Không lâu sau, một tràng cười sang sảng vang lên.
Nghe thấy giọng cười này, cả người tên côn đồ run bắn lên, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Chu Dương ngước mắt lên nhìn, liền thấy Hồ Gia từng gặp trong buổi tiệc xuất hiện trước mặt mình.
"Anh Chu, không ngờ anh cũng ở đây đấy, anh có còn nhớ tôi không?"
Cả người Hổ Gia to béo, cười to bước nhanh tới trước mặt Chu Dương, rồi vươn tay ra. "Hồ Gia."
Chu Dương không làm bộ làm tịch, cũng vươn tay, bắt tay thật chặt với Hổ Gia.
"A Bào, có chuyện gì vậy?"
Hồ Gia là một người tinh mắt, thấy cảnh tượng trong phòng nghị, liền biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
"Hồ Gia..."
Bào ca không hề do dự, lập tức gọi tên côn đồ ra.
Ngay tức khắc, nhiệt độ cả phòng nghỉ lập tức lạnh xuống.
Chu Dương có hơi bất ngờ mà nhìn Hồ Gia, không ngờ khí tràng của người này lại mạnh mẽ như vậy.
Đây chắc chắn là khí tràng mà phải lăn lộn mấy chục năm trong giới mới có được.
"Mày tên A Bưu à?”
Hồ Gia lạnh lùng nghe hết lời giải thích của anh Bào, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía tên côn đồ.
"Hổ Gia, tôi, đều là hiểu lầm thôi."
Tên côn đồ nào có thể chịu được áp lực từ phía Hồ Gia, hai chân nhũn ra, quỳ sụp xuống sàn, dùng sức dập đầu, bên tai vang lên tiếng đùng đùng không dứt.
"Hiểu lầm? A Bào."
Hồ Gia hừ lạnh một tiếng, thờ ơ quát một tiếng.
Thanh âm vừa dứt, anh Bào vẫn luôn cung kính ở bên cạnh lập tức nổi điên lên, đạp thằng một phát vào tên côn đồ, một đạp liền đạp gã bay ra ngoài, đụng tới tường mới dừng lại.
Nhưng tên côn đồ không thể đứng dậy, mềm oặt nằm trên đất, không ngừng rên rỉ đầy đau đớn.
Chu Dương chỉ liếc một cái, liền nhìn ra tên côn đồ này phải gãy ít nhất ba cái xương sườn.
"Còn hai cô đây, thích ra ngoài làm gái phải không?"
Anh Bào không nhìn tên côn đồ nữa, dời tầm mắt lên người Tiểu Tĩnh và Tiểu Du, cười lạnh nói.
"Anh Bào, anh tha cho chúng em đi, đây đều là do anh ta ép bọn em, không liên quan gì tới bọn em cả!"
Tiểu Tĩnh và Tiểu Du đã ngây cả ra rồi, bọn họ không ngờ rằng tình thế lại thay đổi như vậy, mà tên côn đồ mình vẫn dựa dẫm, đã nửa sống nửa chết mà nằm ở một bên.
"Không liên quan tới các cô? Vậy tôi cho các cô một cơ hội, hai cô tát nhau, đến khi nào anh Chu Dương hô ngừng, hai cô mới được ngừng!"
Anh Bào vừa dứt lời, tiếng bạt tai chói tai liền vang lên, còn xen lẫn tiếng nức nở đầy sợ hãi.
"Anh Chu, nếu bọn họ đã đắc tội anh, muốn xử lý thế nào, đều do anh quyết định!"
Hồ Gia đưa quyền giải quyết cho Chu Dương, điều này lại khiến Chu Dương có hơi bất ngờ.
Mà Chu Dương cũng lập tức nhìn về phía Ngưu Xuyên.
"Anh Dương, em.... tha cho bọn họ đi, dù sao chúng ta cũng không có tổn thất gì”
Dù sao thì Ngưu Xuyên cũng là một người tốt bụng thật thà, trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hại người, cho dù đối phương có gây chuyện với mình, cậu ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy.
