• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với lần gặp ở đám tang nhà họ Nguyệt, lão Hà hiện giờ đã tiều tụy hốc hác không ra dáng người, mới hơn năm mươi tuổi mà trông tóc bạc da mồi, y như một lão già tám mươi. Đường Huy mới đầu còn nghĩ ông ta vì thương tiếc chủ cũ, dằn vặt đau khổ thành ra nông nỗi này, nhưng nghĩ lại, bèn hiểu ra đây chính là uy lực của “cao Phúc Thọ”.

“Quản gia Hà, giờ ông đang làm ở đâu?”

Thời tiết âm u lạnh lẽo, trong quán trà yên ắng lạ thường, cả một tầng rộng là thế mà chỉ lác đác năm sáu người khách. Lão Hà nhăn mũi, đưa cái nhẫn ngọc cổ đeo trên ngón cái lên cọ cọ cằm, không giống hồi tưởng lại chuyện xưa mà như đang suy tính cách chuồn thì đúng hơn.

“Quản gia Hà, có mấy chuyện này tôi nghĩ mãi không hiểu, có thể hỏi luôn ngọn ngành ở đây không?” Bộ não suýt chút nữa bị thuốc phiện đục rỗng của Đường Huy bỗng dưng bắt đầu vận hành lại bình thường.

Lão Hà chỉ khẽ hừ mũi, không đáp.

“Hôm ông chủ Nguyệt bị giết, chắc ông cũng có mặt ở nhà hầu hạ hai phu nhân chứ? Vì sao ngoài bà hai trốn dưới gầm giường, lại chỉ có một mình ông thoát được?”

“Lúc đó, tôi đi vào bếp...”

“Hồi trước ông chủ Nguyệt tổ chức tiệc mừng sinh con gái ở nhà riêng, tôi đã từng đến đó rồi. Phòng khách nơi xảy ra vụ án và phòng bếp chỉ cách nhau có mười mấy bước chân, ông nghe thấy tiếng súng nổ lớn như thế, phản ứng đầu tiên hẳn phải là chạy ra phòng khách, huống hồ bà cả trước khi chết vẫn còn nắm chặt chiếc chuông rung gọi người làm, không thể có chuyện ông không nghe thấy được.” Đường Huy thấy lão Hà sầm mặt, tỏ vẻ “lợn chết chẳng sợ nước sôi”, thì không kìm được nổi giận thực sự, bức hỏi, “Vì sao người của Tần Á Triết lại chỉ tha cho mỗi mình ông?”

“Cậu Đường này, họ Hà tôi mạng lớn mới thoát được nạn, cậu lại quay sang nghi ngờ tôi ư? Ha! Ha!” Lão Hà đột nhiên cười khan hai tiếng, “Cách nghĩ của người trẻ các cậu, tôi thật không sao hiểu nổi.”

“Tôi vẫn còn một điểm không hiểu nữa, chẳng hạn như quản gia Hà dăm hôm ba bữa lại đụng mặt tôi ở tiệm thuốc phiện, chắc hẳn vẫn chưa đi làm ở đâu, vậy ông lấy tiền đâu ra mà đốt trên bàn đèn thế?”

Chẳng ngờ lão Hà nghe vậy liền trưng ra bản mặt khinh khỉnh, đủng đỉnh bưng chung trà lên uống một ngụm lớn, đoạn nói: “Tôi có tiền hút thuốc phiện hay không là chuyện của tôi, thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như cậu không có quyền hỏi. Tôi phải về ăn cơm đây, cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”

Vừa quay đi bước được mấy bước, lão đã nghe giọng Đường Huy như mũi tên bắn trúng lưng mình: “Tôi có thể nghĩ thế nào thì nghĩ, còn ông chủ Nguyệt thì chẳng nghĩ gì được nữa rồi, đành mở trừng hai mắt ở dưới âm tào địa phủ, đợi ngày rửa sạch oan khiên thôi.”

“Người trẻ...” Lão Hà từ từ quay người lại, quan sát anh ta bằng cặp mắt mờ đục, “Có những chuyện, cậu có thể quản, có những chuyện, cậu không quản nổi đâu. Tôi khuyên cậu, mau về đi. Ít nhất hiện giờ vẫn có thuốc phiện mà hút, có trà mà uống, nếu còn tiếp tục lo việc bao đồng, chưa biết chừng sau này đến những thứ ấy cũng chẳng có nữa đâu.”

“Nói vậy tức là, ông thực sự biết được vài nội tình?” Đường Huy bám riết không buông, “Những chuyện tôi không thể quản ấy rốt cuộc là gì? Cái chết của ông chủ Nguyệt có phải liên quan đến ông không?”

Lão Hà không nói gì nữa, đi thẳng xuống tầng.

Ngày hôm sau, Đường Huy nhận được tin báo, quản gia trước kia của nhà họ Nguyệt đã tự sát tại nhà riêng, khi thi thể được phát hiện, khám nghiệm thấy trong cổ họng nhét đầy cao thuốc phiện.

“Nhất định là lão quản gia đó biết chuyện gì đấy, lương tâm cắn rứt nên mới tìm đến cái chết.” Đỗ Xuân Hiểu nói vậy, không biết có phải lời thật lòng hay chỉ là đang an ủi Đường Huy.

Đường Huy bỗng ngửa mặt thở dài, Đỗ Xuân Hiểu bàng hoàng bắt gặp vẻ tang thương của người già trên khóe mắt anh ta, lòng thầm kinh ngạc. Lẽ nào anh ta đã bước qua giai đoạn ngông cuồng của tuổi trẻ rồi? Trong ấn tượng của cô, đàn ông một khi nản lòng thoái chí, thì cũng có nghĩa là cầm chắc bất hạnh, điều này không giống trưởng thành, bởi trưởng thành sẽ khiến đàn ông dễ trở thành bậc kiêu hùng hơn. Về mặt này, cô thầm hy vọng Hạ Băng có thể mãi mãi là một đứa trẻ.

“Có những chuyện, mãi chẳng thể nguôi ngoai cho nổi.” Bóng tối càng lúc càng kết dày giữa hai chân mày anh ta.

Cô bước lại gần, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta hồi lâu, rồi tự dưng bật cười.

“Sao?” Ngay cả thái độ ngạc nhiên trong lời nói anh ta cũng có vẻ đờ đẫn.

“Chẳng sao cả, tôi chỉ nghĩ, lúc này nếu hôn anh thì anh sẽ phản ứng thế nào.” Thứ đang lóe lên trong mắt cô chính là ánh sáng của dục vọng, người phụ nữ ngày thường kiêu ngạo biếng nhác này, giờ lại đang phơi bày tấm chân tình và mục đích của mình.

Ánh mắt Đường Huy nhìn cô cũng ít nhiều chất chứa tâm tư, rồi đột nhiên chóp mũi đỏ ửng như thể xúc động, anh ta nói: “Thực ra, hiện giờ tôi cũng chỉ mong có người gần gũi được mình.”

Trong nụ hôn của Đỗ Xuân Hiểu, có vị thuốc lá, có vị nước bọt, có sự mạnh mẽ và nồng nghiệt hiếm thấy ở phái nữ, vừa vồn vã vừa ngấu nghiến. Đường Huy tưởng như muốn vỡ vụn trong nụ hôn kiểu này, cảm giác ấy khiến anh ta càng nhung nhớ nụ hôn của Thượng Quan Giác Nhi, nàng mơn trớn theo anh ta, giống như nụ hôn của người cá, khơi lên những nỗi đau vô nghĩa; còn nụ hôn của Đỗ Xuân Hiểu lại giống như sự khích lệ, thậm chí còn mang chút hung hãn, không phải sự an ủi mà anh ta mong mỏi, thế nên anh ta vô thức đẩy cô ra... nhưng đã không kịp nữa, cuốn sổ săn tin anh ta vẫn cất ở túi trong áo khoác giờ đã nằm trong tay Đỗ Xuân Hiểu.

