Mấy người họ khuôn mặt thấp thỏm, vừa có chút hưng phấn, vừa có chút căng thẳng.
Bọn họ đều cảm thấy, lần này Chu Dương gọi tất cả tới đây, nhất định là vì anh ấy muốn sắp xếp chuyện của họ.
Dù sao sau khi từ chức, mặc dù trong lòng vẫn đầy nhiệt huyết, song tâm trạng có chút thấp thỏm lo âu.
"Các cậu đã đến rồi. Ngồi đi. Tôi tìm các cậu tới đây, là vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng với các cậu một chút. Mọi người hãy suy nghĩ thật kĩ."
Chu Dương không nói nhiều lời thừa thãi, mà trực tiếp đề cập đến vấn đề chính.
"Anh Dương, có chuyện gì, anh cứ nói thẳng đi. Chúng em đã quyết định tới đây cùng anh bàn bạc, nên chắc chắn sẽ nghe lời anh."
Ngưu Xuyên trả lời, trong lời nói mơ hồ ẩn hiện chút chờ đợi.
Còn Chu Dương tự nhìn xunh quanh. Thấy sự căng thẳng hiện trên khuôn mặt của tất cả những người còn lại trong căn phòng khiến anh cảm thấy có chút buồn cười.
Thế nhưng đồng thời, với tinh thần trách nhiệm rất cao của mình, Chu Dương dẫu sau vẫn cảm thấy con đường tương lai không hề đơn giản chút nào.
Nếu như anh không hoàn thành tốt công việc của mình, cùng lắm anh sẽ không thể tiếp tục thừa kế tài sản mà cha để lại.
Nhưng một khi anh mất tất cả, thì tiền đồ của Ngưu Xuyên cùng 3 người còn lại cũng trở thành một màu tối tăm u ám.
Đó mới là điều Chu Dương không cho phép xảy ra.
Điều chỉnh lại những suy nghĩ trong đầu, Chu Dương chậm rãi nói ra kế hoạch của mình.
Trước mắt thì công xưởng sản xuất hiện tại của dự án trắng da chống lão hóa là không thể tiếp tục sử dụng được nữa. Cũng vì chuyện này mà Chu Dương trở nên nhạy cảm hơn.
Điều khiến anh an tâm, là có thể kiểm soát được toàn bộ quá trình sản xuất mặt nạ trắng da chống lão hóa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Dương cho rằng bản thân anh có thể mua được một công xưởng, sau đó liên minh với Hổ Gia, hoặc là Thẩm Bích Quân, đưa mặt nạ làm trắng da và chống lão hóa này đến một nơi an toàn.
"Ý tưởng của anh là để các cậu đến công xưởng mới làm việc, phụ trách mảng an toàn cho hàng hóa và theo dõi công xưởng.
Chu Dương nói xong, anh im lặng nhìn 4 người bọn họ.
Anh biết rằng, kế hoạch này sẽ khiến Ngưu Xuyên và 3 người họ kích động lớn.
Nhưng trên thực tế, tất cả bọn họ đều không khiếp sợ lo lắng chút nào.
Nghe xong lời của Chu Dương, Ngưu Xuyện ba người họ quay sang nhìn nhau. Họ đều có thể thấy rõ sự vui mừng trong mắt đối phương.
"Không cần nghĩ ngợi gì nữa đâu. Anh Dương, chúng em nghe theo anh!"
Ngưu Xuyên hăng hái gật đầu, gương mặt đầy sự phấn khích.
"Nếu như các cậu tin tưởng tôi như vậy, tôi nhất định sẽ không để các cậu thất vọng. Bây giờ trước mắt các cậu theo tôi đi gặp một người bạn, vì sắp tới có thể mọi người sẽ cùng làm việc với nhau.
Chu Dương mỉm cười nói. Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Sau khi trở về từ công xưởng, đưa được sản phẩm mặt nạ mẫu về công ty, Hổ Gia đã ra về trước.
Chu Dương đã kí hợp đồng với ông, nên chỉ cần anh đưa ra quyết định gì, cũng có thể lập tức đến tìm Hổ Gia.
Chu Dương không kể lại gì với Thẩm Bích Quân, vì toàn bộ sự việc này có liên quan đến cô ấy.
Chu Đức Khoan suy cho cùng là người do Thẩm Bích Quân lựa chọn. Giờ ông ta có chút vấn đề, Thẩm Bích Quân bất kể thế nào cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Cho dù cô là chủ tịch công ty Danh Dương, thì Chu Dương cũng không vì vậy mà không quan tâm đến.
Mọi người nhanh chóng lên xe, rời khỏi công ty Danh Dương.
Chỉ là Chu Dương không biết rằng, khi bọn họ rời đi, Thẩm Bích Quân đã xuất hiện ở trước cửa công ty, trầm mặc lặng thinh nhìn bọn họ đi xa dần.
"Tất cả đều là thật sao?"
Thẩm Bích Quân nhẹ giọng hỏi nhỏ.
"Thẩm tổng, đều là thật ạ. Tất cả những sản phẩm mẫu đều đã được chuyển đến công ty rồi ạ."
Ở bên cạnh Thẩm Bích Quân hiện giờ, chính là Diệp Sở Thiến.
Lúc này, Diệp Sở Thiến ngược lại đang tỏ ra có chút yếu đuối.
Ở trước mặt Thẩm Bích Quân, vì chức vụ không cao, nên cho dù trước mặt Chu Dương cô khí thế thế nào thì trước mặt Thẩm Bích Quân, Sở Thiến luôn bị cô ấy lấn át.
"Bây giờ anh ấy đang đến chỗ Hổ Gia à? Anh ấy có nói gì với cô về kế hoạch của anh ấy không? Anh ấy rốt cuộc muốn làm gì vậy?"
Thẩm Bích Quân cau mày, trong lòng nhất thời không thể đoán được Chu Dương tính toán gì.
“Em nghe được rằng, Chu tổng muốn công xưởng sản xuất của sản phẩm dưỡng da này phải hoàn toàn nằm dưới tầm kiểm soát của mình, nên anh ấy muốn tự mình tìm kiếm công nhân tới làm việc."
Diệp Sở Thiến không hề giấu giếm mà nói hết những phỏng đoán của mình.
Mặc dù cô cũng không biết kế hoạch của Chu Dương là gì, nhưng lúc đó ở trên xe, cô có nghe được Chu Dương và Hổ Gia bàn chuyện, nên cũng mơ hồ đoán được một chút.
"Thẩm tổng, sao chị không hỏi Chu Dương?"
Nhìn thấy Thẩm Bích Quân im lặng, Diệp Sở Thiến không nhịn được liền hỏi.
Thẩm Bích Quân trong ấn tượng của cô là một người có tính kiểm soát rất mạnh, luôn muốn mọi thứ phải nắm được trong lòng bàn tay. Tất cả những câu chuyện liên quan đến công ty Danh Dương, cô ấy đều phải nắm được rõ.
Hoặc tối thiểu nhất, cô ấy phải biết.
Nhưng bây giờ, đối với Chu Dương, Thẩm Bích Quân lại chỉ giữ vẻ im lặng hiếm thấy.
"Chỗ Chu Đức Khoan giờ thế nào rồi?"
Đột nhiên Thẩm Bích Quân đổi chủ đề, đề cập đến Chu Đức Khoan.
"Chu tổng đã đem tất cả sản phẩm mẫu về công ty. Thế nhưng theo lời Chu Đức Khoan nói, có vẻ hắn đã chuyển một ít hàng đến chỗ Thẩm thiếu gia rồi."
Diệp Sở Thiến giải thích.
"Ừ, tôi biết, cứ để Bộ Tư pháp viết thư gửi Chu Đức Khoan, cho hắn biết dám đâm sau lưng tôi sẽ có hậu quả như thế nào!"
"Chỗ mẫu phẩm bị lấy trộm ra ngoài, tôi sẽ đi tìm lại!"
Thẩm Bích Quân nói xong, liền trực tiếp rời đi.
....
Tại khách sạn Huy Hoàng.
Chu Dương đưa mấy người Ngưu Xuyên đến khách sạn. Vừa xuống xe, họ đã nhìn thấy Bào Ca đang đứng đợi ở trước cửa.
"Chu tiên sinh, anh tới rồi."
Bào Ca mặt tươi cười, nhiệt tình mở cửa xe giúp Chu Dương.
Những cô lễ tân trước cửa khách sạn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ngạc nhiên giương mắt nhìn.
Lần trước Chu Dương tới, ăn mặc cực kì bình thường, đương nhiên không thu hút sự chú ý của bọn họ.
Vậy mà bây giờ, một người có tiếng tăm như Bào Ca trực tiếp ra nghênh đón, chẳng cần nghĩ cũng có thể đoán được thân phận của đối phương.
Rất nhanh sau, khi Chu Dương và những người còn lại bước đến cửa lớn, những cô gái liền cất giọng nói lả lướt quyến rũ chào đón.
Chu Dương thấy vậy cũng không để ý gì, căn bản là anh không hề hứng thú quan tâm.
Nhưng bốn người Ngưu Xuyên lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, nên lúc ấy khuôn mặt ngượng ngùng đỏ ửng lên. Họ không dám nhìn trực tiếp mấy cô gái, phần dưới cơ thể nóng như bừng bừng lửa cháy, chỉ có thế nhanh chóng đi vào trong.
Sảnh Triều Phượng trong khách sạn Grand.
Đây là sảnh tổ chức yến tiệc lớn nhất của khách sạn.
Thông thường, toàn bộ sảnh có thể chứa xấp xỉ năm trăm người trong một buổi yến tiệc.
Nhưng hôm này, chỉ có mình Hổ Gia.
Chu Dương bước vào sảnh, nhất thời bị những thứ trang trí lấp lánh đắt tiền bên trong sảnh Triều Phượng làm lóa mắt.
Thậm chí, Chu Dương còn ngầm so sánh.
Sự xa hoa của Triều Phượng sảnh, cũng không kém chút nào với sảnh Dược Long của Thúy Hồ Cư.
Hai bên một rồng một phượng, không phân cao thấp.
"Chu tiên sinh, mời ngồi."
Hồ Gia đưa tay nhẹ giọng nói.
Chu Dương cũng không khách khí, ngồi xuống ngay đối diện Hồ Gia.
Ngưu Xuyên và mấy người còn lại cũng tự chia nhau ra ngồi xuống.
Lần này, Chu Dương tới đây không chỉ đến ăn với Hổ Gia một bữa cơm, mà còn để thương lượng chuyện hợp tác.
Lúc trước khi ở trong xe, cả hai người chỉ cùng có chung một ý tưởng sơ bộ.
Nên nếu muốn hợp tác thành công, thì cần phải có một buổi thương lượng.
Là người phụ trách dự án sản phẩm dưỡng da, nên sự hiểu biết thuần thục của Chu Dương về dự án này, so với Thẩm Bích Quân là ngang nhau.
Căn bản cũng chẳng có ai hiểu biết về dự án này nhiều hơn Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
"Chu tiên sinh, đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn biết kế hoạch của cậu cụ thể như nào. Nếu đặt công ty Danh Dương sang một bên như vậy, không biết liệu Thẩm Bích Quân có đồng ý không."