"Hổ Gia, nhân vật chính hôm nay, là người anh em Ngưu Xuyên này, nếu cậu ấy đã nói vậy, thế thì tha cho bọn họ đi." Chu Dương khẽ cười nói.
Mà tên côn đồ nghe vậy, lập tức vui mừng, định cảm ơn Chu Dương.
"Có điều, nên bị trừng phạt, thì vẫn phải chịu, báo cảnh sát đi, đem bọn họ tới cục cảnh sát, tôi nghĩ với số tiền 1 tỷ mà bọn họ cướp được, đủ để bọn họ ở trong đó mười mấy năm."
Mấy người tên côn đồ nghe vậy, tinh thần lập tức sa sút, tất cả đều mềm nhũn khuỵu xuống đất.
"Ha ha, anh Chu, kệ bọn họ đi, khó có được cơ hội thế này, lên tầng hai, tôi mời anh ăn cơm."
Hồ Gia cười ha ha một tràng, rồi xem ý của Chu Dương.
"Xuyên Tử, chị Diệp, cùng đi thôi."
Chu Dương không từ chối, anh biết Hổ Gia cho mình mặt mũi như vậy, không phải đơn thuần chỉ là vì từng gặp mặt một lần.
Cơm no rượu say xong, chào tạm biệt Hổ Gia, ba người rời khỏi nhà hàng Huy Hoàng, bầu không khí lại hơi im lặng.
Ngưu Xuyên vì chuyện này mà trong lòng vô cùng tự trách.
Tuy rằng có thể lấy được lại 1 tỉ kia, nhưng dù sao thì cũng đã gây phiền hà cho Chu Dương.
Cứ nghĩ tới Chu Dương không nói gì, rồi bảo người đem tiền tới, trong lòng cậu lại vô cùng cảm động.
Mà nhớ tới những ngày tháng trước đây hai người cùng vất vả, bây giờ Chu Dương đã thay đổi biến thành nhân vật lớn, mà mình vẫn chỉ là một bảo vệ nho nhỏ, Ngưu Xuyên lập tức thấy khó chịu trong lòng. "Anh Dương, em..."
Biểu cảm Ngưu Xuyên mất mát, đầy mặt áy náy.
"Được rồi Xuyên Tử, không cần nói gì cả, chúng ta là quan hệ gì chứ?”
Chu Dương khẽ cười, vỗ nhẹ bả vai
Ngưu Xuyên, an ủi cậu.
"Có điều, Xuyên Tử, lẽ nào cậu không muốn quay về làm bảo vệ sao?"
Chủ đề thay đổi, vẻ mặt Chu Dương cũng trở nên nghiêm túc.
"Không làm bảo vệ, thì làm gì được bây giờ?" Khuôn mặt Ngưu Xuyên đầy khổ sở.
"Xuyên Tử, theo tôi làm việc đi!"
Chu Dương trầm giọng nói, ánh mắt đầy ắp ý chí chiến đấu.
Anh biết, anh không thể chỉ làm hạng mục thành phần trắng da, cho dù là sản nghiệp của gia tộc, hay là cơ ngơi mà anh xây dựng sau này, đều cần có đủ nhân viên nòng cốt.
Trong lòng Chu Dương đã nghĩ ra một cách, nhưng vẫn cần suy nghĩ cẩn thận lại một chút, cho nên Ngưu Xuyên trở thành mục tiêu đầu tiên của anh. "Anh Dương, anh..."
Lần này, không chỉ là Ngưu Xuyên, đến cả Diệp Sở Thiến cũng vô cùng kinh ngạc.
Diệp Sở Thiến nghe ra ẩn ý trong lời nói của Chu Dương, nhưng không chắc chắn lắm.
Mà lúc này Ngưu Xuyên đầy vẻ kích động, lại cũng vô cùng thấp thỏm.
"Xuyên Tử, tôi đã nghĩ kĩ rồi, nếu cậu làm bảo vệ cả đời, chẳng bằng đi theo tôi, không dám nói là có thể khiến cậu thăng quan tiến chức nhanh chóng, nhưng cũng tốt hơn hiện tại rất nhiều."
