Hứa Nhan Du bước vào phòng mình.
Cô bị ngã nhưng Tạ Hoằng Văn lại không quan tâm, cho nên cô cực kỳ buồn lòng.
Khuôn mặt cô cũng hiện rõ vẻ buồn bã, trông cực kỳ đáng thương, tội nghiệp.
Tuy nhiên, Tạ Hoằng Văn đang nhìn cô qua camera lại không thấy thương chút nào.
Anh nhìn chằm chằm hình ảnh của cô trên màn hình, trong lòng thầm nghĩ: Bày ra vẻ mặt đó là sao chứ? Làm như bản thân bị ngã thật không bằng.
Anh không hề biết rằng lúc này, tâm trạng của Hứa Nhan Du đã bắt đầu từ “buồn bã” mà dần dần chuyển thành “giận hờn”.
Bởi vì cứ nghĩ tới chuyện anh không còn quan tâm cô, trong lòng cô lại càng cảm thấy khó chịu.
Cô nhìn chiếc gối được đặt trên đầu giường, cuối cùng cũng không nhìn được mà đi đến, cầm cái gối đó lên rồi tưởng tượng cái gối là anh.
Sau đó, cô liền véo véo cái gối.
Anh ở trước màn hình liền cảm thấy khó hiểu, thầm hỏi: Cô ta đang làm cái gì vậy?
Kết quả, anh liền nghe thấy cô tức giận mắng: “Hoằng Văn, anh là tên khốn! Em yêu anh thương anh như vậy, thế mà em ngã anh cũng không thèm quan tâm! Em véo chết anh!”
Tạ Hoằng Văn nghe được lời yêu thì không khỏi ngẩn người trong giây lát.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh liền cau mày: Yêu tôi, thương tôi, vậy mà dám tưởng tượng tôi là cái gối mà véo tôi? Lại còn dám nói tôi không quan tâm cô? Cô giả vờ ngã tôi còn chưa vạch trần, vậy mà cô còn dám ở đây mắng tôi à?
Hứa Nhan Du lúc này lại tiếp tục: “Hoằng Văn đáng ghét, em nhịn đói chờ anh cả một buổi tối, vậy mà anh còn lạnh nhạt với em như vậy.
Mấy ngày nay anh cũng không để ý đến em, em đã làm sai cái gì chứ, đồ đáng ghét!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì lừ mắt nhìn Hứa Nhan Du trên màn hình, thầm nghĩ: Cô còn chưa thấy mình sai à? Cô luôn miệng nói yêu tôi, vậy mà lại xin tha chết cho cái tên Đàm Vũ Trạch kia, vậy mà cô còn chưa biết cô sai ở đâu sao?
Trùng hợp, Hứa Nhan Du lúc này lại cầm gối, đập đập mấy cái xuống giường rồi ấm ức nói: “Em chỉ xin tha cho cái tên khốn Đàm Vũ Trạch kia thôi mà, anh làm gì mà đối xử với em như thế.
Nếu không phải vì để được ở bên anh thì em cũng đâu có xin tha cho tên đó.
Vậy mà anh lại tức giận với em, anh là cái đồ đáng ghét!”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn liền cau mày.
Cái gì mà vì được ở bên anh nên cô mới xin tha cho Đàm Vũ Trạch?
Anh không thể hiểu nổi.
Mà Hứa Nhan Du lại tiếp tục trút giận lên cái gối: “Hoằng Văn, đồ đáng ghét nhà anh! Em ghét anh! Em ghét anh!” Cô vừa mắng, vừa lấy tay véo véo, vò vò cái gối.
Nhưng lúc này, hai mắt cô lại từ từ đỏ lên, trong lòng không khỏi nhớ đến lúc trước, Tạ Hoằng Văn yêu thương, chiều chuộng cô như thế nào.
Thế là cuối cùng, bàn tay đang véo véo cái gối của cô cũng dừng lại.
Cô khẽ cúi đầu, sau đó lại nghẹn ngào nói: “Không phải đâu… Em nói dối đấy, em không ghét anh đâu…”
Nghe thấy lời này, Tạ Hoằng Văn ngồi trước màn hình thoáng ngẩn người.
Hứa Nhan Du lúc này lại vuốt vuốt chiếc gối, sau đó nói: “Em không ghét anh một chút nào cả.
Chỉ là em cảm thấy buồn, cảm thấy giận… Cũng cảm thấy rất nhớ anh mà thôi.”