“Lúc không có cơm ăn tôi còn kiêm nghề ăn trộm nữa. Có lần biết sắp phải bói cho một bà chủ tiệm cầm đồ tính tình gian xảo, đêm hôm trước tôi đã tiễn luôn mấy cục cưng trong tiệm ấy lên đường, tiền đổi được đêm trang trải cho hiệu sách, tiện thể khiến ả ngu đó tâm phục khẩu phục, ngỡ là bài của tôi thiêng thật, xem được cả đồ ả ta bị mất đã đi đằng nào...” Cô vừa nói vừa lật giở quyển sổ ghi chép đã quăn mép, một bức ảnh ố vàng rơi ra.

“Trả tôi!” Anh ta gần như lao bổ xuống đất, ngón tay vừa chạm vào tấm ảnh, cô đã nhanh hơn một bước nhặt nó lên, kẹp lại vào sổ.

“Từ ngày hai mươi tháng trước anh đã không ghi chép gì nữa, chứng tỏ món đồ này chẳng còn ích gì, để đây tôi giữ cho, sau này rồi trả.” Dứt lời cô liền tự ý nhét quyển sổ vào cổ áo, gài trước ngực.

Đường Huy há miệng định to tiếng, nhưng nhớ lại nụ hôn ẩn giấu mưu mô vừa rồi, lại gắng gượng nuốt mấy lời khó nghe xuống.

Về sau, Hạ Băng chất vấn Đỗ Xuân Hiểu, cô chỉ trả lời với vẻ mặt nặng nề: “Vì tôi có cảm giác, anh ta càng lúc càng giống một người chết...”

Thi Thường Vân dường như càng ngày càng ăn ngon miệng, lúc dùng cơm với Đỗ Xuân Hiểu, cô ăn ngấu ăn nghiến vẫn không lại với hắn ta. Cuối cùng Đỗ Xuân Hiểu đành nhận thua, buông hai bàn tay bóng nhẫy vừa cầm đùi dê nướng xuống, cười mỉa mai: “Cậu hai quả nhiên là bậc hào kiệt ăn uống, tôi không đấu lại nổi.”

“Thực ra sức ăn của đàn ông vốn dĩ luôn lớn hơn đàn bà một chút, chỉ là bình thường còn phải chừa bụng uống rượu, nên mới khiến các cô lầm tưởng là bọn tôi không thích ăn đấy thôi.” Thi Thường Vân cầm khăn lên lau khóe miệng, cười đáp.

Điệu bộ khoan thai của hắn khiến Đỗ Xuân Hiểu bực mình, hỏi: “Sao không hỏi xem tôi vì sao dăm bữa nửa hôm lại lui tới chỗ cậu? Cậu nghĩ tôi chỉ đến ăn chực thật đấy à?”

“Bao giờ cô muốn nói khắc sẽ nói, không nói thì tức là muốn giấu tôi, tôi có cố cạy miệng cũng chẳng tích sự gì.” Khuôn mặt vốn dĩ chằng chịt nếp nhăn của hắn giờ được bao món ngon vỗ cho căng mượt sáng bóng.

“Vậy tôi cho cậu biết, mấy hôm trước Đường Huy tình cờ đụng phải quản gia Hà nhà Nguyệt Trúc Phong, ông ta giờ hút thuốc phiện rất kinh, cũng không biết lấy đâu ra tiền nữa. Vì bị Đường Huy nghi ngờ có liên quan trực tiếp đến vụ án mạng nhà họ Nguyệt nên ông ta đã nuốt thuốc phiện tự tử rồi. Cậu bảo chuyện này có kỳ cục không?”

“Không.” Thi Thường Vân thỏa mãn nhấp một ngụm trà, nói, “Tuy tôi không quen biết quản gia Hà, nhưng trước đây nghe chuyện cũng đã lấy làm lạ, sao giết cả nhà lại không giết quách luôn lão quản gia, chắc hẳn lão ta đã nhận món hời nào đấy, từ bên trong ăn cánh với kẻ thủ ác. Quản gia mà, có tắt mắt trong nhà chủ cũng là thường tình, nếu cần tiền quá thì chuyện gì mà chẳng dám làm.”