Vẻ mặt Chu Dương đầy sự chân thành.
"Được! Anh Dương, em theo anh làm việc! Em quay về xin nghỉ việc! Ông đây đã chịu đủ cái tính hách dịch của tên đội trưởng kia từ lâu rồi!"
Ngưu Xuyên không nghĩ nhiều nữa, liền đồng ý luôn, khuôn mặt cũng rất kích động.
"Ha ha, được, đi, ban nãy ăn chưa thoải mái, tôi mời cậu ăn cơm."
Thấy Ngưu Xuyên đã đồng ý, Chu Dương cũng vô cùng vui mừng, bật cười khoác lấy vai Ngưu Xuyên, định tìm một nơi để ăn cơm.
"Giám đốc Chu, lẽ nào anh không thấy tôi à?"
Đúng lúc này, Diệp Sở Thiến lại yếu ớt mà nói, giọng điệu có hơi ỉu xìu.
Hai người Chu Dương và Ngưu Xuyên bắt đầu phấn khởi, căn bản không để ý tới cô, thậm chí đã quên chỗ này vẫn còn một người tồn tại.
"À, đúng rồi, chị Diệp, chị về trước đi, số tiền này chị cũng đem về đi, hôm khác tôi sẽ cảm ơn chị thật cẩn thận."
Chu Dương đang vui vẻ, cũng không cảm nhận được cảm xúc nhỏ trong lời nói của Diệp Sở Thiến, phất phất tay, rồi cùng Ngưu Xuyên đi thẳng.
"Đúng là đồ ngu ngốc!"
Diệp Sở Thiến cắn răng nhìn hai người đi xa, dậm dậm chân, khó khăn lắm mới lộ ra bộ dạng của một cô gái nhỏ.
Nhưng rất nhanh, khuôn mặt Diệp Sở Thiến lại lộ ra nụ cười. Bởi vì ban nãy Chu Dương nói là hôm khác sẽ cảm ơn cô thật cẩn thận.
Nhà họ Tạ, Tạ Linh Ngọc từ sau khi quay về, liền nhốt mình ở trong phòng.
Mặc kệ mẹ Tạ có gõ cửa thế nào, cô cũng không đáp lại.
Từng cảnh tượng ở công ty Danh Dương, lúc nào cũng lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Tấm ảnh trên tờ báo đó, còn có những tin đồn kia, điều khiến cõi lòng cô nghẹn khuất.
Điều khiến cô không thể chấp nhận nhất là, Chu Dương không hề có một lời giải thích.
“Tinh tinh tinh."
Đột nhiên, chuông điện thoại của Tạ Linh Ngọc vang lên.
Cầm lấy điện thoại, Tạ Linh Ngọc nhìn thấy tin nhắn Trần Tuấn Sinh gửi tới.
"Linh Ngọc, anh đã hẹn được nhà đầu tư rồi, lần này nhất định sẽ đầu tư vào Mỹ phẩm Duyệt Kỷ."
Ngắn ngủi có mấy từ, lại khiến Tạ Linh Ngọc vui mừng trong lòng.
Vấn đề lớn nhất bây giờ của Mỹ phẩm Duyệt Kỷ, chính là không đủ tiền, không đủ để triển khai hạng mục mới.
Nhưng rất nhanh, Tạ Linh Ngọc lại nhớ tới trước đây, cũng là Trần Tuấn Sinh, cũng là mấy nhà đầu tư, những hành động của họ ở club Ngân Hồ.
Lần đó, nếu không phải có Chu Dương, e là Tạ Linh Ngọc đã gặp chuyện không hay rồi.
Trong một lúc, Tạ Linh Ngọc rơi vào sự đấu tranh tư tưởng.
Một mặt là những hành động trước đây của Trần Tuấn Sinh, một mặt là việc Chu Dương không giải thích.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi suy nghĩ ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Tạ Linh Ngọc cũng đã có quyết định.
“Ở đâu?”