Nhìn đến ngực Hứa Nhan Du rồi, Tạ Hoằng Văn vốn còn định nhìn tiếp.
Nhưng lúc này, Hứa Nhan Du đã đi đến trước tủ quần áo rồi lôi một chiếc áo khoác ra, sau đó cầm áo che lên người Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn liền nhíu mày, hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Hứa Nhan Du liền đáp: “Anh muốn đi thì phải che người lại, nếu không lỡ người khác thấy thì sao.”
“Ai thấy?” Tạ Hoằng Văn hỏi.
Hứa Nhan Du bèn nói: “Dì giúp việc chẳng hạn.
Lỡ mấy dì giúp việc lên tầng rồi nhìn thấy thì sao.
Còn cả Lý Kha Y nữa, cô ta dù ở tầng một, những lỡ cô ta lại lén lên tầng rồi trùng hợp nhìn thấy anh thì làm thế nào.”
Nghe thấy thế, Tạ Hoằng Văn không nhịn được mà phì cười.
“Cô biết nghĩ xa thật nhỉ.
Nhưng cứ coi như là tôi bị nhìn thấy thì sao? Tôi cũng chỉ lộ phần thân trên thôi mà.”
Ai ngờ, Hứa Nhan Du liền kiên quyết nói: “Phần trên cũng không được lộ!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì cau mày, nhưng ánh mắt dường như lại có ý cười.
Anh nói với Hứa Nhan Du: “Cơ thể là của tôi, cô có quyền gì quyết định là lộ hay không được lộ?”
Tuy nhiên, Hứa Nhan Du vẫn kiên quyết nói: “Tóm lại là anh vẫn không được lộ.” Nói đến đây, Hứa Nhan Du liền cầm áo che kỹ Tạ Hoằng Văn rồi kéo anh ra khỏi phòng.
Khuôn mặt Tạ Hoằng Văn lộ ra vẻ không thoải mái, nhưng anh lại vẫn để mặc cho Hứa Nhan Du che che chắn chắn mà kéo anh ra ngoài.
Nhưng không ngờ rằng mới ra khỏi phòng được mấy bước, Lý Kha Y lại từ cầu thang đi lên tầng hai, trùng hợp chạm mặt Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du thấy Lý Kha Y thì liền nhíu mày, sau đó nhanh chóng đứng chắn trước mặt Tạ Hoằng Văn.
Còn Lý Kha Y nhìn thấy Tạ Hoằng Văn bên trên che áo, bên dưới quấn khăn tắm thì kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn chằm chằm anh.
Lúc này, Hứa Nhan Du trông thấy ánh mắt Lý Kha Y cứ dán vào Tạ Hoằng Văn thì rất bực mình, liền lạnh giọng mà nói: “Cô nhìn cái gì mà nhìn.
Không được nhìn nữa!”
Nghe thấy Hứa Nhan Du nói vậy, Tạ Hoằng Văn bất giác cong môi cười.
Còn Lý Kha Y bị nói thì vừa bối rối vừa tức giận.
Ban đầu cô ta cũng biết ý mà quay mặt đi, nhưng sau đó cô ta lại quay lại, nhìn Tạ Hoằng Văn bằng ánh mắt ấm ức, giống như đang lên án việc Hứa Nhan Du vừa to tiếng với cô ta.
Mà Tạ Hoằng Văn nhìn thấy ánh mắt này của cô ta thì sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo.
Cô ta thấy thế thì vốn tưởng rằng anh định lên tiếng chỉnh Hứa Nhan Du.
Không ngờ rằng, anh lại nhìn cô ta mà lớn tiếng: “Tai cô có vấn đề à, bảo cô không được nhìn mà vẫn còn nhìn?”
Nghe vậy, Lý Kha Y ngỡ ngàng.
Tạ Hoằng Văn lại tiếp tục lớn tiếng: “Hơn nữa cô ở tầng một, lên đây làm gì.
Còn không mau đi xuống, có tin tôi cho người ném cô vào căn phòng lúc trước không.”
Lý Kha Y nghe đến đây thì vội vàng nói: “Không, đừng.
Tôi xuống ngay.” Nói rồi, cô ta liền vội vàng đi xuống dưới tầng.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì trong lòng vô cùng thoải mái, liền nhìn Tạ Hoằng Văn rồi cười cười với anh.