“Nhưng ông ta làm cách nào để cho người ta vào giết cả nhà ông chủ mình, chắc cũng chỉ cậu hai Thi mới biết thôi nhỉ.”

“Sao cô khẳng định được là tôi biết?”

“Vì quá trùng hợp, sao Bươm Bướm Nhỏ vừa mất tích, Đường Huy vừa viết về việc này trên báo, Nguyệt Trúc Phong liền bị ám sát chứ? Giữa hai chuyện chắc chắn có mỗi liên hệ nhất định. Còn đó là mối liên hệ gì thì phải đợi cậu hai Thi tiết lộ cho tôi rồi.”

Thi Thường Vân im lặng hồi lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Xuân Hiểu, mãi mới lên tiếng: “Làm ăn với cô đúng là phiền phức. Tôi đã bán đứng Stephen rồi, cô đừng quan tâm đến mấy chuyện khác nữa. Bằng không, cứ đào xới tiếp, không ai biết được sẽ có hậu quả gì đâu.”

“Việc cậu tiết lộ cho tôi chuyện Stephen, vốn đã nằm trong kế hoạch của anh ta cả rồi, thế nên vụ làm ăn này không hề công bằng. Nếu cậu không nói rõ chân tướng cho tôi thì cũng đừng trách chuyện thay xà đổi cột này bị người ta biết!”

Thi Thường Vân quả nhiên khó chịu ra mặt, nhưng rất mau đã khôi phục lại vẻ điềm nhiên, giống như chỉ vừa cắn phải một hạt dưa hỏng: “Cô Đỗ, có câu ‘mỗi người mỗi số’, rất nhiều chuyện cưỡng cầu cũng không được. Ân oán giữa cô và Stephen e là không thể giải quyết dứt điểm trong ngày một ngày hai, nhưng mặt khác, chuyện của nhị đương gia Hồng Bang thế nào còn chưa giải quyết xong, sợ rằng... cô có nhằng nhẵng cắn lấy tôi cũng vô dụng. Chuyện nên buông tay thì vẫn phải buông tay, người nên chết cũng vẫn sẽ chết thôi.”

“Chẳng có ai là nên chết cả.” Đỗ Xuân Hiểu lấy ra lá bài Tử thần, di đến bên tay Thi Thường Vân, “Tử thần đảo ngược chính là đón cuộc đời mới, tôi điều tra án xưa nay không thích trả giá bằng nhiều mạng người.”

“Chuyện đấy cũng đâu do cô quyết định.” Chu Phương Hoa ngồi phía sau nãy giờ cắm cúi đan móc u uất thở dài.

Đỗ Xuân Hiểu nhìn hình ảnh tử thần khoác áo choàng đen, tay cầm lưỡi hái trên lá bài Tử thần, bất giác cảm thấy trong đó mang cả một luồng sức mạnh tích cực, bèn thu bài về, xếp cùng hai mươi mốt lá còn lại, tráo lên, trải kiểu quen thuộc...

“Lá quá khứ, Ngôi sao xuôi. Chứng tỏ thấy tiền mờ mắt, cuối cùng dẫn đến một loạt các vụ án mạng khác nhau. Lá hiện trạng, Hoàng đế ngược và Sức mạnh xuôi, có thể thấy các người đã là rắn mất đầu, rốt cuộc chỉ báu kẻ nào đó ngư ông đắc lợi. Lá tương lai này mới thú vị đây, lại là Thế giới xuôi, đúng là ông trời có mắt, thể hiện rõ thái độ tà nhất định không thắng nổi chính. Cậu hai Thi, bài tarot nói đúng chứ?”

“Ừm.” Thi Thường Vân gật đầu nói, “Xem cũng hòm hòm, nhưng muốn chắp nối được mắt xích then chốt thì còn phải xem năng lực cô thế nào nữa, chỉ dựa vào trò giả thần giả quỷ này thì chắc chắn không được đâu.”

“Cậu hai Thi, cậu không giết anh cả của mình phải không?”

Trước khi đi, Đỗ Xuân Hiểu mặt lạnh tanh vứt lại một câu, găm chặt Thi Thường Vân trên ghế ngồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK