm tự mình kiểm điểm, nhanh chóng mở bách khoa toàn thư trên Baidu của Phong Kính, tải tất cả những thứ trên đó xuống.
Nhưng những tin tức trên Baidu hình như không phải tất cả đều chính xác, ví dụ như đồ ăn mà Phong Kính thích không khớp với những gì trong ấn tượng của cô… Mặc dù hai người bọn họ không cùng nhau ăn cơm nhiều lắm nhưng cô vẫn biết được một vài món mà Phong Kính ăn nhiều nhất.
“Hừm…” Giang Nhiễm nhìn màn hình thở dài, xem ra không thể dựa vào thông tin trên mạng để chọn quà cho Phong Kính rồi, vẫn nên tự mình nghĩ thôi.
Chỗ tốt khi làm người order lúc này lập tức được thể hiện, nhà cô không có gì nhiều chỉ có hàng hóa là không thiếu. Cô vào phòng hàng hóa nhìn một lượt, trên kệ để đồ có đủ loại sản phẩm, nhưng chủ yếu là đồ dùng của nữ, không thích hợp để tặng cho Phong Kính.
Cô quyết định xin sự trợ giúp từ Triệu Kha có kiến thức rộng rãi.
[Giang Nhiễm]: Đại Kha Kha, sinh nhật bạn trai nên quà tặng gì nhỉ?
[Triệu Kha]: Cậu có bạn trai á???
[Giang Nhiễm]: … Không phải, có một khách hàng nói muốn chọn quà sinh nhật cho bạn trai, tớ cũng không biết nên chọn gì cả.
[Triệu Kha]: À, tặng bao cao su, lấy loại 0.01 mm kia luôn đi, chỗ cậu còn hàng chứ? Bảo đảm bạn trai vừa lòng.
[Giang Nhiễm]: …
Triệu Kha không chỉ có kiến thức rộng rãi mà tầm nhìn cũng vô cùng gian xảo.
[Giang Nhiễm]: Tớ cảm thấy cậu nói vô cùng có đạo lý nên tớ chọn nước hoa.
[Triệu Kha]: (mỉm cười)
Trong nhà Giang Nhiễm vừa lúc có mấy lọ nước hoa nam giới, cô chọn loại được khen nhiều nhất, chuẩn bị tặng cho Phong Kính… Mặc dù là đồ không đến một ngàn đồng nhưng cũng tốt hơn tặng bao cao su.
Cô còn đặc biệt xuống cửa hàng lưu niệm dưới nhà mua một tấm thiệp nhỏ, viết một tấm thiệp chúc mừng đặt trong túi xách, dự định đưa cho Phong Kính.
Mặc dù đã chuẩn bị quà xong nhưng cô phải đưa cho Phong Kính kiểu gì đây? Giang Nhiễm suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Phong Kính: “Ngày kia anh có thời gian rảnh không?”
Từ sau khi Phong Kính đi quay phim thì không thể trả lời cô ngay, lúc nghỉ ngơi anh mới lấy di động từ trong túi ra, sau đó nhìn thấy tin nhắn của Giang Nhiễm, khóe miệng cong lên.
[Phong Kính]: Ngày kia là sinh nhật anh, em định mừng sinh nhật cho anh à? (che mặt)
[Giang Nhiễm]: … Em cảm thấy anh rất đáng ghét (mỉm cười).
Phong Kính không nhịn được bật cười thành tiếng. Michelle đứng bên cạnh anh ho một tiếng, thấp giọng nói với anh: “Phong tổng, vẫn đang ở phim trường, anh kiềm chế một chút.”
Phong Kính: “…”
Anh chợt nghĩ, có phải Mễ Tuyến Nhi và Tần Phàm đã nhận ra được gì đó từ lâu rồi không?
Nhưng nếu bọn họ không hỏi, anh cũng không định chủ động đề cập đến, ít nhất thì không phải hiện tại.
[Phong Kính]: Ngày kia đoàn phim không có thời gian nghỉ, nhưng có lẽ đạo diễn sẽ cho anh kết thúc công việc sớm hơn chút, nếu còn sớm anh sẽ đi gặp em.
[Giang Nhiễm]: Vâng.
[Giang Nhiễm]: Anh không cần về nhà à?
[Phong Kính]: Bây giờ em mừng sinh nhật còn muốn về nhà à?
[Giang Nhiễm]: Ặc…
[Phong Kính]: Không dám giấu giếm gì, năm ngoái bố mẹ anh đồng thời quên mất sinh nhật anh, tựa như chưa từng sinh anh ra.
[Giang Nhiễm]: Ha ha ha ha ha ha thật thê thảm, không biết an ủi anh thế nào đây, trước hết cười vì kính đã. (2)
(2) Giang Nhiễm chơi chữ: chữ kính (敬) trong cụm từ cười vì kính (笑为敬) có nghĩa là cười ngưỡng mộ, cười tôn kính, giống với chữ Kính trong tên Phong Kính (封敬).
[Phong Kính]: (mỉm cười)
[Phong Kính]: Ngày kia anh sẽ gọi cho em.
Sau khi gửi tin nhắn này, cuối cùng dưới ánh mắt tò mò của mọi người trong đoàn phim, anh cũng cất điện thoại đi.
Ngày sinh nhật Phong Kính, đoàn phim đặc biệt đặt một cái bánh sinh nhật theo yêu cầu cho anh, fan cũng nhờ nhân viên công tác tặng một xe đồ ăn đến đoàn phim, chiêu đãi toàn bộ nhân viên công tác.
Những lúc thế này đương nhiên phải đăng lên Weibo, Phong Kính chụp một bức ảnh toàn bộ bàn ăn, lại chụp một bức ảnh chung, rồi đăng hai cái lên Weibo của mình.
[Phong Kính V]: Gửi tuổi 25 của bản thân, hy vọng có thể có một khởi đầu mới (đáng yêu) cảm ơn đoàn phim “Bí mật”, cảm ơn fan, cũng cảm ơn lão Mạnh đã đặc biệt đến thăm @Mạnh Hành Xuyên.
Mạnh Hành Xuyên là bạn đại học của anh, sau đó lại gia nhập cùng công ty, theo cùng một người đại diện, cũng thay anh vác không ít nồi (3), đương nhiên quan hệ không bình thường. Hôm nay tìm được cơ hội đến đoàn phim này, ngoại trừ để chúc mừng sinh nhật của Phong Kính, còn vì đến gặp “nữ thần” Vu Dao của anh ta.
(3) vác nồi: có nghĩa bóng là chịu lỗi.
Từ nhỏ Mạnh Hành Xuyên đã thích những người con gái đáng yêu ngoan ngoãn, mà Vu Dao quả thật đã thỏa mãn tất cả những điểm này của anh ta, nhưng sau khi gặp người thật, ừ, có chỗ nào đó không đúng.
“Anh cũng thường xuyên đến quán bar kia à? Chỗ này dưới trướng anh cả tôi đấy.”
Mạnh Hành Xuyên ngơ ngác nhìn Vu Dao trống đánh xuôi, kèn thổi ngược trong ấn tượng của mình: “Anh cả cô á? Chưa từng nghe nói nhà cô có anh trai mà.”
Vu Dao nói: “À, đó là anh cả kết nghĩa của tôi, trước đây khi tôi gặp rắc rối ở bên ngoài đã giúp tôi dọn dẹp không ít tình huống rối rắm, còn đối xử tốt với tôi hơn cả anh trai ruột thịt.”
Mạnh Hành Xuyên: “…”
Thật là chị Dao xã hội, người đẹp đi theo con đường hoang dã.
Ảo tưởng trong lòng tan thành mây khói, anh ta muốn khóc đi tìm Phong Kính lại bị Vu Dao kéo lại: “Đi vội vã thế làm gì chứ, không phải đang nói chuyện vui vẻ à?”
Mạnh Hành Xuyên: “…”
Chỉ có một mình cô vui vẻ thôi.
Vu Dao thật sự rất vui, nhìn mãi giới giải trí trong ngoài không giống nhau rồi, khó gặp được người vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu như Mạnh Hành Xuyên, cô ấy có thể không vui sao?
“Anh Mạnh à, anh đúng là ngay thẳng giống như lời đồn.”
Vừa ngay thẳng vừa đẹp trai.