• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe lời Hứa Nhan Du nói, Tạ Hoằng Văn có chút không tin được mà nhìn cô.
Cô nói cô yêu anh.
Cô nói từ hôm nay, anh và cô là người yêu.
Tuy nhiên lần trước, cô nói thích anh, hai người cũng đã hôn nhau trong nhà nghỉ.

Nhưng anh nhận ra lần ấy cô còn đang lưỡng lự điều gì đó, cô cũng không thoải mái khi anh nói rằng mình muốn mãi mãi ở bên cô.
Điều đó khiến cho anh sinh ra cảm giác rằng cô thích anh không nhiều.
Vậy mà lúc này, cô lại nói rằng cô yêu anh, anh và cô là người yêu.

Anh cảm thấy thật khó tin, những lời cô nói giống như là một lời nói dối ngọt ngào vậy.
Thật sự là rất ngọt!
Nhưng anh không muốn đây là một lời nói dối, anh ôm lấy eo cô, giọng nói có chút run rẩy: “Nhan Du… Em không nói dối chứ? Em nói em yêu anh là thật, phải không? Em nói chúng ta là người yêu cũng là thật, đúng không?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì mỉm cười, lại hôn lên đôi môi Tạ Hoằng Văn rồi dịu dàng nói: “Đương nhiên là thật rồi!”
“Em yêu anh mà.” Hứa Nhan Du vươn tay, vuốt ve gương mặt Tạ Hoằng Văn rồi nói: “Yêu lắm luôn đó!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vui mừng khôn tả.

Anh hạnh phúc mà mỉm cười, hai tay ôm chặt Hứa Nhan Du vào lòng.
Hứa Nhan Du lại khẽ di chuyển, điều chỉnh tư thế để cho bản thân ngồi ngang trên đùi anh.

Sau đó cô ôm lấy cổ anh, kéo anh cúi thấp đầu xuống.
Anh còn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì thì đôi môi đã bị cô ngậm lấy.
Trông cô hôm nay thật bạo dạn, nhưng thật ra cô đang vừa ngại vừa run.


Đôi môi cô chủ động bao phủ lấy môi anh, còn trái tim cô đã vì hồi hộp và ngại ngùng mà đập nhanh như đánh trống.
Hơn nữa hai người chưa hôn nhiều nên kỹ thuật hôn của cô chưa tốt.

Vì vậy mới hôn được hai, ba giây thì cô đành ngừng lại, bởi không biết nên hôn thế nào nữa.
Ai ngờ cô vừa ngừng thì anh đã tấn công, đôi môi anh mạnh mẽ dán chặt vào đôi môi cô rồi hôn mút.

Anh hé miệng, dùng đôi môi mình để mơn trớn, vuốt ve đôi môi cô.

Hơi thở nồng cháy của anh giống như xâm nhập nhập vào từng tế bào trên cơ thể cô, khiến cho đầu óc cô quay cuồng như đang say rượu.
Anh lại say mê mà gặm nhấm đôi môi cô, bàn tay không tự chủ được mà vuốt ve chiếc eo cô.
Lúc này cô đã hơi khó thở, cho nên vô thức ngửa đầu ra phía sau để né tránh nụ hôn.

Nhưng anh lại nghiêng mặt về phía trước, đôi môi anh nhất quyết dính lấy đôi môi cô không rời.
Thế là cô đành vỗ vỗ vào lưng tay anh mấy cái, anh mới nhận ra tình trạng của cô nên liền ngượng ngùng dừng nụ hôn lại.
Khuôn mặt cô lúc này đã đỏ bừng, mà đôi tai anh thì cũng hệt như trái cà chua.

Anh xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cô mà nói: “Xin lỗi… Vừa rồi anh nhất thời không kiềm chế được…”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì phì cười, trêu chọc Tạ Hoằng Văn: “Em không ngờ là anh cũng vồ vập vậy à nha.”
Tạ Hoằng Văn càng nghe càng thấy xấu hổ, liền vùi đầu vào vai Hứa Nhan Du rồi thủ thỉ: “Xin lỗi… Lần sau anh sẽ kiềm chế.”
Hứa Nhan Du liền đẩy nhẹ anh ra, sau đó lại ghé miệng vào tai anh mà trêu đùa: “Ai cần anh kiềm chế chứ? Anh như vừa rồi, em cũng rất thích mà.”
Nghe thấy vậy, hai mắt Tạ Hoằng Văn liền sáng lên.

Nhưng anh vẫn dè dặt mà nhìn Hứa Nhan Du, sau đó hỏi cô: “Thật sao? Anh như vậy… em vẫn sẽ thích sao?”
“Đồ ngốc!” Hứa Nhan Du vừa cười vừa sờ má Tạ Hoằng Văn, “Dù anh như thế nào đi chăng nữa, em vẫn sẽ thích anh mà.”

Tạ Hoằng Văn nghe được lời này thì vô cùng vui vẻ.

Anh mỉm cười nhìn Hứa Nhan Du, sau đó lại hỏi: “Vậy… anh hôn thêm được không?”
Hứa Nhan Du có chút ngại ngùng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bản thân bình tĩnh mà đáp: “Đương nhiên là được rồi.”
Không ngờ rằng cô vừa nói dứt lời, Tạ Hoằng Văn liền ôm cô nằm xuống giường rồi hôn cô.
Hai người nằm cạnh nhau, mặt đối mặt, môi chạm môi, ngọt ngào đan xen nóng bỏng.
Bỗng nhiên, Tạ Hoằng Văn lại hé miệng, đầu lưỡi vươn ra mà chạm nhẹ lên môi cô.

Cô hơi bất ngờ, sau đó là ngại ngùng, rồi lại vụng về vươn lưỡi ra bắt chước anh.
Đầu lưỡi cô mềm mềm, quét nhẹ qua đôi môi anh lại khiến cho cả cơ thể anh rạo rực.

Anh kéo cô dán chặt vào người mình, sau đó cuồng nhiệt mà hôn cô, đầu lưỡi tiến công, xâm nhập và càn quét khoang miệng cô.
Đầu óc cô bị sự tấn công của anh làm cho trống rỗng, cơ thể cô thoáng chốc cũng mềm nhũn, giống như không còn sức lực.

Anh lại vẫn tham lam mà hôn cô, môi lưỡi dây dưa không chịu dừng.
Lúc này, cô lại cảm nhận được vật gì đó cưng cứng chọc vào người mình.

Rất nhanh, cô cũng đoán ra vật cứng đó rốt cuộc là thứ gì.
Mà Tạ Hoằng Văn cũng nhận ra bản thân đang có phản ứng, vậy nên liền vội vàng buông cô ra, đôi môi hai người cũng từ từ tách rời khỏi nhau.
Ngay sau đó, Tạ Hoằng Văn liền vội vàng ngồi dậy, che mắt Hứa Nhan Du lại rồi lắp bắp nói: “Em đừng nhìn… Để anh vào trong phòng tắm một lát…”
Nói rồi, Tạ Hoằng Văn liền rời giường rồi chạy một mạch vào phòng tắm.

Hứa Nhan Du ở trên giường thì vừa xấu hổ, lại vừa thấy buồn cười.

Tạ Hoằng Văn của cô… thật là dễ thương.

Cô cảm thấy dường như mình lại yêu anh hơn nữa rồi.

Tắm xong, Tạ Hoằng Văn bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy Hứa Nhan Du đang ngủ say trên giường.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng bước đến rồi leo lên giường, nằm xuống bên cạnh cô.
Lúc này cô và anh đang nằm quay về phía nhau, anh lại nhẹ nhàng nhích sát lại gần cô, sau đó ôm cô vào lòng rồi mới bắt đầu tiến vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, Hứa Nhan Du bàn bạc với ông Tô: “Cháu sẽ đưa Hoằng Văn về ký túc xá nam, sau đó cháu cũng sẽ về ký túc xá nữ luôn.”
Ông Tô không có ý kiến gì.
Hứa Nhan Du liền gọi điện cho anh đầu đinh đến chở cô và Tạ Hoằng Văn rời khỏi nhà họ Tô.
Tạ Hoằng Văn nhìn thấy anh đầu đinh thì không vui cho lắm, bởi anh đã từng thấy anh ấy đưa đón Hứa Nhan Du khá nhiều lần.

Mà lần ẩu đả ở cửa hàng tiện lợi, anh ấy cũng đi cùng Hứa Nhan Du.

Hơn nữa Hứa Nhan Du cứ gọi anh ấy là “anh đầu đinh”, nghe có vẻ rất thân thiết, vậy nên Tạ Hoằng Văn không kìm được mà ghen thầm.
Bây giờ ngồi trên xe, anh đầu đinh và Hứa Nhan Du cũng hay nói chuyện với nhau, cho nên Tạ Hoằng Văn lại càng cảm thấy không vui.
Nhưng bỗng nhiên, Hứa Nhan Du chợt quay sang nói với Tạ Hoằng Văn: “Hay chúng ta không ở ký túc xá nữa mà dọn ra ngoài sống chung nhỉ!”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn không khỏi kinh ngạc.

“Sống chung?”
“Ừm.” Hứa Nhan Du nói, “Em đã thuê một căn nhà bên ngoài rồi.

Bây giờ chúng ta đã yêu nhau thì dọn ra ngoài sống chung đi!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì khẽ cụp mắt, giả bộ bình tĩnh rồi gật đầu với Hứa Nhan Du.

“Nếu em muốn thì như thế nào cũng được.”
Tuy nhiên, trong lòng anh lại đang vô cùng kích động.

Sống chung, là cùng nhau sống chung trong một căn nhà, cảm giác giống như là… vợ chồng ở cùng nhau vậy.
Càng nghĩ, anh càng không kìm được niềm vui trong lòng, khóe môi cũng không kìm được mà cong lên.
Đến lúc xe dừng trước cổng ký túc xá nam, Hứa Nhan Du liền bảo anh đầu đinh cùng Tạ Hoằng Văn vào ký túc xá để giúp anh mang đồ đạc ra ngoài.
Thật ra đồ của Tạ Hoằng Văn không nhiều, cho nên rất nhanh anh và anh đầu đinh đã dọn xong rồi mang ra xe.
Sau đó, anh đầu đinh lại chở anh và Hứa Nhan Du đến trung tâm thương mại để mua vài món đồ dùng cá nhân.
Nhưng đã đến tận trung tâm thương mại thì Hứa Nhan Du cũng phải đi dạo và mua sắm, cho nên cô đã kéo Tạ Hoằng Văn đi vào hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Tạ Hoằng Văn rất vui nhưng ngoài mặt vẫn giữ biểu cảm nghiêm túc.

Còn anh đầu đinh phải xách đồ hộ Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn nên mệt bở hơi tai, cho nên anh ấy không tài nào vui nổi.
Đến lúc mua sắm xong thì cũng đã đến trưa, anh đầu đinh mang đồ lên xe xong thì liền lái xe đến một nhà hàng để ăn trưa.
Ba người cùng nhau ăn, Hứa Nhan Du tiện thể bảo anh đầu đinh và Tạ Hoằng Văn trao đổi phương thức liên lạc với nhau.

Tạ Hoằng Văn và anh đầu đinh vì thế mà đã trao đổi số điện thoại và tài khoản mạng xã hội.
Đến lúc ăn xong, anh đầu đinh liền lái xe đưa Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du về nhà.
Căn nhà mà Hứa Nhan Du thuê diện tích không lớn cũng không nhỏ, rất phù hợp cho các cặp đôi sống cùng nhau.
Tạ Hoằng Văn lúc đầu nhìn thấy căn nhà thì có chút kích động, bởi dù sao đây cũng là căn nhà mà anh và Hứa Nhan Du sẽ sống với nhau.

Nhưng sau đó không lâu, anh lại có hơi hụt hẫng, bởi vì căn nhà này… có hai phòng ngủ.
Vậy là… anh và Hứa Nhan Du sẽ phải ngủ riêng sao?
Nghĩ như vậy, anh không khỏi có chút không vui.

Nhưng Hứa Nhan Du lúc này lại bảo: “Hoằng Văn, anh với em dọn đồ vào phòng ngủ kia nhé! Phòng đấy lớn, hai chúng ta có thể ngủ cùng nhau.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn mừng đến nỗi hai mắt sáng lên, nhưng anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà xếp đồ vào trong phòng.
Vừa xếp đồ, anh vừa cong môi cười.
Rồi đến 12h trưa, anh và Hứa Nhan Du cùng nhau nằm ngủ.
Ngủ trên chiếc giường của cô và anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK