Buổi chiều.
Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn cùng nhau đến siêu thị để mua đồ, chuẩn bị cho bữa tối.
Tạ Hoằng Văn rất vui.
Hơn nữa bây giờ đang trong kỳ nghỉ Tết nên anh và Hứa Nhan Du không cần đi học, vậy nên hai người càng có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
Mua đồ xong, hai người ra quầy thanh toán.
Đến lúc thanh toán xong, chị nhân viên thu ngân liền chỉ vào chiếc hòm bốc thăm trên quầy thu ngân rồi giới thiệu: “Hôm nay siêu thị chúng tôi có chương trình bốc thăm trúng thưởng cho các khách hàng.
Mời quý khách bốc thăm ạ.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì quay sang Tạ Hoằng Văn.
“Anh bốc đi!”
Tạ Hoằng Văn lắc đầu.
“Em bốc đi.” Anh muốn để cho cô bốc, nhưng lúc này cô lại mỉm cười nhìn anh rồi ngọt ngào nói: “Em muốn xem anh bốc cơ.”
Tạ Hoằng Văn bị nụ cười và lời nói ngọt ngào làm cho mê mẩn.
Anh không giấu nổi nụ cười trên môi, sau đó liền gật đầu rồi đưa tay bốc một tờ giấy trong hòm.
Ai ngờ mở tờ giấy ra, anh lại nhìn thấy dòng chữ: [Chúc mừng, bạn đã trúng một hộp bao c.a.o s.u XXXXX siêu mỏng (hộp 3 chiếc).]
Ngay lập tức, nụ cười trên môi anh cứng đờ lại, sau đó vội vàng giấu tờ giấy đi.
Thế nhưng, Hứa Nhan Du đã nhìn thấy nội dung trong tờ giấy.
Chị thu ngân lúc này lại lên tiếng: “Xin hỏi quý khách, phần quà là gì ạ?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì lại nhìn Hứa Nhan Du, khuôn mặt anh vì ngại ngùng mà dần dần đỏ lên.
Nhưng sau đó, anh lại tỏ vẻ bình tĩnh mà quay sang bảo với chị thu ngân: “Chúng tôi không cần quà nữa.”
Vậy mà không ngờ, Hứa Nhan Du lại nói.
“Cũng cần mà.”
Nói dứt lời, cô liền lấy tờ giấy trên tay Tạ Hoằng Văn rồi đưa cho chị thu ngân.
Tạ Hoằng Văn hoang mang, lại tưởng Hứa Nhan Du chưa biết bên trên tờ giấy ghi gì nên liền lắp bắp nói với cô: “Cái đó… không được đâu… Bên trong đó… không phải thứ tốt.”
Nghe vậy, chị thu ngân bèn bảo: “Thưa quý khách, đồ của hãng XXXXX đảm bảo dùng tốt, quý khách cứ yên tâm.”
Sau đó, chị ấy liền chỉ về phía gian hàng bán đồ của hãng XXXXX rồi nói với Tạ Hoằng Văn: “Vì món đồ mà quý khách trúng thưởng có chút tế nhị và cần chọn lựa kích cỡ, vậy nên xin mời quý khách tự mình lựa chọn ạ.”
Chị thu ngân vừa nói dứt câu thì Tạ Hoằng Văn liền quay mặt về hướng khác, không dám nhìn mặt Hứa Nhan Du nữa.
Hứa Nhan Du phì cười, liền kiễng chân rồi ghé vào tai Tạ Hoằng Văn mà nói thầm: “Không phải ngại, anh cứ chọn đi...”
Nghe vậy, cơ thể Tạ Hoằng Văn cứng đờ lại, anh căng thẳng đến nỗi nín cả thở.
Hứa Nhan Du thì lại tiếp tục thì thầm: “Đằng nào chúng ta cũng phải dùng mà.” Nói đến đây, hai má cô thoáng hồng.
Tạ Hoằng Văn thì vừa sững sờ vừa xấu hổ, Hứa Nhan Du phải vỗ vào lưng anh một cái rồi giục anh: “Chọn nhanh còn về nhà!” thì anh mới lững thững đi đến quầy XXXXX.
Nhưng đi đến trước quầy rồi, anh lại không biết chọn thế nào cả.
Đúng lúc này, anh đầu đinh lại đi vào siêu thị để mua đồ.
Nhìn thấy Hứa Nhan Du đứng ở gần quầy thu ngân, anh ấy bèn đi đến chào hỏi mấy câu với cô.
Sau đó lại thấy Tạ Hoằng Văn đứng ngơ ngác trước quầy XXXXX, anh ấy liền đi đến bên cạnh Tạ Hoằng Văn để giúp đỡ.
Hứa Nhan Du nhìn thì thấy anh ấy hỏi Tạ Hoằng Văn gì đó, Tạ Hoằng Văn liền nhíu mày, sau đó một hồi mới nói thầm vào tai anh ấy.
Kết quả, anh ấy liền cầm một hộp bao c.a.o su rồi ném cho Tạ Hoằng Văn, sau đó nói rõ to: “Kích cỡ chú mày là size lớn, từ nay mua thì cứ chọn size lớn là được.”
Hứa Nhan Du đứng ở gần quầy thu ngân mà còn nghe thấy rõ lời anh đầu đinh nói.
Cô bèn nhìn Tạ Hoằng Văn thì liền thấy môi anh mím chặt, sắc mặt hết xanh rồi lại đỏ.
Đã vậy, anh đầu đinh lại còn hỏi: “Chú mày có biết cách đeo không?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì không đáp mà liền lừ mắt nhìn anh đầu đinh, sau đó hậm hực mang hộp XXXXX ra quầy thu ngân, nhờ chị thu ngân cho một chiếc túi đen để đựng.
Đựng đồ xong rồi ra ngoài, hai tai Tạ Hoằng Văn vẫn còn đỏ, mà anh cũng không dám nhìn Hứa Nhan Du.
Đến lúc về tới nhà, anh liền lao vào bếp nấu nướng.
Hứa Nhan Du thì sắp xếp lại vài đồ dùng trong nhà một hồi.
Lại chú ý đến hộp XXXXX trong chiếc túi bóng đen, Hứa Nhan Du bèn suy nghĩ một lúc rồi quyết định mang hộp XXXXX vào phòng ngủ, đặt trên tủ đầu giường.
Đến lúc nấu bữa tối xong, Tạ Hoằng Văn liền sắp xếp đồ ăn lên bàn rồi gọi Hứa Nhan Du ra ăn.
Lúc này, Tạ Hoằng Văn cũng đã thấy bớt xấu hổ vì chuyện trong siêu thị, cho nên bầu không khí giữa anh và Hứa Nhan Du cũng không còn ngượng ngùng nữa.
Ăn tối xong, Hứa Nhan Du chưa từng rửa bát lần nào lại xung phong đi rửa bát.
Nhưng đúng như dự đoán, Tạ Hoằng Văn không đồng ý.
Anh nhanh chóng thu dọn bát đũa, sau đó mang xuống bếp rồi rửa một mình chứ quyết không cho Hứa Nhan Du động vào.
Hứa Nhan Du thấy anh như vậy thì bật cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Không phải là vui vì không phải rửa bát, mà là vui vì được người yêu mình cưng chiều.
Vì thế, cô cũng cưng chiều người yêu mình, đi đến ôm anh từ phía sau rồi dịu dàng nói: “Hoằng Văn, anh thật là tốt.
Em yêu anh!”
Nói rồi, Hứa Nhan Du liền kiễng chân, hôn vào má Tạ Hoằng Văn một cái.
Tạ Hoằng Văn vừa ngại ngùng vừa vui vẻ.
Anh cảm thấy vào giây phút này, mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời này.
…
Rửa bát xong, Tạ Hoằng Văn liền đi tắm.
Đến lúc anh tắm xong thì liền ngồi trước máy tính làm việc, còn Hứa Nhan Du thì mới bắt đầu chuẩn bị quần áo để đi tắm.
Tuy nhiên, sức tập trung của Tạ Hoằng Văn hôm nay hơi kém.
Anh ngồi trước laptop, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy hộp XXXXX được đặt trên tủ đầu giường.
Sau đó, anh lại nghe thấy tiếng Hứa Nhan Du bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Rồi tiếp theo, anh lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm.
Những hình ảnh, những âm thanh ấy thật sự khiến cho anh khó lòng tập trung được.
Anh cắn chặt răng, thầm mắng đầu óc bản thân đen tối.
Thế rồi không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm mở ra.
Tạ Hoằng Văn vội vàng giả bộ tập trung vào máy tính, nhưng đầu óc anh lúc này lại chỉ có Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lúc này lại cất tiếng hỏi: “Anh làm xong chưa?”
Tạ Hoằng Văn ngay lập tức đáp: “Anh làm xong rồi.” rồi đóng laptop lại, sau đó đứng dậy rồi quay người về phía Hứa Nhan Du.
Không ngờ rằng lúc này, anh lại nhìn thấy Hứa Nhan Du mặc một bộ váy hai dây màu trắng, để lộ ra bờ vai mảnh mai trắng nõn mê người.
Anh vô thức nuốt nước bọt, sau đó liền vội nhìn sang hướng khác.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì khẽ cười, sau đó hỏi Tạ Hoằng Văn: “Sao anh không nhìn em vậy? Không đẹp sao?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vẫn không dám nhìn Hứa Nhan Du, anh liền đưa mắt sang hướng khác rồi trả lời: “Rất đẹp.”
“Có đúng là đẹp không vậy?” Hứa Nhan Du biết rằng anh đang ngại ngùng nhưng vẫn tiến đến trêu chọc.
“Nếu đúng là đẹp thì sao anh lại không nhìn em?”
Tạ Hoằng Văn khẽ cúi đầu, cơ thể anh lúc này đã bắt đầu rạo rực.
Anh lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với Hứa Nhan Du, nhưng Hứa Nhan Du bỗng nhiên lại đi đến ôm chặt anh.
Cơ thể anh nhanh chóng cứng đờ, Hứa Nhan Du lại ngẩng đầu lên nhìn anh rồi mỉm cười, hỏi: “Nói thật đi, em có đẹp không?”
Nghe thấy câu hỏi này, lại đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười ngọt ngào của Hứa Nhan Du, Tạ Hoằng Văn trong giây lát đã ngây ngẩn như bị hút hồn.
Thế rồi, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: ‘Đẹp… Thật sự rất đẹp.”
Không ngờ rằng anh vừa nói xong, Hứa Nhan Du đã kiễng chân lên rồi hôn lên môi anh.
Anh lại vô thức nâng tay ôm lấy eo cô, đôi môi anh cũng đáp lại nụ hôn của cô.
Hai người cứ thế dây dưa một hồi, môi lưỡi quấn quýt rời.
Đến lúc nụ hôn dừng lại, Hứa Nhan Du lại ôm cổ Tạ Hoằng Văn rồi nhướn người, hôn vào yết hầu anh.
Yết hầu là nơi nhạy cảm.
Anh có chút hoảng, vội vàng lùi lại đằng sau.
Lại không ngờ ngay phía sau là chiếc giường, chân Tạ Hoằng Văn chạm vào giường thì không lùi lại được nữa nên liền ngã ngửa về phía sau.
Hứa Nhan Du đang ôm cổ anh nên cũng bị kéo theo, cả hai ngã xuống giường với tư thế nữ trên nam dưới.
Hứa Nhan Du lúc này khá ngại ngùng nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Cô chống hai tay xuống hai bên người Tạ Hoằng Văn rồi nhướn người, ngồi lên bụng anh.
Anh vô cùng bối rối, cơ thể lúc này đã nóng rực, xấu hổ nhất là bộ phận nam tính kia lúc này đã có phản ứng, mà giọng anh cũng đã khàn khàn: “Nhan Du… Em xuống đi.
Hình như anh không ổn rồi.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, sau đó lấy hết can đảm rồi nói: “Anh không ổn… vậy có cần em giúp không?”
Tạ Hoằng Văn nghe mà ngây người trong giây lát, sau đó liền đỏ mặt, nói: “Em đừng nói linh tinh.”
“Em không nói linh tinh.” Hứa Nhan Du nhìn thẳng vào Tạ Hoằng Văn, sau đó thẳng thắn tuyên bố: “Em đang quyến rũ anh đó!”
Nói rồi, Hứa Nhan Du liền cúi người hôn Tạ Hoằng Văn.
Danh Sách Chương: