“Xem ra món đồ quan trọng đã biến mất rồi.” Erie thở dài, uống cạn cốc cà phê nguội ngắt.
Hạ Băng ủ ê mặt mày, hai tay chống má, nhìn dán vào món bánh ngọt trên đĩa, lầm bầm: “Cái người nói giọng Quảng Đông tôi gặp ở đó cũng đang tìm thứ gì đấy, chắc cũng giống thứ chúng ta tìm.”
“Chưa chắc đâu.” Erie vân vê bộ râu, tay trái vỗ nhẹ lên cái bụng tròn vo, nói, “Phải biết là, một người phụ nữ đẹp có thể mang trên mình bí mật của cả trăm gã đàn ông, vì vậy trước cái chết của họ, rất nhiều gã đàn ông ngoài tiếc thương còn thở phào nhẹ nhõm nữa.”
Không hiểu sao, Hạ Băng chợt nghĩ đến Đỗ Xuân Hiểu, cô mang trên mình bao nhiêu bí mật, có phải cũng liên quan đến đàn ông? Nhưng những bí mật ấy giống như tử huyệt, cô không nhắc tới, anh cũng không dám hỏi.
“Song...” Tâm trạng Erie có vẻ rất tốt, chịu tiết lộ cho Hạ Băng nhiều thông tin hơn, “Tôi nghe nói Stephen rất mê đánh bạc nên từng vay tiền của Gavin.”
“Thật ư? Không cần nói cũng biết tờ giấy vay nợ đó nhất định đã biến mất rồi, để thoát khỏi khoản nợ này, ông ta quả thực có động cơ chỉ huy mấy gã người Nga kia khử Gavin.”
“Nhưng hiện nay chỉ có thể suy đoán vậy thôi chứ không có chứng cứ. Hơn nữa một người làm ăn khôn khéo như Gavin, không thể dễ dàng cho người ta vay tiền, nhất định phải kiếm được món hời nào đó mới chịu gật đầu.”
“Vậy các ngài đã hỏi Stephen chưa?”
Erie bất chợt thở dài đánh sượt, duỗi lưng dưới ánh mặt trời, nói: “Hỏi rồi, hắn ta cũng thừa nhận khoản vay này, nhưng giờ không ai được ủy thác đòi nợ, nên hắn vẫn cứ yên tâm mà kinh doanh nhà hàng thôi.”
“Đây là toàn bộ âm mưu ư?” Rốt cuộc Hạ Băng cũng cảm thấy động cơ này có hơi khiên cưỡng.
“Tôi cũng cho rằng sự việc không thể đơn giản vậy. Tên cáo già này quá gian manh, có rất nhiều việc liên quan mật thiết đến hắn ta, thế nên, chàng trai...” Erie vỗ nhẹ vai Hạ Băng bằng một thái độ rất tin tưởng, “Chúng ta vẫn phải cũng nhau cố gắng!”
“Bước tiếp theo cần làm gì?”
“Bảo tay săn tin của cậu tìm hiểu về tay Quảng Đông đó, tiện nghe ngóng xem Stephen có đang cặp kè cô ả nào không, đằng sau một quý ông quyến rũ nhất định phải có đàn bà.”
Thấy Hạ Băng lộ vẻ khó xử, Erie lại cười nói: “Chuyện này, có thể nhờ vị hôn thê của cậu giúp một tay, cô ấy trông có vẻ thông minh hơn cậu đấy.”
Hạ Băng lúc này mới vỡ lẽ toàn bộ dụng ý của Erie khi tìm anh cộng tác.
