Thẩm Bích Quân liếc mặt nhìn mẹ kế, lạnh nhạt đáp, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
"Nó dù có làm gì thì cũng là em trai mày. Sao có thế vì người khác mà làm nó mất mặt?"
Mẹ kế khuôn mặt bất mãn, giọng điệu nặng nề thêm mấy phần.
"Nó đang ở đâu? Tôi biết nó ở nhà, mau bảo nó ra đây."
Thẩm Bích Quân không để ý đến mẹ kế, nghiêm túc hỏi.
“Mày tìm nó làm gì? Bích Quân, Thẩm Trạch bị mày làm mất mặt, mày còn muốn làm gì nó nữa?”
Mẹ kế mặt đầy cảnh giác.
"A, nó làm gì nó tự biết. Bảo nó ra đây! Nếu nó đã dám làm, thì cũng đừng nên giả bộ làm con rùa rụt cổ như vậy!"
Thẩm Bích Quân cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn lên lan can tầng hai, quả nhiên thấy Thẩm Trạch đang đứng tựa vào lan can, khuôn mặt nhìn cô với thái độ giễu cợt.
"Cút xuống đây!"
Thẩm Bích Quân quát lớn.
"Hỗn xược, mày dám nói chuyện như vậy với em trai sao? Mày có còn chút bộ dạng làm chị nào không vậy?"
Tiếng quát của Thẩm Bích Quân làm Thẩm Duy Ngôn tức giận. Ông ta gầm lên một tiếng, nhìn Thẩm Bích Quân với ánh nhìn ghẻ lạnh.
"Tôi không có bộ dạng làm chị? Vậy các người cho tôi hỏi, nó có bộ dạng nào của một đứa làm em không? Lẳng lặng ăn trộm sản phẩm mẫu mặt nạ trắng da chống lão hóa, lại còn xúi giục Chu Đức Khoan đi theo nó. Cũng thật có bản lĩnh."
Lần này, Thẩm Bích Quân không hề nhẫn nhịn, cười lạnh lùng đáp.
"Nói, sản phẩm mẫu để chỗ nào?"
"A a, người chị của em, chúng ta đều là người một nhà, mặt nạ trắng da chống lão hóa đó là của chị, chẳng phải cũng là của em sao? Em lấy mấy thùng thì sao chứ."
Thẩm Trạch tỉnh bơ như không có hề gì, thảnh thơi đi xuống tầng, bước về phía mẹ, tựa vào bà ta rồi ngồi xuống, cố tình làm ra vẻ vô tội nhìn Thẩm Bích Quân.
Thẩm Duy Ngôn hơi cau mày. Chuyện này ông ta chưa nghe Thẩm Trạch nhắc đến bao giờ.
Thế nhưng ông ta cũng không tỏ thái độ gì, trong lòng tự coi đó là điều dĩ nhiên.
Thẩm Bích Quân là con gái, tương lai cuối cùng cũng là gả đi lấy chồng.
Thẩm gia hiện tại, người duy nhất có thế kế thừa sản nghiệp của ông ta, chỉ có Thẩm Trạch.
Nên bất luận thế nào, Thẩm Duy Ngôn cũng sẽ bênh vực Thẩm Trạch.
"Thẩm Quân, hạng mục trắng da chống lão hóa của mày tao cũng đã nghe qua rồi. Cũng chỉ là một chút đồ mỹ phẩm, nếu tính về mặt hiệu quả, làm sao có thể so sánh với những nhãn hàng lớn? Có vài thùng mẫu, em mày lấy rồi có thế làm gì được chắc?"
Thẩm Duy Ngôn mặt đầy uy nghiêm nhìn Thẩm Bích Quân. Ông ta cố làm ra vẻ đanh thép, muốn cho Thẩm Bích Quân tự thấy ải khó mà lui về.
Hai cha con một thời gian dài xa cách nhau, ông ta sớm đã chẳng hiểu gì về Thẩm Bích Quân.
"Sản phẩm dưỡng da này vừa mới sản xuất, trong mắt ông đương nhiên là chẳng có gì. Vậy xin phiền tới người em trai yêu quý của tôi, mau đem mẫu phẩm trả lại cho tôi. Nên biết rằng công ty này còn nhỏ, không thể chịu được tổn thất lớn như vậy."
Thẩm Bích Quân cười như không cười, bình tĩnh nhìn Thẩm Trạch, hoàn toàn không thấy một bên Thẩm Duy Ngôn và bà mẹ kế đang nhìn với ánh mắt tức giận như thể muốn thiêu đốt.
Thẩm Bích Quân như vậy đối với bọn họ mà nói, cô không hề coi bọn là những bậc trưởng bối, chỉ coi lời họ là gió thoảng qua tai.
Điều này đối với hai vị trưởng bối, là không thể tha thứ được.
"Thẩm Bích Quân, đủ rồi! Thẩm gia là nhà tao, tao nói cái gì bỏ qua là phải bỏ qua, mày không cần ở đây tranh luận ồn ào! Nếu không còn việc gì nữa thì mau cút đi!"
Thẩm Duy Ngôn giận dữ trực tiếp tát Thẩm Bích Quân một cái, phát ra âm thanh lớn.
Ngay sau đó đột nhiên đứng dậy, tức giận trợn mắt nhìn Thẩm Bích Quân, giống như là đang phải tiếp một vị khách đáng ghét tới nhà, chỉ muốn Thẩm Bích Quân rời đi.
