Quả thật, Chu Dương muốn tự mình thành lập một công xưởng để sản xuất mặt nạ làm trắng da chống lão hóa. Thế nhưng để được thông qua, anh cần sự đồng ý chấp thuận của công ty Danh Dương.
Mà Thẩm Bích Quân là rào cản đầu tiên trước mặt họ.
Chu Dương trong lòng có chút lo lắng. Anh cũng khá kinh ngạc trước sự nhạy bén của Hổ Gia.
Nhưng đồng thời, một vướng mắc từ lâu mắc kẹt trong suy nghĩ của Chu Dương cuối cùng cũng có lời giải đáp.
Theo lí mà nói, Chu Đức Khoan ở bên công xưởng kia gây chuyện, chắc chắn việc này sẽ được thông báo đến Thẩm Bích Quân.
Nhưng tận bây giờ, Thẩm Bích Quân vẫn không nhắc tới, thậm chí là không tìm Chu Dương để hỏi cho ra nhẽ.
Chu Dương còn tưởng rằng Thẩm Bích Quân không hay biết gì. Anh định lần hợp tác đầu tiên này với Hổ Gia xong xuôi, rồi sẽ nói lại với cô.
Thế nhưng Chu Dương quên mất, bất luận thế nào, chuyện này cũng không thể qua mắt được Thẩm Bích Quân.
“Thẩm tống bên kia sẽ không có vấn đề gì đâu. Đối với sản phẩm dưỡng da này mà nói, không chỉ có mình tôi quan trọng, mà Thẩm tổng cũng cự kỳ quan trọng."
Chu Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân có thể thuyết phục được Thẩm Bích Quân.
"Hơn nữa, lí do tôi đầu tư vào công ty Danh Dương và nhận chức vụ phụ trách dự án sản phẩm dưỡng da này, chính là bởi vì tôi có hiểu biết sâu về dự án này, cũng như nhận thấy tính khả quan của nó.
Chu Dương nói rất nghiêm túc, khuôn mặt không có chút đùa cợt nào.
"Vậy thì tốt, không biết cụ thể cậu định bắt đầu như thế nào?"
Hổ Gia không chút hoài nghi, hỏi.
"Ý tưởng của tôi là..."
Chu Dương không chút do dự, nói hết toàn bộ những dự định của mình.
Anh không sợ việc Hổ Gia từ chối.
Nếu như Hổ Gia không đồng ý, đối với Chu Dương mà nói, cũng chỉ là không vui một chút, chứ không xảy ra tổn thất nào khác.
Hơn nữa Chu Dương hoàn toàn tin rằng, Hổ Gia nhất định sẽ đồng ý.
Gần mười phút trôi qua, Chu Dương mới nói xong kế hoạch của mình.
Bốn người Ngưu Xuyên, thêm cả Bào Ca lúc này, cũng đang ngây người nhìn Chu Dương.
Bọn họ dù không hiểu hết những lời Chu Dương nói, nhưng tiền đồ và sự báo đáp mà Chu Dương nhắc đến khiến họ kinh ngạc vô cùng.
Dưa theo kế hoạch của Chu Dương, sản xuất mặt nạ trắng da chống lão hóa chỉ là bước đầu tiên.
Nếu thành công sản xuất được sản phẩm này, danh tiếng của bọn họ sẽ được lan rộng, sau đó sẽ nhận được thêm nhiều đơn đặt đặt hàng sản xuất những loại mĩ phẩm khác.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ phát triển rất nhanh trong ngành công nghiệp mỹ phẩm.
Nếu chỉ nói đến đó, mặc dù có vẻ lớn lao, nhưng chưa đủ để khiến người khác kinh ngạc.
Việc Chu Dương định xây dựng một tập đoàn lớn đa lĩnh vực mới khiến bọn họ nhìn thấy tương lai xán lạn phía trước.
Trên thực tế, Chu Dương cũng không hề thổi phồng phóng đại chỗ nào.
Anh miêu tả kế hoạch xây dựng cho Hổ Gia.
Ở trên bản kế hoạch này, công xưởng xây dựng cũng chỉ là một cái chấm đen bé tẹo.
Và điểm thu hút nhất, chính là khu đô thị khổng lồ trên bản thiết kế.
Dự án trắng da chống lão hóa hoàn thành thuận lợi, Chu Dương sẽ có cơ hội lớn để hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất, chính là sinh lời gấp mười lần khoản tiền hai mươi triệu trong vòng 1 năm.
Nói như vậy, anh có thể thừa kế được tài sản do cha mình để lại, tập đoàn Chu thị khổng lồ.
Dựa vào quyền lực của tập đoàn Chu thị, dường như chẳng có chuyện gì làm không làm được.
Nhất thời, cả phòng đều im lặng.
Chu Dương và Hổ gia đều đang trầm mặc.
Hổ Gia thì đang suy tư, còn Chu Dương thì đang chờ đợi.
Nhưng ngoài sự im lặng đó, còn có vài tiếng thở dốc nặng nề.
Chính là hội 4 người Ngưu Xuyên, thêm cả Bào Ca thở dốc.
Lúc này trên mặt họ đã có một chút đỏ ửng. Chu Dương có thể nhìn thấu, đây là do kích động.
Chu Dương miêu tả kế hoạch xây dựng, người có lợi không chỉ có mình anh và Hổ Gia, còn có cả Ngưu Xuyên và những người còn lại.
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến mọi người hứng thú.
