“Cũng không có gì, hôm nay tới đây chẳng qua là muốn nhờ bà năm xác nhận một ngừơi.”
“Hôm qua chẳng phải tôi đã đến bệnh viện nhân dạng rồi sao?” Tất Tiểu Thanh mặc áo lông dài màu trắng, cổ áo hồ thẳng tắp, khiến cằm cô ta bược phải hếch lên cao, khi nói chuyện càng có vẻ kiêu kỳ, “Một người là minh tinh nổi tiếng Kỳ Vân, ai mà chẳng biết? Người còn lại là gã đàn ông mặt sẹo, tôi chưa gặp bao giờ.”
“Bà năm hiểu lầm rồi, hôm nay chúng tôi muốn cô xác nhận một
người khác.” Đỗ Xuân Hiểu cười nói, “Một người chết.”
Tất Tiểu Thanh cũng không nói năng gì, chỉ thản nhiên nhìn đăm đăm ra cửa phòng khách, như đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng.
“Bà năm… à không, cô Tất… cũng không phải, nên gọi là cô cả nhà họ Tần chứ nhỉ?”
“Cô Đ, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bừa đâu.” Người lên tiếng là Lý Trí, không biết từ bao giờ gã đã đứng trước cửa.
“Tôi đâu có nói bừa, trong long ông chủ Tần biết rõ hơn ai hết, có phải không nào?”
“Cô Đỗ, có gì thì mau nói ra đi, đừng phí phạm thời gian.” Tần Á Triết sau lưng như có lửa đốt, tựa hồ như có con dơi mào đó đang gặm nhấm từng chút da thịt, chỉ hận không thể lập tức rời chỗ ngồi, ngâm mình vào nước lạnh cho hạ nhiệt một lát. Nhưng cùng lúc đó, nỗi lo lắng của gã lại bắt nguồn từ câu gọi “cô cả nhà họ Tần” thốt ra từ miệng Đỗ Xuân Hiểu. Những từ này dự báo vô số bí mật sắp sửa bị vạch trần, có cái lão biết, cũng có cái lão không biết, bới vậy lão buộc phải chịu đựng cơn đau đớn, ngồi đến cuối cùng.
“Tôi vẫn luôn lấy làm lạ, chuyện bà năm vụng trộm bên ngoài chứng cứ đã rõ rành rành, ông chủ Tần cũng đã hạ “độc thủ” với vợ mình thì tại sao, chuyện bà ấy tìm được đường sống trong cõi chết đến tôi còn tra ra được mà ông lại không hề hay biết? Huống hồ bà năm trốn ở một chỗ lộ liễu như thế, trừ phi là do nhị đương gia Hồng Bang quen biết rộng rãi, có thể bày thiên la địa võng mà mắt nhắm mắt mở cho qua, bằng không sao lại buông tha cho cô ấy như thế? Ông chủ Tần chẳng phải cũng đã xử lý ba bà vợ lẽ của ông rồi sao? Đàn bà mà, chẳng khác quần áo là bao, cởi bộ này ra rồi lại có thể mua thêm mười bộ mới. Nhưng con gái lại khác, đó là chiếc áo bông thân thiết của ông, sao có thể nói vứt là vứt được? Huống hồ đứa con này của ông, nói dễ nghe chút thì là cục vàng cục bạc của ông, nói khó nghe chút, lại là chó săn trong tay ông. Có những chuyện anh em đi giải quyết là xong, nhưng có vài chuyện quan trọng hơn, can hệ đến tính mạng bản thân và gia đình, thì vẫn phải cậy đến người thân máu mủ ruột rà đi làm mới yên tâm nhất, không lo hậu họa về sau, có phải không nào?” Đỗ Xuân Hiểu vừa nói vừa ngồi xổm dưới đất, đem bài tarot ra trải.
Tất cả gồm mười lá bài, hai lá ở giữa chồng lên nhau hình chữ thập, trên dưới trái phải mỗi hướng đặt một lá, cuối cùng là xếp chếch bốn lạ còn lại bên mé phải.
“Cô nói lạ thật đấy, tôi thì giúp cho ông chủ Tần làm được việc gì chứ?” Tất Tiểu Thanh lạnh lung lên tiếng.
“Đương nhiên là việc lớn rồi!” Đỗ Xuân Hiểu lật lá bài hiện trạng xếp bên dưới hình chữ thập - Ẩn sĩ xuôi, “Cô nhìn lá bài này xem, chứng tỏ việc phải làm không được ổn thỏa cho lắm, thứ cần tìm thì bị giấu đi, nên phiền phức lớn đây.”
Dứt lời, cô lại lật lá trở ngại đặt lên trên lá hiện trạng – Thế giới.
“Từ đầu tôi đã nói với cậu hai Thi, giữa Hình Chí Cương, Stephen, Gavin và ông nhất định tồn tại một dạng trao đổi lợi ích nào đấy, thế nên các người mới cùng chuốc lấy họa lớn, mà mầm mống mối họa này, còn bao gồm cả xác chết trôi liên tiếp xuất hiện trên sông Hoàng Phố thời gian qua. Cách đây rất lâu tôi từng nghe từ tay một thợ săn tin, hiện nay kiếm bẫm tiền nhất chính là buôn đất đỏ. Già nửa số thuốc phiện sống ở bến Thượng Hải đều được Hoàng Vĩnh Kim cung cấp, người khác không xơ múi được bao nhiêu. Mấy chục tiệm thước phiện lớn nhỏ ở khu phố cổ Thượng Hải, ông chủ Tần chắc đều có công coi sóc, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì. Nhưng con người rốt cuộc vẫn sẽ thấy tiền sang mắt, vậy mới xuất hiện một nhóm người tên Tiểu Bát Cổ, đóng đại bàn ở một dải Tùng Giang Khẩu, chuyên cướp thuốc phiện do cánh thương nhân hai vùng Triều Châu và Lưỡng Quảng vận chuyển vào tô giới Anh. Vốn dĩ trước chuyện thế này, đại đương gia Hồng Bang là Hoàng Kim Vinh đương nhiên phải nghĩ cách xử lý, ông ta muốn xử lý thì ai đứng ra thực thi đây? Nhiệm vụ này rơi xuống đầu ông chủ Tần. Ông chủ Tần về sau lập ra một băng Đại Bát Cổ chuyên phụ trách áp tải bí mật dọc đường, hễ gặp bang Tiểu Bát Cổ làm càn sẽ rat ay dẹp loạn. Song Trương Tiếu Lâm cũng không phải hạng lưu manh bình thường, gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức, kết thành đồng minh mới là thượng sách, hai người bắt thay thực hiên mấy vụ làm ăn phi pháp này đúng là không thể tốt hơn được nữa. Hàng tháng không cần nhiều, cướp hai ba chuyến là được, số còn lại cứ để theo đường chính ngạch chuyển vào Thượng Hải, vừa dễ ăn nói với đại đương gia, lại vẫn có thể kiếm tiền bỏ túi riêng, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện!
“Nhưng những người dưới trướng ông chủ Tần, thực ra cũng là người làm việc cho đại đương gia, vậy nên băng Đại Bát Cổ do đích thân ông lập nên, đối với ông lại không hề đáng tin, vẫn cần nghĩ cách thu xếp bịt mồm đám anh em này lại. Thay vào đó, chi bằng bí mật chiêu binh mãi mã, tổ chức một thế lực mới tách biệt với hai bang Bát Cổ, rồi lại hợp tác cùng Trương Tiếu Lâm. Những người của nhóm mới này đương nhiên không thể móc từ Hồng Bang, bọn chúng bắt buộc phải là lính mới mang thân phận mới, quan trọng nhất là phải có một xuất thân không để ai sinh nghi. Về sau cuối cùng ông cũng tìm ra, đó là Hình Chí Cương.” Đỗ Xuân Hiểu đằng hắng nói, rồi lật lá hy vọng – Người treo ngược, “Tình hình chính trị lúc này đang rối ren, kinh doanh vũ trường, đương nhiên không phải con đường thu lợi lâu dài, Hình Chí Cương cũng đang lo nghĩ cho tương lai, quá hợp với ông chủ Tần rồi! Thế nhưng đồng thời, Hình Chí Cương cũng có vấn đề của riêng mình, gã ngoài đám bảo kê và làm công ăn lương giống Húc Tử ra, trong tay chỉ toàn vũ nữ, không thể nào đi làm giặc cướp, huống hồ , nếu dùng người của mình quá mạo hiểm, muốn bảo vệ bản thân, cần phải giở ít chiêu trò, ví dụ như dung người nước ngoài.”
Nghe đến đây, Erie không kìm được góp lời: “Chính xác, đám lưu manh người Nga đó rất hổ báo.”
“Không sai, kế hoạch tiếp theo của Hình Chí Cương là bắt tay với những vũ nữ có quan hệ với người Tây, kết quả tìm một hồi, chỉ có cậu hai Thi – khách quen của Bươm Bướm Nhỏ là có vẻ dính dáng ít nhiều đến một gã người Anh. Gã người Anh này không những có thể tìm được người Tây chịu bán mạng cho y mà thậm chí còn có mối tiêu thụ đất đỏ, đúng là lựa chọn thích hợp nằm mơ cũng khong mong tìm được! Bươm Bướm Nhỏ tìm đến cậu hai Thi, cậu hai Thi lại tìm đến Stephen, Stephen phụ trách đi đến khu ổ chuột thu nhận mấy tên ma cà bong Nga. Nhờ thế, nhân mã đầy đủ, lại nghe ngóng được đêm đó có chuyến hàng chuyển xong, cơ hội phát tài đã ở ngay trước mắt rồi! Sở dĩ tôi biết những tên cướp đó là người ngọai quốc, hoàn toàn nhờ vào phúc của ông chủ Tần, chúng tôi được cử đi chuộc cô cả, kết quả lại gặp phải cướp đường, những tên cướp này tuy đầu trùm khăn đen, trông không rõ mặt mũi, nhưng giọng nói lại rất lạ. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, về sau nhân nói chuyện với ngài Erie mới nghĩ ra, đấy chính là giọng ngọng nghịu của người Tây nói tiếng Trung Quốc! Đáng tiếc là…”
Đỗ Xuân Hiểu lật lá bài quá khứ - Sức mạnh ngược.
“Đáng tiếc lần này, mẻ đất đỏ các người cướp được lại không phải của thương nhân Triều Châu hay Lưỡng Quảng, mà là của người Nhật! Đương nhiên, dù là hàng cướp được từ chỗ ai, thì mấy hòm thuốc phiện sống này cũng tương đương với mấy hòm đầy ắp tiền, vậy nên cứ vào tay mình là được, những chuyện khác đều không thành vấn đề. Có điều, khi mẻ thước phiện này giao đến tay Stephen, Stephen lại không hề đụng đến mà sai đám người Nga kia đem hàng đến chỗ ông chủ tiệm đồng hồ Gavin, muốn đổi thành tiền mặt. Tuy Gavin là một gã keo kẹt, nhưng nghĩ đến vấn nạn lạm phát hiện nay, những ông chủ lớn thông minh thông thường đều sẽ đem tiền dổi thành vàng bạc châu báu có giá trị ổn định, nên người giúp việc lâu năm của Gavin là bác Mạnh nói mấy tay người Nga kia đem châu báu đến gán cho Gavin lấy tiền mặt kỳ thực không đúng, trái lại, là Gavin đem châu báu đổi lấy số thuốc phiện trong tay đám người Nga. Sau khi thu về được châu báu, Stephen chừa lại phần mình, còn lại giao tất cho Thi Thường Vân. À quên mất không nhắc, cậu hai Thi là người thông minh, đồng thời cũng là một con nghiện nặng, ngồi tù rồi càng ăn càng béo chính là vì không thể hút thuốc phiện nữa, bởi vậy khi đó cậu ta chọn lấy một hòm đất đỏ chứ không cần châu báu.
“Đúng lúc Hình Chí Cương định đem châu báu giao lại ông chủ Tần thì lại bất cẩn để chỗ hàng ấy vào mắt Bươm Bướm Nhỏ, Bươm Bướm Nhỏ bèn ôm châu báu chạy trốn mất tăm mất tích. Mới đầu tôi nghĩ giống Hình Chí Cương, cảm giác cô ta nhất định cũng là hạng đàn bà ham tiền. Cho đến khi Đường Huy nói với tôi cô ta được chọn là Nữ hoàng Hoa Quốc, Mễ Lộ Lộ cũng nói cô ta phong thái tao nhã, giỏi ăn nói, lại biết chơi nhạc cụ Tây, rồi thì có xuất thân là con cháu hoàng tộc, chẳng qua số phận đen đủi, mới túng quẫn phải tới Trường Tam Thư Ngụ buôn phấn bán hương, tôi mới nghĩ ra, có lẽ cô nàng Bươm Bướm Nhỏ nói giọng Tô Bắc kia mới là vỏ ngụy trang, còn Kim Ngọc Tiên lại là thật, cô ta đích thực là con cháu hoàng tộc, vì muốn che dấu thân phận thực sự nên mới sắm vai gái bao dung tục cũng chưa biết chừng. Song ông chủ Tần lúc nào cũng có mắt nhìn người, hồi đầu mấy cô nàng như Mễ Lộ Lộ và Kỳ Vân ở Bách Lạc Môn muốn quyến rũ ông, luận về tư sắc đều ăn đứt Bươm Bướm Nhỏ nhưng ông lại một mực chọn cô ta, có thể thấy cũng đã bị khí chất cao quý trong cốt cách của cô ta thu hút, biết cô ta là một báu vật.”
Nói đến đây, Đỗ Xuân Hiểu lộ vẻ thương xót, từ tốn lật lá bài hiện tại – Mặt trời xuôi: “Một hậu duệ hoàng tộc, nhìn thấy đồ trong cung rơi vào tay Hình Chí Cương bèn nảy ý muốn bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng của hoàng tộc bằng cách giành lại chúng. Thế nhưng tai mắt ông chủ Tần ở khắp mọi nơi, Hình Chí Cương cũng lùng sục cô ta khắp nơi, ở cái bến Thượng Hải này cô ta có chắp thêm cánh cũng không thoát, trừ khi đổi lại thân phận cũ, cô ta lắc mình biến thành Kim Ngọc Tiên,”
“Từ từ hẵng, làm sao cô biết mấy món châu báu đó là từ trong cung?” Tần Á Triết lạnh lùng truy hỏi.
Erie hớn hở giơ tay, giải thích bằng thứ tiếng Trung ngọng nghịu của mình: “Là vì tôi vốn có niềm đam mê với các món đồ cổ quý hiếm của quý tốc.”
“Thế nhưng… cái sai của Kim Ngọc Tiên là ở chỗ, hành sự quá ngông nghênh. Cô ta ngỡ rằng chỉ cần khiến mấy người Hình Chí Cương giữ vững ý chí “Bươm Bướm Nhỏ chẳng qua có ngoại hình giống Kim Ngọc Tiên” là có thể yên bình rời Thượng Hải, nên mới chọn cách xuất đầu lộ diện, tham gia đủ các buổi tiệc thượng lưu. Còn vênh vang tự đắc, lấy một đôi khuyên tai kim cương trong số châu báu của Hình Chí Cương đeo ra ngoài! Bị chụp hình đăng lên báo, vì thế mới rước họa sát thân.”
“Nói vậy, Bươm Bướm Nhỏ là do Hình Chí Cương cử người đi khử?” Tần Á Triết không kìm được cất tiếng hỏi.
“Không.” Đỗ Xuân Hiểu lật lá bài tương lai – Hoàng hậu xuôi, “Là một người khác, người này chính là “chim sẻ” trong câu “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng sau.” Thực ra ông chủ Tần có thể nghĩ xem, mẻ châu báu này từng qua tay nhiều người, cũng tức là có bấy nhiêu người từng trông thấy các món đồ trong đó? Câu trả ời không ngòai Hình Chí Cương, Thi Thường Vân và Stephen, vì vậy người mà có thể từ bức ảnh đăng báo nhận ra Kim Ngọc Tiên là Bươm Bướm Nhỏ, cũng chỉ có thể là một trong ba người họ thôi. Nhưng nếu con ‘chim sẻ’ ấy là Hình Chí Cương, bất luận thế nào gã cũng có thể moi được một phần châu báu trên người Kim Ngọc Tiên đem về giao nộp, ví dụ như mấy món trang sức có giá trị không hề nhỏ cô ta đeo trên người khi cùng mấy tay hung thủ kia ra ngoại ô chơi, nhưng gã không giao ra được gì, thậm chí còn cuống đến nỗi u mê đầu óc, đành giết luôn chị Yến, hòng thoát được cái nạn này. Thi Thường Vân thì sao? Lúc đó anh ta đang ở trong nhà lao, càng không thể có bản lĩnh cắt cử người nào đi hành hung, vì vậy người này…”
“Chỉ còn lại Stephen?” Nhắc đến Stephen, Erie lập tức sáng mắt lên.
“Cũng có thể là ai đó quen Stephen.” Đỗ Xuân Hiểu lật lá thực tâm – Nữ tư tế xuôi, “Vừa rồi là Hoàng hậu, giờ là Nữ tư tế xuôi, có thể thấy chuyện này cũng chỉ có đàn bà mới làm ra được. Cô cả, có phải vậy không?”
Mọi ánh sang đều đổ dồn vào Tất Tiểu Thanh nãy giờ vẫn ngồi thẳng lưng.