“Dễ chịu không?”
Hình Chí Cương không trả lời, chỉ rên rỉ thành tràng dài. Chị hy vọng gã nhờ thế mà có thể cương lại, nhưng lại đột nhiên không có tự tin, đành áp má cọ cọ vào bờ vai cân xứng tráng kiện kia.
“Anh đang nghĩ gì đấy? Lại cứ rầu rầu một mình.” Chị biết rõ gã không buồn bực gì, nhưng vẫn không dám thờ ơ, tính khí nắng mưa thất thường của gã vẫn thường giáng cho chị những đòn đả kích đột ngột.
“Hử?” Hình Chí Cương vỗ lên mông chị, chị đành trèo xuống khỏi người gã, khoác áo ngủ vào, sợ gã trông thấy lớp thịt thừa giữa eo.
Gã ngồi dậy, khối thịt dưới bụng lấp ló lắc lư khiến chị lấy làm tự ti hết sức.
“Còn chẳng phải nghĩ chuyện Quan Thục Mai hay sao?” Gã gọi thẳng tên thật của Bươm Bướm Nhỏ, một lần nữa khiến chị rùng mình, “Em cũng biết đấy, chuyện này không xử lý ổn thỏa, lão khốn Tần Á Triết không đời nào tha cho anh đâu.”
“Nhưng bản thân ông ta cũng hiểu rõ là Bươm Bướm Nhỏ đã chết rồi mà, món đồ kia chưa biết chừng đã bị cô ta bán đi, ném đi hay chôn ở đâu đó rồi. Biết đi đâu mà tìm? Ngay trong nhà của cô ả người Tây kia cũng không tìm thấy đấy thôi.” Chị Yến dẩu miệng, cố chọn ra những lời dễ nghe nhất để nói.
Gã dường như cảm nhận được tấm lòng của chị, ôm chị vào lòng, bóp lấy bầu vú phải. Toàn thân chị mềm nhũn, thoắt chốc như quay trở lại tuổi mười sáu.
“Vậy thì cũng phải có người gánh lấy trách nhiệm này chứ.” Gã vừa cắn nhẹ vành tai chị, vừa đè chị xuống, giữa hai chân chị nóng ran, hai tay vì thế lại càng ôm rịt lấy gã.
“Phải, trước kia định bắt Thi Thường Vân gánh, kết quả thằng ranh ấy xem ra lại thông minh hơn xa vẻ bề ngoài, chúng ta buộc phải nghĩ cách khác thôi.”
Gã dường như hưng phấn cao độ, đã đâm sâu vào chị, chuyển động nhịp nhàng, có vẻ thông thả ung dung, nhưng đã khóa chặt mục tiêu. Chị không kiềm chế được, rướn người hôn gã, gã đưa tay ấn trán chị xuống, không để chị lại gần mình, dù dưới thân vẫn đan dính lấy chị. Chị đành chịu khuất phục, nhưng mơ hồ cảm thấy động tác của gã có vẻ chậm chạp hơn thường ngày, như thể đang để tâm đến chuyện khác.
Là chuyện gì nhỉ? Chị nhất thời mê muội, đấn tận khi hai tay gã đè lên động mạch chủ nơi cổ mình, chị mới bàng hoàng sực tỉnh.
“Tiểu Yến, đừng nên trách anh.” Gã nói dứt lời, lực tay siết mạnh thêm.
Chị lập tức mất đi mối liên kết với không khí, hai chân bắt đầu co giật, không thể tưởng tượng dù đã bị gã nghiến răng nghiến lợi bóp cổ, cái dương v*t kia còn chặn đứng cả nỗi sợ của chị, chị cảm thấy vùng kín kia đang không ngừng co bóp, nên quyết định buông xuôi, từ bỏ chuyện kháng cự, tận hưởng hết sức có thể.
“Anh đã định làm thế này từ lâu rồi phải không?”
Chị dùng ánh mắt nói chuyện với gã, muốn thổ lộ đôi điều cảm xúc, cùng chút quyến luyến giữa lúc hấp hối. Thời khắc cận kề cái chết, chị còn lấy làm vui mừng, vì được chết trong tay người đàn ông mình yêu nhất.
Khi Hình Chí Cương buông tay, chị Yến chỉ còn mở he hé mắt, khóe mắt đọng một giọt nước. Gã rời khỏi cơ thể vẫn còn mềm của chị, đi vào phòng tắm, đến tận lúc này, gã vẫn chưa hoàn toàn tin rằng chị đã chết. Trước đây dù gã phải đối diện với nghịch cảnh thuận cảnh gì, cũng có chị ở đằng sau, đến mức gã chỉ cần ngửi thấy mùi cơ thể chị là cảm thấy mọi chuyện đều có thể ứng phó. Hiện giờ, thứ mùi ấy đã thành ra thối hoắc, chị đang từ từ cứng lại, rồi sẽ nhanh chóng rữa nát. Nghĩ đến đây, gã bỗng thấy uể oải chán chường, cố nhìn chằm chằm vào mình trong gương, vành mắt nóng ran, cổ họng khô khốc, tóc tai như gai ngược dựng trên đỉnh đầu, trước ngực vẫn còn vết đỏ của móng tay cào. Như thể chị đã vội vàng để lại đôi dòng thư tuyệt mệnh trên đó, dặn gã phải đi tiếp con đường về sau thế nào.
Gã ra sức kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng, trở lại phòng ngủ, vén màn lên, nhìn cái xác có phần già nua, da bụng nhăn nheo trên giường. Lớp son đỏ bị lem xuống tận cằm, trông như nôn ra máu. Gã lấy ga giường lau sạch mặt cho chị, vừa lau vừa tính toán xem có nên giúp chị thảo một bức thư tuyệt mệnh hay không, rồi bỏ cả đấy, đi tìm giấy viết thư, bắt đầu đặt bút. Bấy giờ gã mới nhớ ra, hình như mình chưa từng trông thấy nét chữ của chị, căng thẳng mất mấy giây rồi lại thở phào, đó là vì chị chỉ cho người ta thấy chữ ký, không có bút tích thì càng dễ ngụy tạo. Gã không tin cảnh sát lại hiểu người đàn bà này rõ hơn mình, có thể lục được thủ bút đích thực từ nơi ở của chị.
Đại khái thư tuyệt mệnh viết thế nào gã đã có dự định sẵn, song đến mục phân chia tài sản thì lại phải đắn đo suy nghĩ, vì không biết chị rốt cuộc có bao nhiêu tài sản. Chỉ nghe nói chị quê ở Đông Bắc, sáu tuổi đã vị bọn buôn người bán tới Bắc Kinh, lăn lộn lưu lạc mãi mới tới được Thượng Hải, hạng đàn bà này chắc không bao giờ suy tính đến chuyện sau khi chết. Gã tự tin suy đoán một hồi, bèn bỏ qua phần này, từ đầu đến cuối chỉ thêu dệt chị làm cách nào ăn trộm món đồ, giá họa cho Bươm Bướm Nhỏ, sau đó vì sợ sự việc bại lộ mà thuê người ám sát cô ta. Cuối thư gã còn đề cả tên thật của chị Yến - Tất Tuyết Yến. Cái tên xa lạ, vì đã được chôn vùi trong đầu gã quá lâu.
Gã cho rằng, Tần Á Triết sẽ tin.
Nhưng thực tế, không có chị Yến, mọi màn kịch giả dối Hình Chí Cương dựng lên đều rất dễ phát giác. Điểm này, sau đó một tháng chính gã sẽ tự nhận ra.
Đỗ Xuân Hiểu dạo gần đây thường năng ra ngoài gặp một người, không phải Stephen mà là Tiểu Tứ biết tuốt. Hạ Băng mới đầu thấy Tiểu Tứ xuất hiện ở bệnh viện thăm bệnh nhân còn giật cả mình, ngỡ có tin tình báo gì quan trọng, nào ngờ gã lại lôi ra một túi bánh quy xốp và một túi bánh khảo hoa hồng, ống tay áo trái rỗng không buông thõng một bên. Đỗ Hiểu Xuân tức thì tươi như hoa: “ Sao anh biết tôi muốn ăn mấy món quà quê này?”
Đương nhiên, mối nghi ngờ của Hạ Băng tự động tiêu tan nhanh chóng, vì bất cứ chuyện nào liên quan đến Đỗ Xuân Hiểu thông thường đều nằm ngoài dự tính của anh, đó mới chính là cô, nếu cô không thần kỳ như vậy, có lẽ đến giờ bọn họ vẫn còn đang ở trấn Thanh Vân mở hiệu sách, sau đó kết hôn sinh con.
Ra viện rồi Đõ Xuân Hiểu càng qua lại mặt thiết với Tiểu Tứ, thường nghe ngóng những chuyện chẳng hề liên quan đến vụ án Bươm Bướm Nhỏ, ví dụ như “ băng Tiểu Bát Cổ” tiếng tăm lẫy lừng. Băng Tiểu Bát Cổ chủ yếu chặn cướp đất đỏ cánh thương nhân Triều Châu Sán Đầu vận chuyển vào Thượng Hải, đã nẫng tay trên được vô số lần, đại ca cầm đầu là ai vẫn chưa được xác nhận. Có người đoán già đoán non băng Tiểu Bát Cổ do Hoàng Kim Vinh lão đại của Hồng Bang đứng sau chỉ đạo, cũng có người cho rằng đứng sau nó là một tổ chức bí mật mới nổi. Những lòi đồn đại này từ miệng Tiểu Tứ kể ra, không khác nào một đoạn Tam quốc diễn nghĩa, khiến Đỗ Xuân Hiểu nghe mà mê mẩn. Một hôm, Tiểu Tứ lại kẻ về kỳ phùng địch thủ của băng Tiểu Bát Cổ, một nhóm người tự xưng là băng Đại Bát Cổ, phục kích băng Tiểu Bát Cổ ở cạnh cầu Ngoại Bạch Độ, khiến đám này tử thương nghiêm trọng. Đại Bát Cổ nghe nói là nhóm bảo tiêu do thương nhân Triều Châu Sán Đầu thuê tới, chuyên trách đảm bảo đất đỏ được vận chuyển an toàn tới điểm tập kết.
Đỗ Xuân Hiểu nghe xong cao hứng, vỗ đét vào đùi, nói: “Chúng ta tới đó dạo mát đi, chưa biết chừng còn có thể xin nhập bọn.”
Tiểu Tứ cười nhạt bảo: “Cô Đỗ cứ hay nói đùa, chỗ đó cứ hễ đêm đến là hung hiểm trùng trùng, đi đến đấy khác nào tìm cái chết.”
Nhưng Đỗ Xuân Hiểu vẫn cứ đi, có điều nhằm vào ban ngày.
Trên sông Hoàng Phố vẫn có mấy cảnh sát đang vớt xác chết trôi, vẫn là xác nam giới, tóc tai bù xù, người gầy như que củi. Đỗ Xuân Hiểu xuống một con thuyền nan đen không lấy gì làm bắt mắt từ bến Ngô Tùng Khẩu, rồi lên bờ ở bãi ngoài. Dọc đường trông thấy bên bờ có mấy chiếc sà lan đang neo lại, các lái thuyền ngồi chồm hỗm trên boong thuyền đánh răng, có vẻ các xác chết kia chưa từng trôi qua trước mặt bọn họ.
Sau khi chọn lên bờ ở bến cảng khu tô giới Anh, Đỗ Xuân Hiểu thở hắt ra một hơi dài, thời tiết vừa lạnh vừa hanh, mỗi lần hít thở cô đều dùng khăn quấn trên cổ che miệng. Bên đường có một cậu thanh niên mặc bộ vest nỉ rộng thùng thình, đầu đội mũ lưỡi trai đi đi lại lại giữa đám đông, còn cả mấy tay công nhân bến cảng ngồi cạnh chồng hàng hút thuốc nói chuyện phiếm oang oang bằng giọng Quảng Đông, như thể có làm gì khuất tất cũng đều quang minh chính đại. Cô bất chọt nhớ đến lời cảnh báo của Tiểu Tứ: “Hiện giờ thuốc phiện sống chuyển đến Thượng Hải đã không còn là mối làm ăn của người Pháp người Anh nữa mà đều do đám thương nhân Triều Sán và Lưỡng Quảng nắm trong tay, từ vùng biển quốc tế chuyển thẳng đến Ngô Tùng Khẩu, rồi lại được người trong tô giới cử thuyền tiếp ứng. Vụ nào lớn còn mua chuộc cả cảnh sát biển và đội phòng chống buôn lậu đích thân áp tải hàng, như vậy có thể miễn luôn thuế quan, tiêu thụ hàng thông qua danh nghĩa thuốc phiện sống của tô giới Anh. Vì vậy cần hết sức cẩn thận, tránh lai vãng tới khu vực đó, nhất là vào ban đêm, hễ bị bắt gặp cô có thể biến thành xác trôi trên sông Hoàng Phố ngay đấy.
Vừa lên bờ, Đỗ Xuân Hiểu đã xăm xăm đi đến nhà hàng Lựu Đỏ, vừa là vì đói, vừa là muốn nói chuyện với Stephen về người phụ nữ bí mật đã moi ra được từ chỗ Ngãi Mi.
Sở dĩ cô không muốn lần theo địa chỉ ấy tìm cô ta, hơn nữa còn sống chết giấu giếm Hạ Băng không phải cố làm ra vẻ huyền bí mà là vì rốt cuộc vẫn có những cảm xúc và dự cảm khiến cô khó lòng buông bỏ nổi, chi bằng đi nói chuyện với Stephen, tạo thêm ít lợi thế cho mình.
Đáng tiếc, Stephen không có mặt ở nhà hàng Lựu Đỏ, đón tiếp cô là một người Tây xa lạ, mặt mày sáng sủa, cử chỉ lịch thiệp, nhưng trong lời nói toát lên vẻ lạnh nhạt. Đây là loại người Đỗ Xuân Hiểu đã quá quen thuộc, bọn họ thông minh tự phụ, có bản năng tự vệ cực mạnh, thế nên không bao giờ tỏ ra thân thiện trước mặt người lạ, nhưng lúc cần thiết, bọn họ vẫn có khả năng ấy.
Đâu là lúc cần thiết?
Cô đột nhiên nín thở, cảm giác trên da lại nhung nhúc bọn nhện thường sinh sôi trong các hang cùng ngõ hẻm giăng đầy mạng nhện ở London. Bao giờ cũng có mấy gã đàn ông chùm áo choàng, để râu từ một con hẻm nào đó đột nhiên xuất hiện, quỷ dị như lời dơi.
Cảm giác khó chịu do gã người Anh tên Bullock trước mặt đem đến cho Đỗ Xuân Hiểu chính là như thế.
“Chúng tôi không có quyền hỏi chuyện đi đứng của ông chủ, cô biết đây.” Điệu bộ nhún vai của Bullock giống hệt Stephen.
“Tốt thôi, dù sao tôi đã biết anh ấy đang ở đâu, giờ có thể đi tìm anh ấy ngay. Có điều...” Cô chạm vào chiếc thùng gỗ cao su đang rỉ ra hương quế thơm nồng đằng sau quầy bar, cười nói, “Trước khi đi, tôi muốn gọi cái này trước.”
Bullock đành lấy một chiếc ly chân cao, bước tới trước thùng gỗ.
“Bullock này, giờ anh là ông chủ chỗ này sao?”
Bullock quay đầu lại, nhìn lá bài Hoàng đế đang ve vẩy trên tay Đỗ Xuân Hiểu.
“Có thể coi là vậy, cô nhận ra à?”
“Trước khi phát hiện quầy tính tiền đã đổi vị trí, tôi đúng là không nhận ra, chắc là giá chuyển nhượng rẻ lắm nhỉ, cũng bao gồm cả chi phí bảo mật chứ?” Đỗ Xuân Hiểu dùng thứ tiếng Anh trôi chảy nhưng kỳ cục chọc thủng sự ngạo mạn của Bullock.
“Cô Đỗ, tôi không hề nói gì cả, đều là do cô tự đoán đấy nhé.” Bullock bối rối gãi mũi, chìa ly rượu vang đỏ tới trước mặt cô.
“Phải.” Đỗ Xuân Hiểu uống cạn ly rượu, nói, “ Đều là bài giúp tôi đoán, ngoại trừ chuyện rượu vang anh bán pha quá nhiều nước đấy.”
“Stephen nhờ tôi chuyển lời tới cô.” Bullock làm như vừa sực nhớ ra, rõ ràng là muốn che đậy trạng thái khó xử, “Anh ấy nói trước khi tìm được anh ấy, cô nên làm rõ nguyên nhân cái chết của Thượng Quan Giác Nhi.”
“Không làm rõ tôi vẫn tìm được anh ấy!”
Cô vừa hưng phấn vừa bất lực, biết rõ chỉ còn cách quay lại đó mới có thể tìm ra chân tướng.
“Rốt cuộc vẫn không thoát được...”
Ra khỏi nhà hàng Lựu Đỏ, Đỗ Xuân Hiểu không khỏi lầm bầm than thân. Đã gần giữa trưa, ánh mặt trời từ tốn sưởi ấm cơ thể, người đi đường cũng bắt đầu nhiều lên, nhưng nhà hàng Stephen kinh doanh thì vẫn chưa kín khách. Một cửa tiệm đã đổi chủ hay chưa, chỉ có khách quen là nhận ra sớm nhất, bọn họ vừa bước vào cửa đã có thể đánh hơi thấy mùi khác thường.
Đỗ Xuân Hiểu ôm đầy tiếc nuối, ngồi lên một chiếc xe kéo đỗ ngay cửa nhà hàng, phu xe vồn vã kéo mui xe lên chắn gió cho cô.
“Không thể ăn chực ở đây nữa rồi!” Cô chán nản nghĩ.
“Cô muốn đi đâu ạ?”
Sững ra mất nửa giây, cô đọc địa chỉ của Tất Tiểu Thanh cho phu xe