Ngay thời điểm xe ngựa dừng ở trước cửa hiệu bán đá viên nổi tiếng nhất tỉnh, cả ba người ở trong xe ngựa cùng vừa lúc đi xuống.
Thanh Nhã bẽn lẽn đi theo phía sau hai cậu vào bên trong tiệm.
Cậu Hai cùng cậu Ba lúc này mới đứng trước mặt ông chủ tiệm mà bàn bạc đặt mua đá viên mát với số lượng bao nhiêu như nào.
Thanh Nhã vốn không có hứng thú với mấy cái tính toán buôn bán này cho nên chọn một góc trong tiệm ngồi chờ hai cậu.
Tầm mắt cô nhìn về phía hai người đàn ông đang nói chuyện với ông chủ cửa tiệm ở đây, ở trong đầu lúc này không khỏi suy nghĩ lung tung.
Bình thường cậu Hai cùng cậu Ba ở chung chỗ trước mặt nhiều người thoạt trông rất thân thiết, yêu thương lẫn nhau. Có thể nói là quan hệ anh em trong nhà giữa bọn họ được coi là tốt nhất rồi. So với cậu Cả tính tình ngang ngược hóng hách chẳng thèm qua lại với hai cậu thì lại càng tốt hơn.
Ấy vậy mà…
Bi kịch sau đó vẫn xảy ra. Cậu Ba đến cuối cùng vẫn là vì hai chữ danh lợi đã không nể tình cũ mà thẳng tay hãm hại cậu Hai phải vào chốn ngục tù. Cậu Ba! Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cậu đây?
Nhớ đến những ngày qua cậu vì cô mà hút độc rắn, vì cô mà cả đêm không ngủ, lại đỡ cô tránh khỏi xe kéo…
Có đôi lúc cô thật muốn nhảy vào bên trong đầu cậu xem rốt cuộc trong đó đang suy nghĩ những gì.
" Ông chủ, vậy cho tôi lấy 10 cân đi! ".
Giọng của cậu Hai vang lên dập tắt luồng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô lúc này.
Ông chủ tiệm là một người to béo, khuôn mặt tròn đầy đặn, bộ ria mép rậm mọc trên mặt nhìn hai cậu mà cười tít cả con mắt. Hiếm khi mới có khách đặt mua nhiều đá như vậy, làm sao không phấn khích cho được.
Ông chủ tiệm chà sát hai tay lại với nhau, miệng cười toe toét mà nói.
" Hai cậu thật đúng là khách quý, khách quý! ".
Trong lúc Thanh Nhã đang liếc nhìn hai cậu đang mua bán ở đằng kia thì từ trong buồng trong cũng có hai vị khách khác đang chuẩn bị bước ra.
Người đàn ông tướng mã anh tuấn bất phàm cùng khuôn mặt nghiêm túc chưa được một giây quay sang cười hé miệng mà ngả ngớn nói với lão Trương bên cạnh.
" Lão Trương, hôm nay xem như trao đổi thành toàn. Ông nói xem, nếu bọn họ biết được một bình phong cổ của chúng ta đổi lấy 5 cân đá viên lại là đồ giả… ".
Câu cuối Bùi Thiêm đã hạ thấp tông giọng xuống nhưng lão Trương vẫn sợ hãi mà vội dùng quạt mo che miệng Bùi Thiêm lại mà ra hiệu suỵt suỵt.
" Nhỏ mồm thôi. Cậu không sợ nhưng tôi sợ! ".
Lão Trương đã quá quen với cái dáng vẻ ngạo nghễ, ngông cuồng, coi thường vương pháp này của Bùi Thiêm quá rõ rồi. Chỉ là ông không được như cậu ta. Sợ rằng với cái tính khí khinh khỉnh này thì sớm muộn gì bọn họ cũng bị gông cổ lên quan mất thôi! Huhu! Ai thấu cho cái nỗi khổ này của ông ta đây!
Ông ta vừa muốn có nhiều tiền mà không phải làm gì nặng nhọc nên mới chọn cách đi theo tên nhóc tuổi trẻ " tài cao " này. Chỉ được cái khôn lỏm, dùng đồ giả để lừa bịp người khác lại khiến cho mấy kẻ mù quáng tin sái cổ.
Ngay khi hai người bọn họ vừa vén tấm rèm chuẩn bị đi ra phía gian ngoài cửa tiệm thì lão Trương ánh mắt chợt lóe tới một thân ảnh quen thuộc đến bản thân không dám tin, giật mình đưa tay lên dụi dụi mắt mấy cái mới hoảng hồn mà kéo tấm rèm xuống che lại.
Bùi Thiêm thấy ông ta biểu hiện kì lạ như vậy thì quay ra cau mày hỏi.
" Ông làm sao vậy? Mở rèm ra tôi còn đi về ".
Lão Trương lúc này tay chân run cầm cập, mặt mày xanh lét miệng cứ lắp ba lắp bắp.
" Sao…sao mà cô gái đó lại ở đây cơ chứ? ".
" Cô gái nào? ". Bùi Thiêm nhíu mày khó hiểu hỏi.
Lão Trương buột miệng nói ra vừa rồi mình đã trông thấy ai cho Bùi Thiêm biết.
" Thì chính là cái cô gái mà đã lật tẩy cái chiêu trò của cậu mấy hôm trước lúc tôi tới cái huyện kia đó! Cậu nhớ ra chưa? ".
Lão Trương cố gắng gợi nhắc lại cho Bùi Thiêm. Lại nhỏ giọng cẩn trọng chỉ sợ mình nói to quá lại gây ra sự chú ý.
Bùi Thiêm nghe ra ngay lập tức nhớ lại chuyện về cô người hầu trong nhà họ Lý mà mấy ngày trước lão Trương đã kể qua cho mình. Hắn nghe xong không những không phản ứng sợ hãi mà trốn tránh như lão Trương, ngược lại nhoẻn miệng mỉm cười rộ lên. Lấy chiếc quạt giấy mình luôn mang theo nhét bên hông ra mà phe phẩy. Không chần chừ mở rèm bước ra bên ngoài.
Lão Trương nhìn thấy thế thì hoảng hốt định ngăn cậu ta lại. Tuy không rõ tên này định làm cái gì nhưng ông nghĩ để cho cậu ta ra ngoài đó chắc chả có gì tốt lành.
Lão Trương ở trong lòng thầm than trách.
Âyya! Cái tên Bùi Thiêm này! Còn muốn chuốc thêm phiền phức nữa sao! Để đám người kia nhận ra ông là cái gã lừa đảo hôm mấy thì coi như xong rồi! Còn đâu đường làm ăn trên này nữa chứ! Cũng không biết tên kia định làm cái gì?
Lão Trương chỉ biết trốn sau chiếc rèm tự cầu phúc cho mình, cũng không dám bước chân ra tự tìm đường chết.
Bùi Thiêm cầm chiếc quạt giấy phe phẩy bước ra, một bộ dạng từ trên xuống dưới thật giống kiểu thư sinh nho nhã mà đi thẳng tới chỗ Thanh Nhã đang ngồi. Lúc đến gần mới kịp quan sát mà đánh giá Thanh Nhã một lượt.
Chỉ có một từ thôi. Đẹp!
Một vẻ đẹp trong trẻo, mềm mại lại rung động lòng người. Khiến cho một kẻ chỉ ham tiền bạc không ham sắc như Bùi Thiêm hắn cũng phải đứng hình ngây ngốc mất mấy giây.
Không cần trang phục quá lộng lẫy, đắt tiền lại vẫn toát lên khí chất xinh đẹp thoát tục. Quả thực là mỹ nhân trong mỹ nhân!
Thanh Nhã phát hiện có người tới gần mình thì quay ra nhìn. Lại thấy trước mặt một nam tử dáng vẻ anh tuấn, cầm trên tay chiếc quạt giấy nhìn lại toát lên một bộ dáng thư sinh nho nhã. Nhưng người này lại đứng dậm chân tại chỗ mà ngây ra nhìn mình, khiến cho cô cảm thấy không được thoải mái mà hơi nhíu mi.
Bùi Thiêm thấy cả khuôn mặt xinh đẹp như hoa lại tương phản với đôi lông mày lá liễu đang nhíu lại thì bản thân mới từ trong mơ màng tỉnh thức.
Hắn bước thêm một bước, đứng trước mặt Thanh Nhã mà ho khan một tiếng mới nói.
" Khụ! Xin hỏi cô đây có thể cho tôi được làm quen không? Tôi tên Bùi Thiêm ".
Thanh Nhã trần đời chưa gặp người nào không có câu nệ lễ nghĩa như người đàn ông này. Vừa gặp đã muốn làm quen với cô. Cũng không sợ bị cô nghĩ là kẻ có ý đồ xấu sao?
Mà lão Trương đứng ở bên trong thập thò quan sát tình hình cũng phải đỡ trán bất lực. Tưởng tên kia định làm gì ai ngờ lại đi tán gái. Thật sự hết thuốc chữa rồi!
Cậu Hai và cậu Ba vừa mua bán xong với ông chủ cửa tiệm. Quay ra liền thấy cảnh một người đàn ông lạ mặt đến tiếp cận cô muốn làm quen. Cả hai người ngay tức khắc người nào người nấy đều đen sẩm mặt mày, một bộ dáng không vui chuẩn bị hành động.