Anh lại quay mặt đi rồi lên tầng, cô liền vui vẻ đi theo anh.
Đến lúc anh mở cửa vào phòng rồi, cô mới quay lại phòng của mình.
Trong lúc đó, Lý Kha Y lại vô cùng uất ức, bởi vì Tạ Hoằng Văn đã đứng về phía Hứa Nhan Du mà to tiếng với cô ta.
Tuy nhiên, Lý Kha Y vẫn còn tưởng Tạ Hoằng Văn thích cô ta.
Chẳng qua vì tối hôm qua, cô ta có thái độ không tốt với Tạ Hoằng Văn nên anh mới giận cô ta thôi.
Nghĩ như vậy, cô ta cũng cảm thấy hôm qua bản thân đã sai rồi.
Cô ta không nên sợ hãi rồi bảo Tạ Hoằng Văn tránh xa cô ta.
Chẳng qua là vì cô ta quá kinh hãi mà thôi.
Anh máu me đầy người, lại còn cầm con dao mà nhìn cô ta thì làm sao cô ta lại không sợ được.
Mà sợ thì đầu óc nào còn suy nghĩ được gì.
Lý Kha Y tối qua chỉ lo sợ anh sẽ giết cô ta, nhưng bây giờ bình tĩnh lại thì cô ta không nghĩ như vậy nữa.
Bây giờ, Lý Kha Y nghĩ rằng: Tạ Hoằng Văn thích mình mà, làm sao có thể làm hại mình được chứ.
Lý Kha Y thở dài: Vậy mà mình lại tỏ ra xa lánh anh ta, nhất định anh ta rất khó chịu, vậy nên hôm nay mới đối xử với mình như vậy.
Nghĩ đến đây, Lý Kha Y lại nhớ đến vừa nãy Tạ Hoằng Văn quấn khăn tắm, còn Hứa Nhan Du thì cầm áo che che đậy đậy cho anh.
Lý Kha Y cũng đoán ra đêm qua, Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du ở cùng nhau.
Vì vậy, trong lòng cô ta lại bắt đầu xem thường Hứa Nhan Du.
Cô ta cho rằng đêm qua, Hứa Nhan Du chủ động quyến rũ Tạ Hoằng Văn.
Còn Tạ Hoằng Văn vì giận cô ta, cho nên liền cho Hứa Nhan Du động vào mình.
Sau đó, giữa hai người đã xảy ra cái chuyện kia.
Mà nghĩ như vậy, Lý Kha Y không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Hơn nữa, cô ta lại càng căm ghét Hứa Nhan Du, trong lòng liên tục chửi Hứa Nhan Du là loại con gái rẻ mạt.
“Nhưng bây giờ Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn đã xảy ra chuyện kia rồi, phải làm sao đây?” Lý Kha Y lẩm bẩm trong miệng.
Cô ta sợ Hứa Nhan Du ngủ cùng Tạ Hoằng Văn rồi thì Tạ Hoằng Văn sẽ chiều chuộng Hứa Nhan Du hơn.
Như vậy Hứa Nhan Du sẽ được đà mà làm khó cô ta hơn, vậy thì những ngày ở trong biệt thự của cô ta sẽ rất khó sống.
Nghĩ như vậy, Lý Kha Y không khỏi bất an.
Sau đó tính toán một hồi, cô ta liền nghĩ: Hay là mình lấy lòng Tạ Hoằng Văn một chút… Như vậy anh ta sẽ không giận mình nữa, cũng sẽ không để Hứa Nhan Du làm khó mình nữa.
Nghĩ đến đây, cô ta cảm thấy làm vậy sẽ có lỗi với Đàm Vũ Trạch.
Nhưng cô ta tự thuyết phục rằng bản thân chỉ lấy lòng Tạ Hoằng Văn thôi, tuyệt đối sẽ không cùng anh làm mấy chuyện thân mật, cho nên dù Đàm Vũ Trạch có biết thì cũng không trách cô ta, bởi vì cô ta chỉ đang tìm cách để bảo vệ bản thân.
Mà chỉ có bảo vệ tốt bản thân, cô ta mới có thể quay về với Đàm Vũ Trạch.
Vì vậy, cô ta tin chắc rằng Đàm Vũ Trạch sẽ hiểu cho cô ta thôi.
Nghĩ như vậy, cô ta cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.
Bây giờ, cô ta đã có thể yên tâm tìm cách lấy lòng Tạ Hoằng Văn rồi.
Buổi tối.
Lý Kha Y xuống bếp, bảo với một dì giúp việc rằng: “Chốc nữa mang cơm lên sân thượng cho tôi, tôi muốn ăn với Tạ Hoằng Văn.”
Lý Kha Y đã từng thấy Hứa Nhan Du xuống bếp, bảo dì giúp việc rằng muốn ăn cùng Tạ Hoằng Văn, thế là dì giúp việc liền niềm nở mà mang thêm một phần đồ ăn lên cho cô.
Vì vậy, bây giờ Lý Kha Y bắt chước Hứa Nhan Du.
Nhưng ai ngờ, dì giúp việc liền nhăn mặt, khó chịu nói: “Cô Hứa đã bảo rằng chúng tôi không cần coi cô là khách.
Cô cũng chỉ ăn nhờ ở đậu ở đây thôi, dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu ra lệnh với tôi chứ.”
Nói dứt lời, dì giúp việc liền liếc xéo Lý Kha Y một cái rồi tiếp tục làm việc.
Lý Kha Y đương nhiên vô cùng tức giận, nhưng đương nhiên cô ta chẳng thể làm gì.
Cô ta định đi tìm một dì giúp việc khác để nhờ dì ấy mang đồ ăn lên sân thượng cho mình.
Nhưng lúc này, quản gia bỗng nhiên từ trên tầng đi xuống.
Ông ấy nhìn thấy Lý Kha Y thì liền đi ra chỗ cô ta, sau đó đứng trước mặt cô ta rồi nói: “Cô Lý, ông chủ vừa sai bảo chúng tôi rằng tuyệt đối không được để cô bước lên tầng.
Vì vậy, tôi xin nhắc nhở cô, phòng của cô ở tầng một, cô đừng bước lên tầng trên, Nếu không, chúng tôi sẽ dùng đến vũ lực, đến lúc đó mong cô thông cảm cho.”
Nói xong, quản gia không buồn đợi Lý Kha Y trả lời thì đã nở một nụ cười lịch sự rồi quay người, rời đi.
Lý Kha Y lúc này đã tức đến đỏ cả mắt, khuôn mặt nhìn trông vô cùng khó coi.
Lại đến giờ Tạ Hoằng Văn ăn tối, cho nên hai dì giúp việc lên mang đồ ăn lên tầng cho Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du.
Lý Kha Y nhìn hai dì giúp việc thì thấy có hai chiếc bát và hai đôi đũa, cho nên cô ta liền biết bữa này Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn cũng sẽ ăn cùng với nhau.
Vì vậy, cô ta vô cùng giận dữ.
Nhưng vì chẳng thể làm gì được, cho nên cô ta chỉ đành hậm hực chạy vào phòng mà phát ti.ết.
Trong khi đó, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn đang ngồi trên sân thượng.
Hai người ngồi cạnh nhau, đang cùng nhau nhìn những vì sao trên bầu trời thì hai dì giúp việc đã mang đồ ăn lên.
Những món ăn mà đầu bếp Tạ Hoằng Văn làm luôn luôn phong phú, đầy đủ chất dinh dưỡng, và đương nhiên cũng rất ngon.
Hứa Nhan Du cảm thấy những món ăn được làm ra đều hợp với khẩu vị của mình.
Nhưng lúc này, cô lại thở dài rồi nói với Tạ Hoằng Văn: “Đầu bếp nấu ăn rất ngon, nhưng em lại nhớ mấy món ăn anh làm quá.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì nhìn Hứa Nhan Du, sau đó lạnh nhạt nói: “Cô làm như là mình ăn đồ ăn tôi nấu rồi vậy.”
“Em ăn rồi mà.” Hứa Nhan Du nói, “Ăn nhiều là đằng khác.
Bởi vì anh và em yêu nhau, anh luôn luôn là người nấu ăn mà.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn cười nhạt một cái rồi nói: “Đúng là hoang tưởng.”
Nhưng Hứa Nhan Du vẫn bảo: “Em nói thật đó.
Anh nấu đồ ăn, còn rửa bát, dọn nhà luôn.
Khi ở ký túc xá chưa có máy giặt, quần áo của em cũng luôn là do anh giặt đó.”
Danh Sách Chương: