Lúc này cô mới chợt quay đầu lại, ngớ người nhớ ra là cậu còn đang bị thương, vậy mà cô vừa rồi còn động đậy không tránh được đụng đến vết thương của cậu.
Nhìn xuống khuôn mặt nhăn lại của cậu, cô vừa lo lắng, quan tâm lại khẽ trách móc.
" Cậu đã bị thương còn kéo tôi ngồi lên đùi mình làm gì? Không sợ đau à! ".
Thấy cô quan tâm lo nghĩ cho mình như vậy, Cảnh Bình thoáng chốc giãn chân mày, cả khuôn mặt vui vẻ hí hửng mỉm cười, vội trả lời cô.
" Không có sợ!..Chỉ cần là có sự hiện diện của Nhã, tôi chẳng còn thấy đau chút nào cả! ".
Vừa nói, Cảnh Bình vừa đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại trắng trẻo của cô.
Nhã nghe được những gì cậu nói thì ngẩn cả người. Ánh mắt lại di chuyển xuống nhìn đến bàn tay đang dịu dàng nắm lấy tay mình, trong tâm thức không biết có bao nhiêu là suy nghĩ hỗn loạn, rối rắm.
Cô không ngẩng đầu, cũng không có ý định sẽ đứng dậy, cứ vậy ngồi ngoan ngoãn trên đùi cậu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm lấy nhau mà khẽ cất tiếng.
" Cậu Ba! Chúng ta…có lẽ không có duyên phận! Nghĩ rằng, có lẽ…giữa chúng ta vẫn có thể làm bạn bè được!.. ".
Cảnh Bình ngồi yên vẻ mặt nhìn cô không chớp mắt, chăm chú nghe cô nói. Lại không ngờ sẽ nghe được những lời bản thân không muốn nghe. Càng là không muốn chấp nhận nó.
Ngay cả nụ cười còn đang vương trên khóe môi cũng theo đó mà dập tắt. Nét mặt cậu trở nên căng thẳng, mất bình tĩnh mà nhíu chặt mày. Giọng nói cũng trở nên có lực hơn.
" Tại sao chứ? Chẳng phải chúng ta như bây giờ vẫn rất tốt sao? Chúng ta có thể bắt đầu lại mà! Dù cho là quá khứ, kiếp trước, hay là hiện tại…vẫn có thể trở nên tốt đẹp mà đúng không! ". Ngắt một lúc, Cảnh Bình lại gục đầu vào cánh tay Nhã, hiếm khi để lộ dáng vẻ yếu đuối như vậy, khàn giọng nói.
" Không thể cho nhau cơ hội được sao! ".
Nhã bị câu nói này làm cho mơ hồ. Trong lúc nhất thời vẫn là chưa thể nào chấp nhận người đàn ông này, cũng không thể tìm ra lí do để chấp nhận. Hay là nói, những gì đã xảy ra trong quá khứ quá thảm khốc. Những hình ảnh ở kiếp trước như bóng ma tâm lí đè nặng trong đầu cô. Muốn thoát ra lại càng không thể nào thoát được…
Nhã hiện tại vô cùng sợ hãi phải đối mặt với vấn đề này. Cô chỉ có thể tìm cách trốn tránh. Bèn rối rắm đứng bật dậy khỏi người Cảnh Bình, cũng không có quay đầu lại, nhỏ giọng nói một câu.
" Cậu ngủ sớm đi! ".
Nói rồi liền nhấc bước chân nặng nề đi ra khỏi phòng. Để lại một Cảnh Bình ưu tư tuyệt vọng ngồi thất thần trong phòng. Bàn tay đưa lên che đi khuôn mặt sầu bi trong đêm khuya tĩnh mịch.
Cả đêm hôm đó, cả hai người không ai ngủ được ngon giấc. Nỗi trằn trọc suy nghĩ triền miên đã kéo hai người vào những trầm tư phiền não khó lòng giãi bày.
…
Những ngày sau đó, mỗi khi đụng mặt Cảnh Bình là Nhã y như rằng đều viện cớ tránh mặt. Một lần thì không sao nhưng nhiều lần như vậy cũng không tránh khỏi khiến cho người trong nhà phải chú ý đến.
Một chiều hôm bà Tư kêu Nhã theo mình đi theo bà ra chợ mua đồ chơi cho cậu Tư, lại vô tình chạm mặt cậu Ba ở chỗ cửa phủ, đoán chừng là cậu vừa đi đâu đó trở về.
" Ấy! Cậu Ba vừa đi ra ngoài làm gì vậy? ".
Bà Tư theo thường lệ đỏng đảnh thuận miệng hỏi thăm. Nào biết lời bà nói căn bản lại chẳng có người nghe.
Cảnh Bình trong nháy mắt liếc nhìn tới dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai của cô gái đứng phía sau bà Tư. Ánh mắt cậu không dời đi nơi khác. Khiến cho bà Tư là người bị cậu lơ nãy giờ cũng phải nghi hoặc quay mặt nhìn ra phía sau mình. Bà tự nhủ kì lạ! Lại bĩu môi không vui. Dù gì bà cũng là bà Tư trong nhà, vậy mà chào hỏi một tiếng cậu Ba này cũng không có phản ứng. Lại chỉ để ý tới người hầu phía sau bà.
Bà Tư vừa buồn cười lại vừa tức tối mặt mày.
Nhã dù không ngước lên nhìn cậu nhưng cô cũng cảm giác được cái nhìn không được bình thường của người đằng trước. Cô liền vội kêu bà Tư một tiếng.
" Thưa bà! Mình đi thôi, nếu không nhanh sẽ chậm trễ ".
Bà Tư nghe thấy cô nhắc vậy, cũng chẳng còn mảy may chuyện bản thân thấy kì quái này. Bà vội bước chân cũng hớt hải nói.
" Đúng đúng. Mày cùng tao đi nhanh! ".
Khoảnh khắc Thanh Nhã lướt qua người Cảnh Bình, trong một khắc nào đấy cô cảm nhận được những ngón tay thô ráp của người kia lướt khẽ qua tay mình, cô chỉ khựng lại một chốc rồi cứ vậy bước đi.
Cho đến tận lúc cô đã đi xa khỏi phủ, Cảnh Bình vẫn còn đứng ngốc tại chỗ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tự châm biếm bản thân mình.
Hừ! Cảnh Bình, mày thật ngốc! Cô ấy đã không muốn tiếp nhận mày! Mày còn cố chấp như vậy!
Trở về phòng, Cảnh Bình đi đến chỗ tủ sách lớn, lôi từ trong ngăn tủ gỗ ra một bình rượu lớn, cứ như vậy đi xuống ghế ngồi rót một chén uống cạn.
Hết một chén rồi lại một chén khác. Hoàn toàn không ý thức được bản thân đã uống đến khi bình rượu lớn đã cạn đến gần đáy bình. Cảnh Bình vẫn cứ tiếp tục chìm trong hơi men của rượu.
Cậu muốn uống hết ly này đến ly khác. Muốn bản thân có thể mượn rượu để giải tỏa mọi ưu sầu, tâm ma rối loạn trong người. Cậu muốn bản thân uống đến say đi! Say thật rồi lại tốt! Sẽ không phải nhận biết một hiện thực rằng người con gái mà cậu yêu vốn không muốn đón nhận tình cảm của cậu…
Vào lúc Cảnh Bình chìm đắm trong men say, ở ngoài cửa phòng một tiếng gõ cửa vang lên. Nhưng một hồi lâu vẫn không có ai trả lời, người bên ngoài cũng không đủ kiên nhẫn mà đẩy cửa tùy tiện bước vào.
Đập vào mắt Thiều lúc này là cảnh tượng người đàn ông nằm gục trên bàn, cả khuôn mặt như người thất thần, vẻ mặt bi thương, tuyệt vọng nhìn về một khoảng vô định. Hai tay trườn trên mặt bàn như người mất hồn. Lại thấy ly rượu nhỏ bị quăng lung tung một góc bàn cùng với bình rượu trắng nằm lăn lóc một xó.
Thiều thoáng chốc chau mày lại, đi tới lên tiếng lay lay người đàn ông.
" Cảnh Bình! Tại sao lại uống rượu đến say như thế này? ".
Cảnh Bình giống như không muốn trả lời câu hỏi, chỉ lẩm bẩm nói trong vô vọng.
" Tình cảm yêu mà không được đáp lại thì được gọi là gì? Tương tư không được hồi đáp
Quân tử mang nỗi sầu bi! … ".
Nghe Cảnh Bình tự vấn lòng mình, còn đem theo nỗi sầu đó đọc thành thơ như vậy, Thiều đứng cạnh đó càng không thể nhìn thêm nữa. Cô tức giận càng lay người Cảnh Bình mạnh hơn.
" Tỉnh lại đi Bình! Nếu như cô ấy thật sự không yêu thì sẽ không có thể hiện. Nhưng cô ấy vẫn có những cảm xúc thể hiện ra mặt. Cho dù là…một người ngoài cũng có thể nhận ra…Cô ấy cũng có tình cảm với Bình! ".
Mặc dù Thiều không hề muốn nói ra những lời này. Nhưng cho đến khi tận mắt nhìn thấy người con trai này đau khổ vì tình như vậy, đến mức phải tự dày vò mình trong men rượu. Cô vẫn là không thể lừa dối bản thân mình được nữa.
Cho dù là thành toàn thì sao, tác hợp cho hai người họ đến với nhau! Cô không hề hối hận!..Không hề…
Cảnh Bình nghe đến đây, lập tức ánh mắt có chút dao động, không biết có phải do những lời này của Thiều có tác động mạnh mẽ hay không, nhưng thực sự có thể khiến cho Cảnh Bình tìm thấy một tia hi vọng nhỏ. Dù chỉ là rất mong manh.
Cảnh Bình dù vẫn đang trong trạng thái mơ màng nhưng vẫn còn ý thức được. Cậu ngay lập tức đứng bật dậy, ánh mắt xao động nhìn liếc xung quanh mà tự nói với chính mình.
" Phải rồi! Cô ấy cũng yêu tôi! Chỉ là vì cái xiềng xích mang tên kiếp trước đó mà thôi! Không được! Tôi phải đi nói rõ với cô ấy! Mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn…Đúng, đúng! ".
Ánh mắt Cảnh Bình lóe sáng, hiện lên tia hi vọng mà quay sang nhìn Thiều, sau đó liền vội vã nhấc chân đi ra khỏi phòng, mặc kệ bản thân vẫn còn đang say xỉn, bước đi có chút loạng choạng. Cậu cũng cố phải bám vịn vào tường, cột cũng phải đi tìm cô nói rõ…