Nhớ anh của khi đó dịu dàng với em, nhớ anh của khi đó yêu em rất nhiều.
Còn anh của bây giờ…
“Anh của bây giờ sao lại lạnh lùng như thế?” Hứa Nhan Du không giấu nổi vẻ buồn bã mà hỏi, “Anh không thể đối xử dịu dàng với em hơn được sao?”
Nghe thấy lời này, Tạ Hoằng Văn không biết cảm xúc trong lòng mình là gì.
Nhưng dường như, trái tim anh đã có chút dao động.
Lúc này, bụng của Hứa Nhan Du lại réo ục ục.
Cô nhíu mày, miệng không khỏi than một câu: “Đói quá!” Nhưng cô lại không muốn xuống tầng ăn, bởi vì bây giờ cũng muộn lắm rồi.
Cô lại muốn giữ dáng, cho nên không ăn vào tối muộn được.
Thế là cô đành phải nằm xuống, thầm nhủ nhịn đói một bữa, sáng mai dậy ăn bù.
Nhưng không ngờ rằng khoảng năm phút sau, cửa phòng cô lại có tiếng gõ cửa.
Cô liền ngồi dậy, ra mở cửa thì liền thấy dì giúp việc mang đồ ăn đến.
Mà mấy món ăn được mang đến toàn là những món ít calo, cho nên ăn một ít vào tối muộn cũng không ảnh hưởng đến cân nặng.
Vì vậy, cô liền nhận lấy đồ ăn từ dì giúp việc rồi cảm ơn dì ấy.
Dì giúp việc liền mỉm cười nói: “Không có gì.”, sau đó liền chào cô rồi đi xuống tầng.
Còn cô thì nhanh chóng mang đồ ăn vào trong phòng mà không biết rằng, đồ ăn này là do Tạ Hoằng Văn bảo dì giúp việc mang lên cho cô.
Mà dì ấy cũng định nói với cô điều này, nhưng vì trước đó Tạ Hoằng Văn đã dặn không được nói cho cô biết, cho nên dì ấy mới không dám nói.
Còn Tạ Hoằng Văn lúc này thì đang nhìn vào màn hình máy tính, quan sát Hứa Nhan Du ăn đồ ăn.
Dù đói nhưng Hứa Nhan Du vẫn ăn rất từ tốn, phong thái khi ăn trông cũng tao nhã, toát ra dáng vẻ của một cô tiểu thư đài các.
Tạ Hoàng Văn nhìn cô ăn như vậy thì không hiểu sao lại không thấy nhàm chán.
Rõ ràng chẳng có gì thú vị, nhưng anh lại cứ nhìn cô ăn chằm chằm.
Đến lúc ăn xong, Hứa Nhan Du liền tự mang đồ đựng thức ăn xuống dưới bếp, sau đó lại lên trên phòng rồi đánh răng.
Tạ Hoằng Văn cũng đi đánh răng, sau đó lại ngồi trước máy tính mà nhìn Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du đánh răng xong thì lại đi đến trước tủ quần áo, lấy váy ngủ rồi đặt lên giường.
Sau đó, cô cởi bộ váy đang mặc trên người ra.
Tiếp theo đó, cô lại cởi ra chiếc áo lót.
Vì thế, bộ ng.ực nở nang không một mảnh vải che đậy của cô hoàn toàn lộ ra.
Mà bầu ng.ực trắng nõn của cô không khỏi hấp dẫn ánh nhìn của Tạ Hoằng Văn, hai mắt anh nhìn chằm chằm ng.ực của cô không rời.
Lúc này, cô cầm lấy chiếc váy ngủ lên rồi nhanh chóng mặc vào.
Tạ Hoằng Văn không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái.
Nhưng nhìn thấy bộ váy ngủ mà cô mặc rất ngắn, chỉ dài qua mông thì tự nhiên lông mày anh lại dãn ra.
Váy của cô lại còn là váy hai dây, cho nên bờ vai và một phần ng.c của cô cũng bị lộ, khiến cho Tạ Hoằng Văn có thể thuận tiện ngắm nhìn.
Đến lúc cô nằm xuống giường, váy của cô lại vô tình bị kéo lên cao, để lộ ra màu trắng của chiếc q.ần luót.
Tạ Hoằng Văn nhìn vào màu trắng ấy thì yết hầu khẽ chuyển động, phần th.ân dư.ới cũng đã không nhịn được mà cứng lên.
Hứa Nhan Du lại chưa muốn ngủ nên chưa tắt điện.
Nhưng vì không có điện thoại dùng nên cô thấy rất nhàm chán, thế là cô cứ nằm trên giường, thỉnh thoảng lại xoay qua xoay lại.
Mà lúc cô xoay người, chân váy lại bị kéo lên cao hơn.
Tạ Hoằng Văn thì cứ nhìn chằm chằm vào nơi thần bí bị lộ ra của cô, ánh mắt lại dần dần nhuốm màu dụ.c vọng.
Lúc này, cô lại ngồi dậy, lấy cuốn sách trên bàn rồi mang lên giường đọc.
Đặt cuốn sách xuống giường, cô sau đó liền nằm sấp xuống rồi mở cuốn sách ra, nghiêm túc đọc sách.
Chỉ là khi cô nằm sấp, Tạ Hoằng Văn càng có thể quan sát rõ bờ m.ông cong vểnh của cô.
Nhìn chằm chằm bờ m.ông ấy, lại chiêm ngưỡng tư thế nằm sấp của cô, trong lòng Tạ Hoằng Văn lại không khỏi sinh ra ham m.uốn và ý nghĩ muốn tiến vào bên trong cô từ phía sau.
Cô lại không biết bản thân đang bị theo dõi, thậm chí là còn bị theo dõi bởi một ánh mắt đầy sự ham m.uốn tr.ần trụi.
Mà anh - người đang theo dõi cô lúc này đang từ từ cởi khóa quần, sau đó nắm lấy bộ phận cứng rắn đến phát đau của mình.
Thế rồi căn phòng vốn yên tĩnh lại bắt đầu có tiếng thở gấp.
Đôi mắt của anh nhìn vào cơ thể mỹ miều của cô không rời, còn bàn tay của anh thì lại tự phục vụ cho dụ.c vọng mãnh liệt của chính mình.
Chỉ là thật khó để thỏa mãn.
Hơn nữa, anh lại chợt nhận ra bản thân mình đáng khinh đến thế nào.
Từ trước đến giờ chưa từng chạm vào phụ nữ, đây là điều khiến cho bản thân anh kiêu ngạo.
Anh vẫn luôn tự chủ rất tốt, dù có bao nhiêu người phụ nữ muốn quyến rũ anh, nhưng anh vẫn không ngó ngàng.
Anh không giống như nhiều người đàn ông khác.
Bọn họ dựa vào bản thân có tiền mà phóng túng, buông thả.
Mà anh thì coi khinh những người đàn ông như vậy, anh cảm thấy họ ngu ngốc, dung tục, rồi ngày sẽ chết trong tay phụ nữ.
Vậy mà anh của bây giờ lại như thế này.
Thậm chí, anh còn cảm thấy mình đáng khinh hơn mấy người đàn ông đó.
Bởi vì anh đang lén lút theo dõi Hứa Nhan Du, lén lút dùng cô để thỏa mãn d.ục vọng của chính mình.
Anh không nên làm như vậy.
Lúc đầu theo dõi cô là vì nghi ngờ cô, muốn lột trần bộ mặt thật của cô.
Vậy mà bây giờ theo dõi cô lại là vì thèm khát cơ thể cô, muốn cùng cô thỏa mãn ham mu.ốn x.ác t.hịt.
Thật là đáng khinh!
Thật là ghê tởm!
Tạ Hoằng Văn cau mày, tại sao bản thân lại biến thành thế này chứ?
Tại sao bản thân… lại không dừng lại được?
Rõ ràng biết rõ bản thân đang làm điều kinh tởm.
Nhưng nhìn Hứa Nhan Du trên màn hình, Tạ Hoằng Văn vẫn không thể nào dừng lại được.
Hứa Nhan Du…
“Hứa Nhan Du…”
Không biết qua bao lâu, Tạ Hoằng Văn gọi tên Hứa Nhan Du, sau đó thì gầm nhẹ một tiếng.
Căn phòng thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ bỗng chốc lại phảng phất mùi hương tanh nồng.
Tạ Hoằng Văn nhìn vào Hứa Nhan Du trên màn hình, sau đó lại nhìn vào phần thân d.ưới của mình.
Trong lòng anh lần đầu tiên có cảm giác, bản thân đã vừa làm một điều vô cùng tồi tệ với một người..
Danh Sách Chương: