Phòng tạm giam tương đối sạch sẽ so với tưởng tượng của anh ta, giữa kẻ tường gạch xanh lộ ra từng đường vữa màu xám trắng, trong không khí kuaanr quẩn mùi thối rữa mằn mặn, một con nhện đu trên cái mạng chăng ở góc phải tường lười biếng nhả xuống một sợi ta, đung đưa trên đỉnh đầu Thi Thường Vân, nhưng hắn dường như không hề hay biết.
“Lần sau nhớ mang vào cho tôi một phong sô cô la, trong này chả có gì ăn được cả.”
Điều làm Đường Huy kinh ngạc ở Thi Thường Vân không phải sự bình tĩnh của hắn, mà là vẻ ung dung tự tại, từng thớ thịt trên gương mặt ấy đều toát lên nét khoan thai, như thể không phải hắn ngồi tù mà đang mở hội trà trong trại hoa thì đúng hơn. Chân tay đều thảnh thơi, cả cơ thể vận động rất nhịp nhàng, bộ dạng phả phê như vừa hút đầy thuốc phiện. Hắn cũng không phải kiểu đàn ông đẹp trai lồng lộng, ít ra nếu nhìn qua sẽ không đời nào thu hút được phụ nữ. Quá gầy gò, vai mỏng như lưỡi dao, hai má bẩm sinh hóp vào, trong vành mắt đen toàn là sương mù dày đặc dưới vực sâu, môi lúc nào cũng mở he hé, cong lên, tóc tai buông rủ trước trán. Chẳng khó gì để nhận ra vẻ yếu ớt của hắn, nhưng chính con người này, một tháng trước đã xách rìu sắt chém liên tiếp bốn mươi bảy nhát vào người anh cả Thi Thường Phong đang ngồi uống trà đen trên ban công, băm nhuyễn đối phương thành tương. Hai cánh tay chỉ còn lủng lẳng tí tẹo da thịt, dịch não ngoằn ngoèo chảy theo khe hở hàng lan can sắt uốn trên ban công, tí tách nhỏ xuống trán mợ cả Thi, tiếng thét kinh hãi của chị ta gần như xé toạc màng nhĩ đám người làm...
Thế nhưng dù đã gây ra vụ án chấn động là vậy, Thi Thường Vân vẫn bỏ trốn được hai mươi ngày rồi mới bị bắt. Bởi cha hắn Thi Phong Đức sợ con út bị xử tử, nhà họ Thi từ nay tuyệt tự, bí quá hóa liều, bèn lén lút chuyển thi thể máu thịt bầy nhầy của con trai cả tới nhà xác, nói là chết do mắc bệnh cấp tính. Hiềm nỗi chỉ mãi lo mua chuộc người khám nghiệm tử thi mà quên mất đầu bếp nhà mình khi đó ở dưới giàn trầu bà đằng sau vườn hoa cũng nghe lỏm được, kết quả chưa đầy ba ngày sau, tất cả các tay săn tin ở bến Thượng Hải đều biết đầu đuôi vụ án mạng nhà hiệu thuốc Tế Mỹ. Thi Thường Vân sao còn trốn đi đâu được nữa. Về sau ông chủ Thi năm lần bảy lượt muốn gánh tội thay con, tiếc rằng nhân chứng tận mắt trong thấy quá đông, không bịt miệng hết được.
Đêm hôm bị bắt, nghe nói Thi Thường Vân đang cùng một ả kỹ nữ không rõ tên tuổi mây mưa trong khách sạn Dương Tử, lúc bị giải ra cả hai trần như nhộng, chỉ khoác mỗi tấm áo choàng ngủ. Ả đàn bà kia từ đầu đến cuối đều lấy tay che mặt, đa phần phóng viên cũng không quan tâm, nên hình ảnh cô ta chỉ xuất hiện trên số ít các báo. Ví dụ như ở mục tin đầu chuyên san Xã hội tờ Thân Báo, trong bức ảnh được đăng chỉ có Thi Thường Vân bị trói chặt hai tay, tóc tai vểnh ngược bù xù, dùng kính đen che mặt, không hề lộ vẻ thất kinh khiếp đảm. Ở góc bên phải là một phụ nữ bị cảnh sát túm lấy cổ, chỉ ló được một phần khuôn mặt ra từ cánh tay người thi hành công vụ, tóc dài lòa xòa cũng hết sức mờ mịt, thấp thoáng thấy được đôi môi đỏ nhoe nhoét.
Bức ảnh hiện trường nóng hổi, lại cực hút mắt người xem đã giúp tay phóng viên đó lĩnh được một món tiền thưởng hậu hĩnh. Khi mẫu tin đẫm máu ấy bùng lên, Đường Huy đang làm bài tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh Đồng Tiểu Uyển vừa được giải của Thượng Quan Giác Nhi, chỉ hận không thể hòa mình vào khung cảnh dựng trong phim trường. Thượng Quan Giác Nhi trông chẳng khác nào tiên nữ, trên khuôn mặt không tô son trát phấn không hề thấy mảy may tì vết, đôi đồng tử sáng trong như tuyết long lanh lay động, bờ môi đỏ thắm như máu, nụ cười tươi như hoa, hơn nữa lại là hoa độc, chỉ sợ người ta không thấy được hét vẻ kiều diễm đáng yêu ăn sâu trong cốt tủy nàng...
Đúng là vẻ đẹp khác hẳn với Bươm Bướm Nhỏ!
Đường Huy nhất thời nghĩ đến thần người, quên béng mất tên tội phạm giết người đang ngồi trước mặt.
“Sao anh biết lần sau tôi còn đến nữa?” Định thần lại, anh ta vội đặt câu hỏi, sợ người đối diện nhận ra mình đang lơ đãng.
Thi Thường Vân cười, mặt thoắt cái rúm lại như quả táo tàu: “Vì tôi đương nhiên không cho cậu biết tất tật mọi chuyện chỉ trong một lần, giết người mệt lắm, đầu đuôi câu chuyện phải kể rất dài.”
Dứt lời, hắn nhe ra hàm răng trắng nhỏn, khiến Đường Huy dựng tóc gáy.
“Anh hiểu nhầm rồi, tôi không tới hỏi anh về vụ hung án đó.”
“Hở?” Thi Thường Vân nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tôi muốn hỏi anh về một người.”
“Ai?”
“Bươm Bướm Nhỏ.”
Vẻ mặt Thi Thường Vân rõ ràng không còn nhởn nhơ như trước nữa mà đông cứng lại theo chuyển động của không khí, hắn không đáp lời.
Đường Huy cảm giác sự việc có vẻ kỳ quặc, cũng không thúc ép, chỉ cười nhạt nói: “Không sao, anh không muốn nói về cô ấy thì ta nói chuyện vụ án cũng được.”
Anh ta biết Thi Thường Vân từ khi vào ngục đến nay vẫn câm như hến, bất kể ai hỏi đều không mở miệng khai tình tiết gây án, có thể là do ông chủ Thi sai người tới ngằm dặn hắn đừng nói bừa. Vì vậy các tờ báo lớn vắt óc nghĩ cách moi từ miệng tay giết người máu lạnh này vài tình tiết đều chỉ uổng công. Đường Huy tuy không phụ trách theo sát viết bài về vụ án này, nhưng thói quen nghề nghiệp vẫn khiến anh ta vô cùng tò mò.
“Sao cậu biết tôi sẽ nói cho cậu chuyện đó?”
“Vì vừa nãy hình như anh muốn nói với tôi.”
“Không sai.” Thi Thường Vân chậm rãi ngả người về phía trước, quầng thâm mắt do mất ngủ hiện lên rõ mồn một trên làn da loang lổ của hắn, “Với người đàn ông mà Bươm Bướm Nhỏ thích, tôi ắt sẽ mở cho hắn một lối cửa sau.”
“Cô ấy đang ở đâu?!” Không khí trong phòng giam bỗng chốc căng thẳng, khiến cổ họng Đường Huy nghẹn lại, chỉ có thể hỏi bằng giọng khàn khàn. Anh ta không biết Thi Thường Vân nhận ra mình bằng cách nào, nhưng có một điểm đã rõ ràng, đó chính là tên hung thủ này đang đùa giỡn với cảm xúc của anh ta.
“Cô ấy ở đâu thì tôi không biết, nhưng tôi biết cô ấy có khả năng đã lâm vào tình cảnh nào rồi.”
Đường Huy không hề có phản ứng, lòng tự tôn khiến anh bất giác muốn thoát khỏi cái bẫy tâm lý này, nhưng Thi Thường Vân dường như đã nhìn thấu anh ta, ánh mắt như tia điện xẹt, thoắt cái đã đâm thủng ý chí của đối phương.
“Vì nhà tôi mở hiệu thuốc mà, nên Bươm Bướm Nhỏ thường hay hỏi tôi một câu, những thuốc nào có thể ăn vào giết người, những thuốc nào có ăn bao nhiêu cũng không chết. Nhưng tôi chưa từng trả lời cô ấy, có biết vì sao không?” Thi Thường Vân khôi phục lại nụ cười trên mặt, các nếp nhăn thi nhau chiếm lĩnh khóe mắt hắn, “Bởi lúc đó cô ấy hỏi thế có lẽ chỉ do hiếu kỳ, nhưng lần sau chưa biết chừng sẽ dùng hành động thực tế để kiểm chứng lời tôi nói là thật hay giả, đàn bà là thế đấy, nhìn có vẻ hiền thục vô hại, thực ra ai nấy đều có bản lĩnh giết người vì tiền, cậu có tin không?”
“Nhưng giờ kẻ giết người lại là đàn ông như anh đấy thôi.”
“Ha!” Thi Thường Vân bật cười một tiếng the thé xé toang bầu không khí căng thẳng, “Thằng trẻ ranh như cậu thì hiểu quái gì? Có những chuyện trông vậy mà chẳng phải vậy. Ví dụ như anh tôi chẳng hạn, bình thường trông thì dũng mãnh lắm đấy, khoa chân múa tay, hô tới quát lui với tôi, lần nào tôi vòi tiền ông già, lão ấy cũng xúi bẩy, bảo ông già tôi đừng cho, thế mà lúc tôi chém lão thì miệng lão lại kêu eo éo lên như đàn bà! Thứ giọng ấy tôi chưa từng nghe thấy ở đâu hết... Rồi cả máu lão nữa chứ, người ta nói máu đều nóng, nhưng khi bắn lên mặt tôi thì nó chỉ hơi âm ấm thôi, mùi khó ngửi lắm. Anh tôi xưa nay vẫn vỗ ngực rêu rao mình một bầu máu nóng, khi máu từ trong da thịt phun ra lão ta chắc cũng tự nếm được chẳng hề nóng tẹo nào, ôi chà...”
Tiếng than ấy đã kéo Đường Huy khỏi nỗi sợ hãi mơ hồ, hiểu rằng mình không thể thua trước tên tử tù trước mặt. Anh ta đằng hắng, hỏi vặn lại: “Nói vậy tức là giết người mang lại khoái cảm? Thế nên anh cũng đã giết luôn Bươm Bướm Nhỏ rồi?”
“Cậu nặng lời rồi.” Cằm Thi Thường Vân trông càng nhọn hơn, “Hạng đàn bà như Bươm Bướm Nhỏ, giết được còn là chuyện tốt, chỉ đáng tiếc, muốn giết cũng không giết nổi ấy chứ.”
“Ý anh là gì?”
“Thì chính là, giờ cô ấy biến mất rồi. Tôi đã đóng cho cô ấy một năm tiền trọ, rồi còn đánh một đôi khuyên tai hoa sen rủ cẩn hồng ngọc ở Vạn Xuân Lầu để lấy lòng, cô ấy thì hay rồi, không nói lời nào đã bặt vô âm tín. Có muốn đòi lại vốn đã bỏ ra ban đầu cũng chẳng thể được nữa, còn phải kiếm cách dỗ ngọt ông già, ài... cũng may vào đây rồi, vô số chuyện được lấp liếm đi. Ha!”
“Ý anh là, anh cũng không biết Bươm Bướm Nhỏ đang ở đâu?” Đường Huy biết trong lời hắn ta có mấy phần giả dối, nhưng không vạch trần ngay mà muốn xem hắn còn đùa bỡn đến bao giờ.
Đối phương quả nhiên phấn khích ra mặt, cười nói: “Cũng không hẳn, cậu có tình với cô ấy, lẽ nào cô ấy với tôi cũng chỉ là cái bia mộ xây bằng một đống Viên đầu(*) thôi sao? Đương nhiên cũng có tình rồi. Vì vậy ấy mà...” Hắn dừng lại một thoáng, ở nhịp ngừng này còn lẫn vào một luồng khí hiu quạnh sâu thẳm, “Cô ả đó vẫn chẳng thể nào thoát khỏi bàn tay đàn ông, từ xưa đến nay, đàn bà quá nặng tình, tương lai rốt cuộc đều không thể viên mãn, cô ấy cũng vậy.”
(*) đồng bạc có đúc hình đầu Viên Thế Khải phát hành vào những năm đầu thời Dân Quốc, Trung Quốc.
“Anh đã biết cô ấy đa sự như thế thì cứu phắt cô ấy khỏi biển khổ đi, tôi sẽ giúp anh xử lý chuyện này.”
“Không có cậu giúp tôi thì sau này tự khắc cũng có người giúp, cậu không phải kẻ đầu tiên đến chủ động xin đi giết giặc đâu, có điều, so với kẻ kia, tôi tin cậu hơn.” Đường Huy định hỏi người đi trước anh ta một bước là ai, nhưng ngẫm kỹ, sợ lại là Thi Thường Vân cố tình thêu dệt lừa mình, bèn vờ như không hứng thú, kiên quyết không hỏi, chỉ một mực truy vấn tung tích Bươm Bướm Nhỏ.
“Được, cậu giúp tôi tới tiệm đồng hồ Tô Mỹ ở đường Giang Tô một chuyến, tìm ông chủ Gavin lấy một cái hòm mây.”
“Tôi phải nói gì với ông ta?”
“Chỉ cần nói muốn lấy một cái hòm mây là được, những chuyện khác đều không cần nhắc. Lấy được rồi đừng có mở ra, tới đây một chuyến nữa, cho tôi biết hòm nặng ngần nào, phát ra âm thanh gì. Tới lúc đó, tự tôi sẽ cho cậu biết tung tích của Bươm Bướm Nhỏ.” Dứt lời, trong mắt Thi Thường Vân lại thoáng vẻ tịch mịch tuyệt vọng, hắn lẩm bẩm với chính mình, “Mong rằng rôi vẫn còn sống được đến lúc đó.”
Lúc này Đường Huy mới chú ý, từ đầu đến cuối bên cạnh Thi Thường Vân không hề có lính canh nào giám sát, cuộc nói chuyện của bọn họ hoàn toàn không bị hạn chế, đây hẳn là kết quả của việc Thi Thường Vân dùng một khoản tiền lớn lo lót đâu vào đấy.