Đỗ Xuân Hiểu ba ngày liền liên tục xuất hiện ở nhà hàng Lựu Đỏ, ngồi đó từ hai giờ chiều đến tám giờ tối, mang theo một bộ bài, một quyển Địch Nhân Kiệt xử án(*) để giết thời gian. Stephen lần nào cũng mời cô một ly rượu cây thùa miễn phí, bên trên cắm một lát chanh xanh, cô uống xong sẽ chỉ gọi cô phục vụ bàn tên Ngải Mi phục vụ mình. Trước hành vi gàn dở của cô, Stephen không hề cảm thấy ngạc nhiên, tuy cô phục vụ đó tay chân lóng ngóng, thỉnh thoảng còn tính sai hóa đơn, nhưng lại được rất nhiều khách nam hào hoa phong độ cho tiền típ hậu hĩnh, người đẹp trông có vẻ ngốc nghếch vẫn luôn được ưu ái đặc biệt.
(*). Địch công án hay Võ Tắc Thiên tứ đại kỳ án, là tiểu thuyết xử án viết cuối đời Thanh, không rõ danh tính tác giả.
Nhưng Đỗ Xuân Hiểu nảy sinh hứng thú với Ngải Mi không phải vì cô bé này đang ở độ thanh xuân mười bảy, hai gò má hồng hào mịn màng như trái mật đào, mà lại chính vì cái sự “ngốc” của cô ta. Theo như Hạ Băng kể, vào hôm Jenny tới tấn công Stephen, trong lúc cô ả cầm dao xông tới ông ta, có ai đó đập cả một khay đồ vào ả, nhờ thế Stephen mới có cơ hội rút súng ra tự vệ. Vì vậy mấy ngày nay Đỗ Xuân Hiểu luôn để ý tìm người này, đặc biệt sau khi nhận ủy thác của Erie qua Hạ Băng, cô lại càng cố chấp lạ thường, tựa như muốn thể hiện cho tay người Pháp nọ biết mặt.
Trực giác mách bảo cô, người dùng khay đồ ăn bảo vệ ông chủ không ai khác chính là cô bé xinh xắn trông có vẻ đang học đòi làm người lớn kia. Chỉ có ánh mắt cô ta và Stephen nhìn nhau mới tuôn trào mật ngọt; chỉ có khi cô ta trút quả hạch vào khay, Stephen mới chống một tay lên quầy bar, mập mờ như chạm mà không chạm vào eo cô ta; chỉ có cô ta đem đủ số tiền típ nhét vào hộp tiền típ trên mặt quầy bar; chỉ có cô ta dường như chưa từng để lộ vẻ bực bội, nhất là vào giờ ăn tối, không khí đông hẳn lên, vậy mà bước chân cô ta vẫn cuống lên vui sướng, đúng là “như bay”.
Đỗ Xuân Hiểu đã từng yêu, cô hiểu rõ mọi người đàn bà yêu một người đàn ông thì sẽ thế nào, càng hiểu rõ người đàn bà yêu Stephen thì sẽ thế nào.
“Hôm nay tôi chỉ dùng xúp nấm thôi.”
“Vâng ạ. Chị có dùng kèm bánh mì không?”
“Ừm... Ông chủ các cô không có đây, thôi vậy.”
“Vì sao ông chủ không có đây thì lại thôi ạ?”
“Vì tôi không trả nổi tiền, cần anh ấy mời.”
Sắc mặt Ngải Mi quả nhiên thoắt đỏ ửng thoắt trắng bệch, cô ta mở miệng nhưng rồi không nói thêm gì nữa, xồng xộc rời khỏi bàn Đỗ Xuân Hiểu. Không bao lâu sau, xúp nấm được bưng lên, vừa đặc vừa nóng, Đỗ Xuân Hiểu tiếp đó lại gọi một tách cà phê, đợi đến tám giờ, thấy Ngải Mi giao ca với một cậu hầu bàn mặt đầy trứng cá, cô mới gọi thanh toán.
Con hẻm phía sau nhà hàng Lựu Đỏ mang một cảnh quan khác hẳn. Đối diện vẫn là dãy nhà tường trát xi măng cũ, ngoài cửa dựng một dãy chổi lau nhà, chân tường thậm chí còn kê mấy cái bô quên không cất đi, mấy vũ nữ mặc xường xám nhũ hồng, quấn khăn choàng lông cừu túm năm tụm ba đi ra đầu hẻm bắt xe kéo. Đỗ Xuân Hiểu đứng dựa tường quan sát, phó bếp và hai nhân viên đón khách đã rời khỏi nhà hàng Lựu Đỏ, Ngải Mi là người cuối cùng bước ra. Khác với dáng vẻ trong bộ đồ đồng phục sơ mi đen váy trắng, cô ta lúc này đã trở lại với mái tóc ngắn ngang vai thuần phác, ngọn tóc ngoan ngoãn cụp vào trong, như dùng kẹp sắt hơ lửa tạo kiểu, ánh đèn vàng vọt ôm lấy khuôn mặt trong sáng thuần khiết.
“Cô Ngải!” Đỗ Xuân Hiểu chạy tới, định khoác tay cô ta nhưng đối phương đã cảnh giác lùi lại mấy bước.
“Làm gì thế?” Ngải Mi nghiêng đầu, chắc không ngờ đến cả khách nữ cũng định quấy rối cô ta.
“Nghe nói hôm ông chủ các cô bị mụ điên tấn công, cô đã ra tay cứu anh ấy?” Đỗ Xuân Hiểu hắng giọng, bắt chuyện, gượng gạo lạ thường.
Ngải Mi sững người một thoáng, cười đáp: “Người ném cái khay đó không phải tôi mà là A Thân.”
“Nhưng cô có vẻ khá thân thiết với Stephen.”
“Cô Đỗ mới là người gần gũi với ông chủ, không phải sao?”
Đỗ Xuân Hiểu giật thót: Cô ta quả nhiên biết cô!
“Vậy chắc cô cũng biết, ngoài tôi ra, ông chủ các cô còn có người đàn bà khác chứ?”
Bầu không khí giữa họ đông đặc lại trong tích tắc, nhưng rồi nhanh chóng được hóa giải, vì một trong hai người xảy ra chuyện.
Người xảy ra chuyện là Đỗ Xuân Hiểu, cô đột nhiên tái mét mặt mày, ôm bụng gập lưng, dạ dày như thể thoắt chốc ứ lại, cứng ngắc căng phồng, không sao phối hợp được với tứ chi mềm nhũn. Cô muốn nôn hết những cục rắn đanh trong bụng ra, vừa há miệng, chỗ xúp nấm ăn lúc trước liền phun tóe khắp nơi.
Ngải Mi vô thức định bước tới đỡ lấy cô, nhưng lại thụt lùi, mặt mày ngơ ngác.
“Cô bỏ độc vào xúp của tôi?” Đỗ Xuân Hiểu kinh ngạc nhìn cô ta, tròng mắt như sắp sửa rách toác, không ngờ cô gái nhỏ nhắn yếu ớt này lại mang trong mình lòng đố kỵ mãnh liệt nhường ấy.
“Tôi... không phải tôi!” Ngải Mi nói giọng nghẹn ngào, hai tay và lưng dính sát vào vách tường đầy rêu, nhìn trái nhìn phải, tựa hồ đang cầu cứu, lại giống như không muốn có người lạ đến gần.
Đỗ Xuân Hiểu nôn thốc nôn tháo, cơn đau kịch liệt nơi bụng như muốn cắt đứt ruột cô, moi hết nội tạng ra ngoài. Bấy giờ cô mới cảm nhận rõ nỗi sợ hãi, tựa hồ tiếng bước chân của tử thần đã cồm cộp vang lên sâu trong màng nhĩ... Vào khoảnh khắc mất đi ý thức, cuối cùng cô cũng nghe thấy có tiếng người hét lên: “Mau đưa tới bệnh viện!”
Quả thực, mùi penicillin chưa từng khiến Đỗ Xuân Hiểu yên tâm như vậy.
Hạ Băng nhẹ nhàng nhấc đầu cô dậy, kê gối xuống dưới, Đường Huy đứng bên cạnh nghịch máy ảnh. Bộ râu quai nón của anh ta đang đà mọc lởm chởm, sắp sửa che kín quá nửa khuôn mặt, tóc tai cũng dài thườn thượt, dính bết vào da đầu.
Còn cô cuối cùng đã ý thức được thế nào là yếu đuối, nhất là khi mảnh gạc trên da bụng đang tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt. Sau lưng và bắp chân ngứa ngáy, nhưng cô đã không còn khả năng tự giơ tay gãi, nên đành phải nhờ Hạ Băng giải quyết hộ.
Nào ngờ Hạ Băng lại cười khẩy nói: “Bảo cái cô Ngải Mi đầu độc cậu đến mà gãi giúp!”
“Cô ta đâu rồi?”
“Đang đợi bên ngoài, chắc là lo bị cậu báo cảnh sát.”
Ngải Mi bước vào với hai bầu mắt thâm quầng, có thể thấy cả đêm qua đã trằn trọc bất an.
“Thực sự không phải tôi, không phải tôi đâu... cô Đỗ...”
Đỗ Xuân Hiểu vội cười bảo: “Có phải hay không cũng mặc kệ đi, cô trả lời câu tôi hỏi trước khi xảy ra chuyện là được.”
Sắc mặt Ngải Mi tái mét, cô ta vô thức lắc đầu quầy quậy, nhưng Đỗ Xuân Hiểu đã chìa tay ra cho Hạ Băng, Hạ Băng lập tức hiểu ý, đặt bộ bài tarot vào tay cô.
“Cô không nói, sự tình chỉ càng rắc rối hơn thôi, không tin thì rút thử một lá.” Đỗ Xuân Hiểu xòe bài thành hình quạt, chìa ra trước mặt Ngải Mi, cô gái do dự một hồi, rồi vẫn rút lấy một lá.
Tòa tháp.
“Tòa tháp này, ý chỉ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Cô đã phung phí quá nhiều tình cảm vào một người đàn ông, tích cát thành tháp, cuối cùng đứng trên cao lại phải chịu lạnh, rốt cuộc vẫn phải bước xuống khỏi đó.” Cô thu lại lá bài với vẻ mặt thông cảm, nói, “Đến lúc cần chấm hết thì mọi thứ đều buộc phải chấm hết, cho dù có những chuyện, đã không còn kịp nữa rồi.”
“Cô Ngải, thực ra chúng tôi vẫn chưa báo cảnh sát đâu, cô biết tác phong làm việc của cảnh sát bây giờ thế nào đấy, một cô gái như cô, bị đưa tới phòng cảnh sát thẩm vấn, chuyện đồn ra ngoài chung quy cũng không hay. Nặng nhẹ thế nào, cô tự mình cân nhắc đi.” Lần này người nói là Hạ Băng, anh bên ngoài cứng miệng nhưng trong lòng thì đã mềm như bún, chỉ sợ cô bé này bật khóc thì mình cũng phải tha cho đi.
Nào ngờ Ngải Mi như thể đã hạ quyết tâm, ngẩng mặt lên nói: “Được! Anh chị muốn biết điều gì? Tôi nói hết cho anh chị là được phải không?”
“Muốn biết ngoài cô ra, ông chủ của các cô còn nuôi thêm ả tình nhân nào nữa?”
Không hiểu sao, Đỗ Xuân Hiểu nói năng đột nhiên chẳng còn khách khí gì, mà có ý muốn làm bẽ mặt Ngãi Mi trước mọi người. Ngải Mi nghe xong mấy câu “ngoài cô ra” và “nuôi tình nhân”, quả nhiên lộ vẻ khó xử, nhưng người cô ta đưa mắt liếc trộm lại là Đường Huy, có thể thấy anh chàng này là hạng sỡ hữu vẻ đẹp trời cho, dù tự làm xấu mình đến mức nào cũng không tổn hại được “nhan sắc”, vẫn hút mắt người ta như thường.
“Mới đầu, tôi cứ nghĩ anh ấy chỉ có mình tôi, về sau mới phát hiện cứ tối thứ Sáu hàng tuần lại không biết anh ấy đi đường nào, thứ Bảy tôi đến dọn dẹp nơi anh ấy ở, chăn ga ở đó luôn thẳng thớm, giống như không có ai ngủ... thế nên...” Nói đến đây giọng cô ta hơi khó nhọc, “Thế nên tôi đoán rằng anh ấy còn có người đàn bà khác bên ngoài, hoặc đang làm những chuyện tôi không biết được. Nhưng anh ấy rất ưa sạch sẽ, làm chuyện gì cũng cẩn thận chặt chẽ, tôi không cách nào điều tra được, nên định buông xuống.”
“Tiếc là chuyện đến nước này, nếu cô còn không chịu đối diện với hiện thực, e rằng sẽ có lỗi với bản thân và tương lai của chính mình. Có phải không?”
Hạ Băng và Đường Huy đứng bên cạnh mặt mày ngơ ngác, vì không hiều chuyện đến “nước này” là “nước” nào.
“Ừm.” Ngải Mi rút ra một mảnh khăn tay chấm chấm khóe mắt, thực ra không phải sắp nhỏ vài giọt nước mắt, mà hễ là đàn bà con gái thì đều quen thói phòng bị những lúc không cần phòng bị, vào thời khắc then chốt nhất lại làm lỡ mất cơ hội tốt. “Vì muốn tìm ra người đàn bà kia, tối thứ Sáu tuần trước tôi bèn giả bệnh, đầu tiên tới chỗ ở của anh ấy tìm nhưng không thấy ai, sau đó tôi lại tới một câu lạc bộ bi a trước kia anh ấy từng dẫn tôi đến, rốt cuộc tìm cũng thấy...”
“Sau đó cô theo dõi anh ta?”
“Tôi vốn nghĩ, không đời nào anh ấy lại ở đó đánh bi a cả tối, nhưng bên cạnh anh ấy còn có một ả người Tây.”
Trong đầu Hạ Băng lập tức xuất hiện lên khuôn mặt thê thảm không nỡ nhìn của Jenny lúc xuất hiện ở nhà hàng Lựu Đỏ.
“Vừa hay tôi gặp được một cậu bạn phục vụ trước kia làm cùng tôi ở nhà hàng Lựu Đỏ, cậu ấy nói ả người Tây kia tên Jenny, là gái điếm nổi danh. Bấy giờ tôi lấy làm bàng hoàng, nhưng cũng yên tâm phần nào. Vì cô ta là gái điếm, sẽ không có chuyện Stephen gắn bó với cô ta lâu dài, cùng lắm chơi bời một thời gian rồi cũng giải tán thôi. Hơn nữa, trông hai người bọn họ ở bên nhau, tuy có vẻ rất thân mật, nhưng ánh mắt Stephen dường như luôn nhìn đi chỗ khác. Tôi hiểu anh ấy, biết anh ấy thích phụ nữ thế nào...”
“Ha!” Đỗ Xuân Hiểu bất giác cười gằn, song lập tức nhận ra mình luống cuống, vội bịt miệng, ra hiệu cho cô ta tiếp tục.
“Vậy nên đêm hôm đó, tôi đã ngồi trong nhà anh ấy đến khi trời sáng, cũng không màng cha mẹ lo lắng...”
Đường Huy bấy giờ mới nảy sinh chút hứng thú với Ngải Mi, con gái còn nghĩ đến cha mẹ, đa phần đều là con gái rượu được dạy bảo tử tế, không thể đứng vững trước sóng gió cuộc đời, vì thế bèn sinh lòng thương xót cô ta.
“Ngày hôm sau, Stephen quả nhiên quay về, sắc mặt rất khó coi, tay còn bị thương. Anh ấy vừa trông thấy tôi liền nổi trận lôi đình, tôi chưa từng thấy anh ấy tức đến như vậy, nên cuống quýt đem chuyện của mình nói với anh ấy, nào ngờ...” Cô ta lại bắt đầu nghẹn ngào, “nào ngờ anh ấy chẳng thèm bận tâm, chỉ bảo tôi tiếp tục đi làm, đừng để người khác phát hiện có gì bất thường, đợi một thòi gian rồi anh ấy xử lý ổn thỏa.”
“Nhưng một thời gian sau, tình địch của cô lại muốn giết anh ấy.” Cổ họng và da đầu Đỗ Xuân Hiểu ngứa ngáy khó chịu, rõ ràng là lên cơn vật thuốc.
Kể đến đây, cặp mắt Ngải Mi sáng lên, tựa hồ trông thấy hy vọng: “Cô ả Jenny đó không phải nhân tình duy nhất của Stephen, anh ấy còn qua lại với một người nữa, chỉ là tôi không sao tìm ra được.”
“Vậy làm sao cô biết?”
“Vì mùi nước hoa.”
Khuôn mặt Ngải Mi thoáng qua tia sáng trí tuệ hiếm hoi, Đỗ Xuân Hiểu không khỏi cảm thán: trò khôn vặt của đàn bà lúc nào cũng dùng được vào những chuyện vô bổ.
“Có lần, trong lúc giặt đồ cho anh ấy, tôi tìm được một bao diêm trong túi áo, trên vỏ bao diêm có viết một địa chỉ, tôi mấy lần định đến đó nhưng đều không dám, sợ trông thấy rồi lại đau lòng.”
“Đưa tôi.” Đỗ Xuân Hiểu chẳng ngại ngần chìa tay ra, Ngải Mi do dự một thoáng, rồi lấy trong túi xách ra một bao diêm đã bẹp rúm đặt vào lòng bàn tay cô.
Đỗ Xuân Hiểu nhìn thứ trong lòng bàn tay, thở phào một hơi, như định làm bộ khoa trương thu hút sự chú ý của hai người đàn ông trong phòng.
“Cô Ngải, thật là làm khó cô quá, cô mau về nghỉ đi, chuyện tôi trúng độc cô không cần bận tâm đâu.” Cuối cùng cô cũng buông tha Ngải Mi.
“Trúng độc cái gì! Không ngờ mẩu ruột thừa bị viêm cũng có thể giúp cậu moi ra một bí mật lớn như thế, tài thật đấy.” Ngải Mi vừa đi, Hạ Băng bèn thừa cơ chế giễu Đỗ Xuân Hiểu.
“Phải, tôi bỉ ổi thế đây, nhưng chẳng phải cậu cũng giúp tôi dọa nạt hai mẹ con nhà người ta hay sao? Cậu mà còn dám chế nhạo tôi nửa câu thì đừng hòng lấy được cái địa chỉ này!”
Hạ Băng bấy giờ mới hiểu “nước này” chính là ám chỉ đứa con trong bụng Ngải Mi, bỗng dưng nổi giận, gắt lên: “Không lấy được thì thôi, cái vụ này càng điều tra càng lanh tanh bành, có tiếp tục cũng chẳng được xu nào, thà quay về giúp mấy bà lắm tiền tìm chó còn thiết thực hơn!”
“Thế thì cậu mau đi đi, còn không đi là muộn đấy!”
Đỗ Xuân Hiểu tức giận trở mình đột ngột, bỗng thấy vết thương đau nhói lên đến nghiến răng nghiến lợi. Hạ Băng vội tới đỡ cô, Đường Huy đứng bên chỉ coi như xem kịch hay.
“Ai ui...” Cô vừa nằm thẳng người, vừa nhìn vào dòng địa chỉ trên vỏ bao diêm rên rỉ, “Thực ra cậu cũng không cần đi đâu.”
“Vì sao?”
“Vì nơi này tôi từng tới rồi.”