Thấy tin nhắn đã không còn, Đàm Vũ Trạch ngay lập tức đen mặt.
Hứa Nhan Du thì nhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt đen sì của anh ta.
Anh ta lúc này mới bối rối, không hiểu chuyện gì.
Bỗng nhiên lại lơ đãng nhìn ra cửa lớp, anh ta liền thấy Tạ Hoằng Văn đang đứng bên cửa, nhìn anh ta bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Anh ta không rét mà run, bất giác cứ đứng ngây như phỗng.
Hứa Nhan Du lúc này cũng nhìn thấy Tạ Hoằng Văn, thế là liền đuổi Đàm Vũ Trạch: “Đi ra chỗ khác! Cậu đứng chắn chỗ của Hoằng Văn rồi!”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy giọng Hứa Nhan Du thì liền thu lại ánh mắt “không mấy thân thiện” của mình.
Còn Đàm Vũ Trạch bị Hứa Nhan Du đuổi thì cũng hậm hực tránh ra.
Tạ Hoằng Văn liền nhanh chóng đi về chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du liền hỏi: “Cậu đi đâu mà lâu vậy?”
Tạ Hoằng Văn khẽ đáp: “Tôi ra ngoài có chút chuyện thôi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì gật đầu.
Ngay sau đó, một bạn học đã chạy vào lớp thông báo: “Lã Đắc Vũ không cẩn thận ngã dập mặt ở nhà vệ sinh, còn ói ra một đống bên trong đó.
Kinh chết đi được!”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì mặt vẫn bình thản.
Trong khi đó, Đàm Vũ Trạch đã nhận ra điều gì đó.
Anh ta quay sang nhìn Tạ Hoằng Văn, trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Bởi anh ta cho Tạ Hoằng Văn xem tin nhắn trên nhóm chat, sau đó tin nhắn đột nhiên biến mất, đứa viết tin nhắn thì bị ngã trong nhà vệ sinh.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Đàm Vũ Trạch lại nhớ đến bộ dạng hai mắt đỏ ngầu của Tạ Hoằng Văn nên không khỏi rùng mình.
Cái tên Tạ Hoằng Văn này… thật sự không đơn giản.
…
Buổi chiều, sau khi tan học và về ký túc xá, Hứa Nhan Du liền thay quần áo rồi nằm xuống giường.
Tạ Hằng Văn thấy vậy thì khẽ mỉm cười, sau đó liền bật máy tính lên làm việc.
Hứa Nhan Du lúc này lại có chút phiền muộn.
Thứ hai tuần tới cô sẽ đi học với tư cách là Tô Thấm Di, còn Tô Tấn Bằng cũng sẽ đi học lại, vậy nên sẽ có nhiều vấn đề có thể xảy ra.
Thế là suy nghĩ một lúc, cô liền gửi tin nhắn cho Tô Tấn Bằng để bàn bạc về chuyện đi học.
Bàn bạc một hồi, hai người cũng đã trao đổi và thống nhất ý kiến với nhau về một số việc.
Nhưng cũng còn khá nhiều rắc rối, cho nên hai người cũng phải mất khá nhiều thời gian mới tìm ra cách giải quyết.
Khoảng một lúc lâu sau, giờ ăn tối đã đến.
Tạ Hoằng Văn đã làm xong việc, nhưng Hứa Nhan Du vẫn còn đang say sưa nhắn tin với Tô Tấn Bằng.
Thế là Tạ Hoằng Văn ngồi đợi Hứa Nhan Du một lúc, nhưng một lúc sau cô vẫn còn chưa xong.
Thế là anh liền gọi: “Nhan Du!”
Hứa Nhan Du vẫn còn đang chú tâm bàn chuyện, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng gọi thì lơ đãng đáp: “Ơi!”
Nhưng vừa đáp xong, cô mới giật mình, liền quay đầu lại nhìn Tạ Hoằng Văn chằm chằm.
“Cậu… vừa gọi tôi là gì cơ?”
Tạ Hoằng Văn thấy phản ứng của Hứa Nhan Du thì hơi hoang mang, liền đáp: “Tôi gọi cậu là… Nhan Du.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì kinh ngạc, không thể tin được mà hỏi: “Tại sao cậu lại biết tên tôi?”
Tạ Hoằng Văn nhận được câu hỏi này thì mới nhớ ra rằng trước đây, anh đã từng gọi tên cô nhiều lần.
Nhưng đa số lần anh gọi đều là ở trong mơ, hoặc là gọi khi không có mặt cô ở cạnh, không thì cũng là lần cô bị ngất nên không nghe thấy gì.
Vì vậy, lần này là lần đầu tiên cô tận tai nghe thấy anh gọi tên của cô.
Nhưng cô đâu cần phải ngạc nhiên như vậy chứ?
Tạ Hoằng Văn bảo: “Lần trước cậu viết tên Hứa Nhan Du lên bìa vở, tôi đã nhìn thấy.
Lúc đó cậu còn bảo rằng đó là tên cậu dùng khi chơi game, không phải sao?”
Hứa Nhan Du vẫn còn nhớ lần đó, nhưng cô không ngờ rằng Tạ Hoằng Văn vẫn nhớ tên của cô.
Anh chỉ nhìn một lần thôi mà còn nhớ tới tận bây giờ sao?
Nhưng mà…
Anh không gọi cô là Tô Tấn Bằng, cũng không gọi cô là Tô Thấm Di, cho nên cô cảm thấy rất vui.
Từ khi đến thế giới này, cô chưa nghe ai gọi cô bằng tên thật cả.
Vậy mà bây giờ, người duy nhất gọi cô bằng tên thật lại là người mà cô quan tâm nhất, như vậy làm sao mà cô lại không vui cho được.
Tuy nhiên, cô vẫn thấy thắc mắc: “Tại sao cậu không gọi tôi là Tô Tấn Bằng? Mọi người đều gọi tôi như vậy mà.”
Không ngờ rằng Tạ Hoằng Văn lại đáp: “Tôi cảm thấy tên Hứa Nhan Du nghe quen hơn.”
“Sao lại thế được nhỉ.” Hứa Nhan Du nói, “Cậu mới biết tên của tôi là Hứa Nhan Du cách đây không lâu.
Còn cái tên Tô Tấn Bằng đã được mọi người gọi từ lâu rồi, đáng lẽ cậu phải quen cái tên đó hơn chứ.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì thấy hơi căng thẳng.
Bởi vì một trong những lý do anh quen với tên Hứa Nhan Du hơn là vì trong mơ, anh vẫn luôn gọi cô là Hứa Nhan Du.
Nhưng sao anh lại có thể nói với cô rằng “Vì trong mơ, tôi gọi cậu là Hứa Nhan Du” được.
Thế là anh liền trả lời: “Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng tôi thật sự thấy tên Hứa Nhan Du nghe rất quen.”
Đây cũng không phải là nói dối, bởi vì thật ra ngay từ khi thấy cô viết ba chữ “Hứa Nhan Du” lên vở, anh vốn đã cảm thấy tên của cô rất quen thuộc rồi.
Mà Hứa Nhan Du nghe vậy thì khóe môi bất giác cong lên, trong lòng cảm thấy vui vẻ bởi vì anh quen thuộc với tên thật của cô.
Thế nhưng cô không thể không dặn dò: “Cậu gọi tôi là Hứa Nhan Du cũng được, nhưng đừng gọi trước mặt người khác.
Khi có người khác, cậu phải gọi tôi là Tô Tấn Bằng đấy nhé!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì gật đầu.
Anh cũng không muốn gọi tên của cô trước mặt người khác.
Anh chỉ muốn một mình anh gọi cô là Hứa Nhan Du mà thôi.
…
Đến tối.
Hứa Nhan Du nằm trên giường, tiếp tục nhắn tin với Tô Tấn Bằng.
Đến khoảng hơn 11 giờ, hai người mới kết thúc cuộc nhắn tin.
Nhưng nhắn tin xong rồi, tâm trạng của Hứa Nhan Du lại tuột dốc không phanh.
Nhìn sang giường bên cạnh, Tạ Hoằng Văn đang nằm ngay ngắn, hai mắt nhắm nghiền, trông vừa nghiêm túc, lại vừa có chút dễ thương.
Hứa Nhan Du khẽ mỉm cười, nhưng sau đó cô lại buồn phiền không thôi.
Ngày hôm sau.
Hứa Nhan Du nhắn tin cho anh đầu đinh, bảo anh ấy giúp cô tìm một căn hộ cho thuê giá trung bình, ở cách xa trường một chút.
Gần đây anh đầu đinh đã cùng anh em mở một xưởng sửa chữa xe ô tô, công việc làm ăn khá tốt.
Nhưng anh ấy vẫn không chê tiền của cô, chỉ cần cô thuê thì anh vẫn làm việc.
Cô khá hài lòng về điều đó.
Đến buổi chiều ngày hôm sau, sau khi tan học.
Anh đầu đinh liền gửi thông tin mấy về mấy căn hộ cho Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du ngồi xem một lúc thì cũng chọn được một căn hộ
Thế nhưng chọn xong rồi, cô lại không thấy vui lắm, bởi vì ngày thứ hai tuần tới sắp đến gần rồi.
Tạ Hoằng Văn cũng nhận ra tâm trạng của cô không vui, anh có hỏi nhưng cô lại nói không có việc gì.
Anh lại không biết cách an ủi, vì vậy chỉ có thể buồn phiền theo cô.
Đến tối.
Hai người ra ngoài ăn cơm như thường ngày.
Chỉ là giữa bữa ăn, Hứa Nhan Du bỗng nhiên lại nói: “Gần đây sức khỏe của tôi không tốt.”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Tạ Hoằng Văn liền đầy vẻ lo lắng.
Anh hỏi cô: “Sao vậy? Cậu thấy chỗ nào không khỏe?”
“Cậu cũng biết đấy, từ nhỏ tôi đã ốm yếu bệnh tật, cho nên sức khỏe không tốt cũng là điều bình thường thôi, không có gì đáng ngại nên cậu cứ yên tâm.” Hứa Nhan Du nói, “Chỉ là gần đây bụng tôi không khỏe, không ăn được thức ăn trên canteen.
Hơn nữa mắt tôi cũng mờ đi, đôi khi không thấy được rõ trên bảng nữa.”
Những điều này chính xác là những điều nói về Tô Tấn Bằng.
Anh ấy ốm yếu, bụng dạ không tốt nên không ăn được đồ ăn trên canteen, thỉnh thoảng mắt cũng mờ nên luôn muốn ngồi bàn đầu.
Và anh ấy cũng thích sự an tĩnh, cho nên không muốn ngồi cùng bất cứ ai.
Quan trọng là Hứa Nhan Du cũng không thể để anh ấy ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn được.
Bởi vì tính cách anh ấy và cô khác hẳn nhau, Tạ Hoằng Văn nhất định sẽ nhận ra cô và anh ấy không phải cùng một người.
“Vì vậy…” Hứa Nhan Du nói, “Sắp tới tôi không thể cùng cậu xuống canteen ăn trưa.
Mà tôi… cũng sẽ chuyển lên bàn đầu ngồi.”
Nghe đến đây, sắc mặt Tạ Hoằng Văn tối sầm lại.
Hứa Nhan Du lại vội nói: “Nhưng tôi vẫn có thể ở cùng cậu trong ký túc xá, cũng vẫn có thể cùng cậu đi ăn cơm tối.
Cho nên…” Hứa Nhan Du đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Lúc này Tạ Hoằng Văn lại vội vàng che giấu cảm xúc trên khuôn mặt, sau đó bảo: “Sức khỏe là quan trọng nhất.
Cậu phải ăn uống nghỉ ngơi cẩn thận, những chuyện khác đều không quan trọng bằng sức khỏe.”
Nói đến đây, trái tim Tạ Hoằng Văn chợt thắt lại.
Anh không muốn Hứa Nhan Du không đi ăn trưa cùng anh nữa, lại càng không muốn cô chuyển chỗ mà bỏ anh lại một mình.
Thế nhưng, sức khỏe của cô là quan trọng nhất.
Tạ Hoằng Văn tha thiết nhìn cô, sau đó nói: “Nếu cậu cảm thấy không ổn thì nhất định phải nói với tôi chứ không được giấu bệnh.
Cho dù cậu phải về nhà dưỡng bệnh mà không ở ký túc xá nữa cũng được.
Chỉ cần cậu khỏe mạnh, vậy là được rồi.”
Danh Sách Chương: