Nhã chỉ mải chăm chú cầm bộ xiêm y hơ trên đống lửa. Gần nửa ngày trời thì cũng đã khô. Cô cầm bộ quần áo lên, ánh mắt lơ đãng nhìn sang chỗ cậu Ba lại phát hiện ánh mắt nóng rực của người kia đang nhìn mình.
Cô ôm bộ xiêm y ra phía trước, chau mày lắp bắp hỏi cậu.
" Cậu…cậu Ba…nhìn tôi như vậy là có ý gì? ".
Cậu Ba nghe cô ngây thơ hỏi mình, cậu ở trong lòng thầm bật cười. Chẳng lẽ cậu có ý gì mà cô gái này đến bây giờ vẫn chưa nhận ra sao. Cảm xúc lẫn lộn đan xen. Vừa tức giận lại có chút khẩn trương. Cậu tiến tới nhanh chóng bắt được cổ tay nhỏ của Nhã mà hắng giọng.
" Tôi có ý gì em thật sự không nhận ra sao? Hay là…căn bản em nhìn ra nhưng lại không dám thừa nhận! ".
Nhã bị hành động bất chợt của cậu làm cho hoảng loạn. Cô liên tục dãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay rắn chắc của Cảnh Bình.
Nhưng Cảnh Bình nào để cho cô có cơ hội phản kháng. Cả cơ thể khỏe khoắn cứng cáp của cậu nhanh chóng đè người cô xuống nền cát trắng. Cậu Ba đè trên thân Nhã, bàn tay còn gắt gao giữ chặt hai tay của cô, không cho cô có khoảng trống để vùng khỏi cậu.
Ánh mắt cậu nóng bỏng nhìn đến khuôn mặt nhỏ xinh lệ khí của cô gái bên dưới, không kìm được xúc cảm mà cúi xuống muốn cưỡng hôn cô. Nhưng vào ngay giây phút cậu sắp chạm vào bờ môi hồng mềm mại ấy thì cô đã né tránh, nghiêng nửa khuôn mặt sang một bên. Ánh mắt kiên định quyết tuyệt nhìn ra xa một hướng khác. Cậu còn nhìn ra cô đang khẽ cắn môi, dáng vẻ đầy quật cường.
" Nếu như cậu Ba muốn thừa lúc chiếm đoạt tôi, thì tôi cũng không có gì phản kháng. Nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu! ".
Lời nói lãnh huyết độc miệng đó của cô nói ra những lời vô tình chọc vào một góc trái tim đau nhói của cậu.
Đến lúc này nếu mà cậu còn làm tới thì e rằng chính cậu sau đó sẽ phải hối hận không kịp. Cậu từ từ thả lỏng tay đang khống chế tay cô mà ghì chặt kia. Bản thân cũng từ từ bình tĩnh trở lại, cậu thể hiện ra một nét mặt ưu thương, sầu bi mà cất giọng khàn đặc.
" Nhã! Không thể mở lòng với tôi dù chỉ một chút sao? ".
Nhã quay mặt lại, ánh mắt uất hận nhìn thẳng vào mắt cậu Ba mà tuyệt tình nói ra hai chữ.
" Không thể! ".
Cảnh Bình không dễ gì chấp nhận việc này. Cậu tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ như vậy? Một khi ý tứ chưa rõ ràng thì cậu sẽ không yên ắng cho qua. Ánh mắt cậu lúc này trở nên đỏ ngàu, cảm giác như bao nhiêu kìm nén cảm xúc toàn bộ đều như lửa lớn bộc phát ra hết.
" Lí do? Tôi cần biết lí do là gì? Là vì anh Hai của tôi? Hay là vì tên Bùi Thiêm kia? ".
Nhã im lặng một lúc, ánh mắt hờ hững nhìn Cảnh Bình, phát hiện Cảnh Bình nét mặt có vài phần khẩn trương, lo sợ nhìn mình.
Cảnh Bình là sợ! Sợ sẽ phải nhận được câu trả lời mà bản thân vốn không muốn nghe. Cậu vẫn luôn nhận thức được cả anh Hai mình và tên Bùi Thiêm kia đều mang tâm tư không nên có với người con gái của cậu. Nhưng điều mà cậu quan tâm không phải là tình cảm của hai tên đó mà là tâm ý của cô kìa.
So với cái tên Bùi Thiêm cà lơ phất phơ chẳng có gì đáng lo thì cậu lại nghiêng về cậu Hai nhiều hơn. Cái cách mà Nhã mỗi lần nhìn đến Hai Hoàng khiến cho cậu vô cùng khó chịu.
Thanh Nhã im lặng lâu như vậy cũng nên đến lúc nói rõ một lượt cho cậu. Cô cất giọng lãnh huyết, thờ ơ lên tiếng.
" Không vì ai cả. Chỉ vì tôi không thích cậu mà thôi! ".
" Nói dối! Nhã! Nhìn thẳng vào mắt tôi này! Nhã…Nhã cũng có tình cảm với tôi có đúng không!! ". Cảnh Bình nghẹn giọng phảng phất. Giờ phút này đã là cực hạn cảm xúc của cậu rồi! Cậu không thể nào chấp nhận được người con gái này nói không thích cậu, không có tình cảm gì với cậu…
Ngừng một lát, Cảnh Bình dáng vẻ ủ rũ, mệt mỏi gục đầu xuống hõm cổ Nhã, cất giọng ưu tư.
" Nhã!..Em không thể suy xét tôi được rồi! Tại sao lại không thích tôi! Rõ ràng…rõ ràng chúng ta đã từng có một thời kí ức tươi đẹp thuở nhỏ kia mà! Chẳng lẽ…em đều đã quên hết rồi sao!.. ".
Nhã cảm nhận được cảm giác nặng trĩu đè trên vai mình. Cô nghe được từng lời từng chữ thốt lên nghe đến thê lương. Cả khuôn mặt nhỏ ngây dại ra tại chỗ. Câu nói của cậu như thôi miên tâm trí cô. Trong đầu liền nhớ lại hồi ức tươi đẹp bên nhau là hình ảnh hồn nhiên ngây thơ của hai đứa trẻ…Cảm xúc khiến cho cô có chút bâng quơ, xao động.
Nhưng rất nhanh sau đó, hồi ức ấy liền thay thành cảnh tượng chính tay người đàn ông này đâm cô một nhát. Cảm giác đau nhói như có ai đó bóp chặt đầu tim cô vậy! Thực sự rất đau!
Nhiều lúc cô muốn bỏ qua hết tất cả những chuyện đã xảy ra ở trong quá khứ. Ở kiếp trước bi thảm kia. Nhưng chỉ cần nhớ lại cái cảnh tượng kinh hoàng của cái đêm ấy, lòng cô không thể nào mở ra được nữa. Cánh cửa trái tim cũng vì thế mà khóa chặt khi đứng trước người đàn ông này.
Nhã nhanh chóng gạt bỏ mọi hình ảnh trong đầu, dùng tay đẩy mạnh người bên trên sang một bên. Bản thân gượng dậy mà gắt lên.
" Đừng nói nữa! Đừng nói thêm gì nữa!! Muốn biết lắm chứ gì? Rằng tại vì sao mà tôi luôn phải né tránh cậu, ghét cậu! Được…Tôi nói cho cậu biết! ". Thanh Nhã hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí lớn tiếng nói lớn.
" Nếu là kiếp trước cậu đã giết tôi! Cậu có nghĩ tôi còn có thể tha thứ cho cậu, vui vẻ chấp nhận cậu sao? Hừ! Thật buồn cười! ".
Giọng nói gắt gao xen lẫn tiếng cười khinh miệt vang lên trong gió lập tức khiến cho cậu Ba như chết lặng tại chỗ. Cả khuôn mặt cậu lúc này cứng đờ, bờ môi khô khốc hơi run run. Một lúc lâu mới run rẩy hỏi lại.
" Kiếp trước? Tôi…đã…g.i.ế.t em sao? ".
Nhìn dáng vẻ đờ đẫn còn xen chút mơ hồ không rõ của cậu, Nhã liền kích động mãnh liệt hắng giọng.
" PHẢI! Tôi là người sống lại một kiếp! Cậu có biết…kiếp trước tôi đã phải chịu đựng những gì không? Tôi đã luôn tin tưởng cậu! Nhưng rồi cuối cùng người hại tôi cũng là cậu!..Tôi…tôi… ".
Lúc này cô đã không thể giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Hốc mắt ửng hồng với những giọt nước lóng lánh khẽ rơi xuống hai bên gò má. Bả vai người con gái không khỏi run lên. Hướng tới người đàn ông kia mà trợn trừng, lóe lên một tia uất hận.
Tại sao? Cho đến bây giờ cô thật sự rất HẬN người đàn ông này! Nhưng cũng…rất YÊU người đàn ông này!..