"Được, tôi đồng ý hợp tác với cậu! Chỉ là tôi hi vọng kế hoạch do cậu chỉ đạo này, nếu tính sau này công ty Danh Dương có ý định tham gia, thì người lãnh đạo mà tôi công nhận, vẫn chỉ có mình cậu.
Hổ Gia hít sâu một hơi, rất nhanh đưa ra quyết định.
"Tốt! Coi như chúng ta đã đạt được mục đích chung trong hợp đồng. Bây giờ liên quan đến phần quyền lợi và nghĩa vụ, chúng ta vẫn cần xác nhận một chút."
Chu Dương khẽ cười nói, lấy ra từ trong túi xách một văn kiện đã sớm chuẩn bị.
"Đây là hợp đồng tôi đã sớm phác thảo, bên trong có những kế hoạch liên quan tổng thể khá mạch lạc, quy định về một vài vấn đề giữa hai bên chúng ta."
Chu Dương đưa văn kiện cho Hổ Gia.
Hổ Gia nhận lấy văn kiện, nhưng căn bản cũng chẳng nhìn vào, ông trực tiếp lật mặt sau để kí tên.
"Tôi đã nhìn trúng cậu, là bản thân cậu chứ không phải dưới vai trò là một người phụ trách dự án sản phẩm dưỡng da này. Giống như vậy, khi cậu phác thảo cho tôi kế hoạch xây dựng này, cũng không phải là dựa vào thân phận của người phụ trách mà tin tưởng.
Hồ Gia nói rất dứt khoát, không một chút do dự.
Chu Dương thấy vậy, trong lòng cũng có chút cảm động, nhưng đồng thời cảm giác cấp bách cũng lập tức xuất hiện.
"Nếu vậy, việc chúng ta cần làm bây giờ, là mua được một công xưởng sản xuất, để khôi phục sản xuất mặt nạ trắng da chống lão hóa, chuẩn bị tung ra thị trường.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Chu Dương lập tức tiến hành, muốn thu mua một công xưởng sản xuất.
"Ở đây có đến 2 nhà xưởng đang có ý định rao bán, cậu có thể quan sát một chút."
Hổ Gia không nhanh không chậm đưa tài liệu liên quan của hai công xưởng tới trước mặt Chu Dương.
Nhìn tập tài liệu đã được chuẩn bị tốt, Chu Dương cười một tiếng, trong lòng có một chút cảm thán.
Từ điểm này thấy được, vai trò của Hổ Gia đã quan trọng hơn nhiều so với dự tính của Chu Dương
Chu Dương cũng không chần chừ, mở tập tài liệu kiểm tra chút thông tin của hai công xưởng.
...
Tại Thẩm gia.
Thẩm gia ở trong khu biệt thự nằm ở lưng chừng núi phía đông thành phố.
Thẩm Bích Quân sau khi rời công ty Danh Dương, cô lái xe thẳng về đây.
"Thẩm tiểu thư."
Lính gác nhận ra xe của Thẩm Bích Quân, liền nhanh chóng cho xe qua.
Dự án sản phẩm dưỡng da làm trắng và chống lão hóa một tay cô chủ trì. Toàn bộ quyền lực cũng đều do Thẩm Bích Quân kiếm soát.
Thế nhưng một ít sản phẩm mẫu đã bị Thẩm Trạch lấy đi, Thẩm Bích Quân đương nhiên muốn đòi lại.
"Tiểu thư về rồi! Tiểu thư về rồi!"
Thẩm Bích Quân vừa bước vào nhà, bà vú kinh ngạc vui mừng hô lớn.
Ông Thẩm và bà Thẩm cũng nghe được động tĩnh, đi ra rất nhanh.
Chỉ là hai người họ không thấy chút vui vẻ nào trên khuôn mặt con gái.
Ngược lại, khuôn mặt biểu hiện rõ sự lạnh lùng.
"Mày còn biết trở lại đấy à?"
Thẩm Duy Ngôn mặt tối sầm hạ giọng nói, đặt mông ngồi trên chiếc ghế sô pha, trợn mắt nhìn Thẩm Bích Quân.
"Đây là nhà tôi, sao tôi lại không được về?"
Thẩm Bích Quân không mảy may chút nào. Đáp trả lại bằng cái nhìn khinh khỉnh, tiện thể nhìn trái nhìn phải, xem Thẩm Trạch có ở đây không.
"Bích Quân à, Thẩm Trạch là em trai mày, sao mày lại đối xử như vậy với em mình được? Sao mày lại có thể đuổi nó ra khỏi buổi tiệc trước mặt bao nhiêu người như vậy?"
Bà Thẩm lên giọng bắt đầu quở trách.
Thực ra mà nói, người này chỉ là mẹ kế của Thẩm Bích Quân, còn Thẩm Trạch cũng chỉ là em trai cùng cha khác mẹ của cô.
Lúc trước, cô vốn là một tiểu công chúa ở trong nhà.
Thẩm Bích Quân được nhận mọi sự cưng chiều sủng ái.
Nhưng từ khi mẹ ruột của cô gặp tai nạn giao thông qua đời, sau đó Thẩm Duy Ngôn tái hôn, là lúc mọi chuyện đều thay đổi.
Đặc biệt là sau khi Thẩm Trạch ra đời.
Thẩm Bích Quân cảm thấy bản thân giống như trong một đêm là đã trở thành một người dư thừa, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Thẩm Duy Ngôn chuyển toàn bộ sự quan tâm yêu thương sang Thẩm Trạch. Còn với Thẩm Bích Quân, viện cớ lí do để trưởng thành mà bắt cô phải một mình ra ngoài lang bạt kiếm sống.