Thẩm Duy Ngôn vừa dứt lời, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Bà vú đã sớm đứng tránh ra một bên, nhưng nghe được lời như vậy, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Bà mẹ kế và Thẩm Trạch lén lút nhìn nhau, hai người họ đều lộ vẻ vui mừng.
Chỉ có Thẩm Bích Quấn sững sờ đứng tại chỗ.
Giờ khắc này, cô cảm thấy người mà cô gọi là bố suốt mười mấy năm nay, trở nên thật xa lạ.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Bích Quân nghe những lời như vậy từ Thẩm Duy Ngôn.
Trước mặt mọi người, gào thét và đuổi cô đi?
Rõ ràng đây cũng là nhà cô mà.
Dù có kiên cường tới đâu, Thẩm Bích Quân lúc này cũng cảm thấy chua xót đau lòng.
Năm đó mẹ gặp tai nạn qua đời, Thẩm Duy Ngôn tái hôn, toàn bộ cái nhà này đều xa lánh cô, coi cô là người như có như không, chẳng quan trọng gì nữa.
Giờ phút đó, Thẩm Bích Quân đã âm thầm lập lời thề, nhất định sẽ đạt được thành tựu nào đó, để cho Thẩm Duy Ngôn biết rằng, con gái ông không hề vô dụng, càng không phải là gánh nặng của ông.
Thế nên sau vài năm, Thẩm Bích Quân lao lực làm việc, để đưa công ty Danh Dương đi đến vị trí ngày hôm nay.
"Ai dà, Duy Ngôn, anh nói lời này có chút quá đáng, Thẩm Bích Quân dù sao cũng vẫn là đứa con gái nhỏ. Anh nói như vậy, nếu người khác nghe được, khác gì cho rằng mẹ con chúng em ghét bỏ nó."
Bà Thẩm đảo mắt nhìn, thấy tình hình có vẻ căng thẳng, liền lập tức cười nói đi tới bên cạnh Thẩm Duy Ngôn, đưa tay vỗ ngực ông ta liên tục để trấn an.
Thẩm Bích Ngôn chớp mắt, nhận ra người phụ nữ này có ý đồ không hề tốt đẹp.
"Một chút dáng vẻ con gái cũng không có, không biết sau này có gả đi lấy chồng được không đây!"
Có vẻ sự trấn an của mẹ kế đã phát huy tác dụng. Thẩm Duy Ngôn tâm tình thấy tốt hơn nhiều, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Bích Quân vẫn tràn đầy sự giận dữ.
"A, bố à, có thể bố không biết điều này. Người chị tốt bụng của con không lo lắng chuyện kết hôn, nghe nói là vì trong công ty lén nuôi dưỡng nhân tình, còn cho anh ta phụ trách dự án trắng da chống lão hóa này nữa."
"Chắc hẳn chị gấp gáp muốn lấy lại sản phẩm mẫu về, e là vì người đàn ông kia nhỉ? Là Chu Dương đúng không?
Thẩm Trạch tự nhiên cất lời, làm cho Thẩm Duy Ngôn và bà Thẩm đều ngẩn người.
Bọn họ không biết chút gì về câu chuyện này, cũng không có ai nói cho họ biết cả. Bây giờ đột nhiên nghe được, còn cho rằng đó là trò đùa của Thẩm Trạch.
"Thẩm Trạch, con đừng đùa nữa."
Bà Thẩm cười nhẹ, liền vội vàng đi tới, định ngăn Thẩm Trạch lại.
Bà ta rất rõ, Thẩm Duy Ngôn đặt tiêu chuẩn không phải quá cao đối với con gái, nhưng cũng có giới hạn cuối cùng.
Đó là nhất định phải trong sạch, không được làm những chuyên vi phạm đạo đức, vi phạm luân thường đạo lí.
Mặc dù Thẩm Duy Ngôn không quan tâm Thẩm Bích Quân, nhưng suy cho cùng họ vẫn là cha con, nên ranh giới kia vẫn còn tồn tại.
Nếu chuyện này không phải là thật, Thẩm Duy Ngôn có thể sẽ trút giận sang Thẩm Trạch. Đây là điều mà bà ta không muốn thấy.
Quả nhiên, Thẩm Trạch vừa nói xong, khuôn mặt của Thẩm Duy Ngôn chớp mắt đã đỏ lên.
"Có thật không?"
Thẩm Duy Ngôn thấp giọng gầm gừ, nghe rõ được cả sự run rẩy vì tức giận.
"Đương nhiên là thật, hiện tại tất cả mọi người trong thành phố đều biết, e là bố mẹ vẫn bị giấu diếm. Bố mẹ nhìn xem đây là cái gì."
Thẩm Trạch vùng tay ra khỏi tay mẹ, cầm lấy vài quyển tạp chí Bát Quái.
Thẩm Duy Ngôn và bà Thẩm cùng nhìn vào bìa tạp chí, là bức ảnh Thẩm Bích Quân và một người đàn ông trẻ vô cùng thân mật.
"Chát!!"
"Mày quả là không biết xấu hổ. Cái mặt già này của tao đều tại mày mà mất hết danh dự rồi."
Đột nhiên, cái tát như trời giáng vang lên chát một tiếng.
Thẩm Duy Ngôn hung hăng tát vào mặt Thẩm Bích Quân, phẫn nộ nói.
Má phải của Thẩm Bích Quân, trong chớp mắt ửng đỏ hình năm ngón tay.