C31.
Chuyển biến (thượng)
2020.06.17 ~ 2020.06.26
Vệ Cẩm Dương một lần đến phủ tướng quân chính là ở lại ba ngày, tổ tôn hai người trò chuyện từ trời nam đất bắc đến Mạc Bắc phong cảnh.
Vệ Cẩm Dương bất giác cảm thấy đây mới là bộ dáng mà một vị trưởng bối thân thiết nên có, trong lòng chỉ hận gặp nhau quá muộn (1).
Ngoại tổ tri kỷ như vậy, sao kiếp trước lại chưa từng trò chuyện quá vài câu?
Trong ấn tượng kiếp trước của hắn, ngoại tổ cũng không khác gì lão tướng quân ngu trung, tôn sùng hoàng mệnh, xem bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của mình, tóm lại, chính là không dính dáng tới một tên hoàn khố như hắn.
Nếu không phải sau này mẫu hậu lấy lý do phụ hoàng trước khi chết xem Vệ Cẩm Hoa là phản tặc, cùng mấy cái cữu cữu một lòng muốn hắn lên ngôi liên hợp thuyết phục ngoại tổ tạo phản, chỉ sợ hắn vĩnh viễn cũng không thể nào có bất cứ tiếp xúc nào với ông.
Bất quá, một đời này cũng vẫn còn chưa muộn, tổ tôn thân tình chính là có chém thế nào cũng chém không đứt a.
Thực mau liền tới kỳ hạn công thẩm, Vệ Cẩm Dương nghĩ nghĩ liền quyết định cùng Lưu lão tướng quân vào triều, nếu có chính mình ở đó, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể cổ vũ cho Vệ Cẩm Hoa, tuy rằng khả năng là sẽ không có tác dụng gì, nhưng có chút ít còn hơn không a.
Rốt cuộc, quan hệ của hắn cùng Vệ Cẩm Hoa hiện giờ thật sự giống như thân huynh đệ, nếu thấy chính mình, y hẳn là sẽ an tâm không ít a.
Chỉ vỏn vẹn ba ngày, Vệ Cẩm Dương chính là lấy ra tư thế nghiêm túc nhất mà cả hai đời hắn đều chưa tùng dùng qua để cùng Lưu lão tướng quân hảo hảo phân tích thế cục trong cung, cũng đảm bảo Vệ Cẩm Hoa nhất định là vô tội, sự tình lần này nhất định là có người xấu muốn châm ngòi hai đại gia tộc Lưu Lâm bất hòa, nhiễu loạn thế cục triều đình.
Sở dĩ sẽ cùng Lưu lão tướng quân nói như vậy, mà không phải nói rõ Kính Hòa Đế muốn Lưu Lâm hai nhà lưỡng bại câu thương, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, chính là bởi vì Lưu lão tướng quân đời trước trong ấn tượng của hắn chính là ngu trung, đối với ông, hoàng ân lớn tựa trời cao, Hoàng Thượng còn không phải là ông trời sao, không thể là người làm sai.
Hơn nữa, suy cho cùng thì hắn đối với vị ngoại tổ này cũng không xem như thập phần quen thuộc, chỉ là dựa vào ấn tượng kiếp trước mà phán đoán tâm tư của ông.
Nếu tính tình Lưu lão tướng quân thật sự là như vậy, nhiều khả năng sẽ không giúp Vệ Cẩm Hoa nói chuyện.
Dù sao, hoàng đế hứng lên muốn phế Thái tử, chuyển cho ngoại tôn của mình, mặc kệ phía sau có cái gì thâm ý, chính mình cảm kích hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, lại dụng tâm nâng đỡ ngoại tôn là được, không chừng sẽ giúp đối phó Lâm tướng.
Hiện tại hắn nhắc đến có người lòng dạ đen tối, Lưu lão tướng quân ngu trung tự nhiên sẽ đứng ở trên lập trường quốc gia đại sự mà suy xét.
Có người muốn lợi dụng sự kiện hạ độc lần này khiến hai trụ cột của Tử Vân bất hòa, còn muốn mượn tay ông kéo Thái tử rơi đài, mưu đồ đáng chết.
Kẻ này không chừng chính là gian tế, nếu Hoàng Thượng bị che mắt, Lâm lão đầu vì tôn tử cùng nhà ông liều mạng, vậy không phải sẽ hợp ý mấy quốc gia khác thừa cơ nhảy vào sao? Này tuyệt đối không thể!
Lưu lão tướng quân ở trên chiến trường trải qua gần hết cuộc đời, có âm mưu gì liền tự động liên hệ tới quốc gia khác, một lòng cho rằng hoàng đế bị gian tế che mắt, mới có thể muốn phế đi Thái Tử gia vốn đang êm đẹp.
Một tấm lòng son vì giang sơn xã tắc, Thái tử gia này, Lưu Tùng Bách ông khẳng định sẽ duy trì.
Còn phải khen ngợi Vệ Cẩm Dương tuổi nhỏ đã có ánh mắt sắc bén như vậy, rất có phong thái của ông khi còn trẻ, không giống khuê nữ dại dột luôn viết thư nói Thái tử hại nhi tử của nàng, muốn phụ thân này nhất định phải mượn cơ hội đả kích Lâm gia cùng Thái tử.
Nếu ngoại tổ đã nhắc tới mẫu hậu nhà mình ngốc, Vệ Cẩm Dương tự nhiên là thuận nước đẩy thuyền thêm vào một chút, ẩn ẩn nói nàng ở trong cung luôn bị kẻ bất lương nào đó rắp tâm lợi dụng, còn ra sức khuyên mình cũng đi đối phó Thái tử đại ca, đây là trúng gian kế của người khác a.
Chính mình làm nhi tử cũng không tiện nói thẳng với mẫu hậu, nhưng nếu nàng cứ bị lợi dụng như thế, lâu dài sẽ gây ra họa a.
Biết rõ đại nữ nhi vô luận tính tình hay là thiện tâm đều thực sự dễ bị người lợi dụng, Lưu lão tướng quân lại vỗ ngực đảm bảo, nói qua mấy ngày nữa lão nhân gia liền tiến cung hảo hảo tự mình giáo dục nữ nhi không hiểu chuyện, tuyệt không cho phép nàng khiến ngoại tôn cùng quốc gia thêm phiền.
Vệ Cẩm Dương tận dụng mọi cách, nhân tiện nhấn mạnh mẫu hậu nhiều lần viết thư cùng ngoại tổ nói đến ý tứ của phụ hoàng, đều là bị người khác châm ngòi, muốn Lưu gia cùng Lâm gia đối nghịch, cùng phụ hoàng là nửa văn tiền quan hệ cũng không có, muốn ngoại tổ thận trọng suy xét từng cái rồi hồi âm cho mẫu hậu, không nên gây hại đến quốc gia đại sự.
Lưu lão tướng quân cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy bản thân thật là bởi vì thu được không ít tin tức từ chỗ nữ nhi, mới có thể vẫn luôn tìm Lâm lão đầu phiền toái, mệt cho Tử Vân quốc hai phụ tá đắc lực bất hòa đã nháo đến cả triều đều biết, may mắn còn chưa truyền tới dân gian đi, nếu không, ảnh hưởng thật sự không thể tưởng tượng.
Ông và Lâm lão đầu đều là tấm gương tốt cho chúng thần tử a, một không ăn hối lộ, hai không phạm công pháp, vì sao quan hệ của hai người bọn họ sẽ tệ đến mức này? Tất cả chỉ vì tin vào những điều mà kẻ gian dụ dỗ khuê nữ nói ra, hơn nữa thô nhân như ông vốn chán ghét bọn văn nhân tao khách kia.
Nghĩ nghĩ, Lưu Tùng Bách ông thật đúng là phải xin lỗi Lâm lão đầu rồi.
Ông đâu phải không biết đại nha đầu từ nhỏ đã ngốc, như thế nào có thể trông cậy vào nàng một bước lên làm Hoàng Hậu liền thông minh hơn.
Hảo a, Lưu lão tướng quân tỏ vẻ, về sau khuê nữ viết cái gì bảo là ý của Hoàng Thượng hoặc là bôi nhọ Lâm lão đầu, ông đều sẽ không tin.
Nếu là ý của Hoàng Thượng, muốn ông đấu với Lâm gia, trừ phi là lấy mật chỉ đến đây, nếu không, Lưu Tùng Bách ông tuyệt đối không làm.
Đến đây, lần ra cung này Vệ Cẩm Dương có thể nói là giải quyết xong hai cọc đại sự đè nặng trong lòng a.
Mẫu hậu vụng về như vậy, cũng chỉ có thỉnh ngu trung ngoại tổ tới giúp nàng hảo hảo tẩy não a.
Nếu không, nàng ba ngày hai lần bị Kính Hòa Đế lợi dụng tới thúc giục nhà mẹ đẻ cùng Lâm gia đối kháng, Lưu Lâm tranh đấu chỉ có thể đem đến huỷ diệt chính nàng cùng thân nhân mà thôi.
Nghĩ đến mẫu hậu sau này có ngoại tổ kiềm chế sẽ không còn cơ đem Lưu gia thay Kính Hòa Đế đối phó Lâm gia, rồi làm những chuyện tốn công vô ích, Vệ Cẩm Dương cảm thấy vô cùng thống khoái, xem Kính Hòa Đế về sau còn có thể dùng chiêu bài gì để lợi dụng mẫu tử bọn họ.
Bởi vì trong đầu ngập tràn tin vui Vệ Minh Đức về sau sẽ không thể lợi dụng Lưu gia, Vệ Cẩm Dương một đường tiến cung trên mặt đều là cười tủm tỉm, có thể nói là vạn dặm không mây hảo tâm tình a.
Đợi lát nữa nhìn thấy Vệ Cẩm Hoa, hắn nhất định phải cùng y hảo hảo nói một chút, Lâm Lưu hai nhà nếu là từ nay về sau có thể đoàn kết hữu hảo ở chung, Vệ Cẩm Hoa vẫn luôn vì chuyện này mà buồn rầu cũng sẽ thật cao hứng.
Nhưng chuyện hắn không biết chính là Vệ Cẩm Hoa sở dĩ muốn khiến Lâm Lưu hai nhà hòa thuận, cũng vì việc này mà hai năm gần đây vẫn luôn ưu sầu không thôi, cũng không phải vì khát vọng của bản thân, càng không phải lo lắng y sẽ bị Lưu gia lộng xuống đài, y chỉ là suy nghĩ cho Vệ Cẩm Dương.
Vệ Cẩm Dương vô cùng cao hứng bước vào đại môn Nghị Chính điện, vừa vào liền thật xa trông thấy Vệ Cẩm Hoa cùng tiểu thái giám Hỉ Phúc đứng ở kia.
Hắn hưng phấn muốn đi qua, lại thấy Hỉ Phúc vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt tươi cười nháy mắt biến thành sửng sốt, có chút không rõ, mới mấy ngày không gặp, đây là làm sao a?
Hỉ Phúc bên này nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử, trong lòng tràn ngập tức giận bất bình, uổng phí Thái Tử gia đối xử tốt với ngươi, ở Lưu gia mấy ngày không trở lại, hôm nay biết rõ những người này muốn hại Thái tử gia, cư nhiên còn có thể cười vui vẻ như vậy.
Phỏng chừng mấy ngày nay ngươi ở Lưu gia chính là cùng bọn hắn thương lượng như thế nào đem Thái tử gia lộng xuống đài, để chính mình bước lên thay thế đi.
Mệt Thái tử gia vẫn luôn vì ngươi nói chuyện, thật là một tấm lòng thành bị vứt cho chó ăn (2).
Vệ Cẩm Dương khó hiểu nhìn Vệ Cẩm Hoa cùng Hỉ Phúc đang đứng bên kia đại điện, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hỉ Phúc như vậy còn chưa tính, ngay cả Vệ Cẩm Hoa cũng kỳ quái, cứ đứng ở xa, rõ ràng nhìn thấy hắn cũng không tiến lại đây, càng không hề cho hắn một ánh mắt, trên mặt cũng là nhàn nhạt biểu tình, tươi cười bình thường cũng không có triển lộ.
Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên không thể thích ứng tình huống trước mắt, trong lòng tổng cảm thấy có chút vắng vẻ.
Đại khái là hắn thị sủng sinh kiêu đi.
Bởi vì Vệ Cẩm Hoa ngày thường đối xử với hắn thật tốt quá, cho nên hắn không tiếp thu được y bỗng nhiên lãnh đạm, chênh lệch quá mức a.
Bất quá, chuyện này cũng bình thường, sau này Vệ Cẩm Hoa phải làm hoàng đế, bọn họ quan hệ sớm hay muộn sẽ có một ngày trở thành lạnh nhạt, không phải sao? Hắn cùng Vệ Cẩm Hoa chung quy là người ở hai thế giới, trong hành trình nhân sinh có một thoáng gặp gỡ lại cũng sẽ qua đi, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Vệ Cẩm Dương nỗ lực kéo lên khóe miệng, cưỡng bách chính mình lại lần nữa treo lên tươi cười, liền tính là sớm hay muộn sẽ biến thành như vậy, nhưng hiện tại vẫn nên đến đó cùng Vệ Cẩm Hoa nói vài câu, cùng y nói một chút, cho y biết ngoại tổ sẽ không đối phó y, giúp y an tâm.
Đúng rồi, Vệ Cẩm Hoa nhất định là lo lắng chuyện này mà tâm tình tích tụ, mới ngắn ngủn mấy ngày, y hẳn là không phải cố tình nhằm vào hắn, nhất định sẽ không, hắn qua đó nói vài câu liền sẽ không còn chuyện gì.
Nghĩ như vậy, Vệ Cẩm Dương vẫn duy trì nụ cười cứng đơ trên mặt, gần như sắp nhanh chân chạy bộ qua cùng Vệ Cẩm Hoa nói rõ ràng, lại nghe thấy một tiếng hô sắc nhọn của thái giám, "Hoàng Thượng giá lâm".
Thật là đáng chết, Kính Hòa Đế khi nào tới không được, lại cố tình là lúc này.
Nghe nói hắn ngày thường thượng triều đều phải trễ một chung trà, khiến các đại thần đứng chờ, hôm nay bởi vì có thể triệt hạ Thái Tử vị của Vệ Cẩm Hoa mới có thể tới sớm như vậy sao? Đáng tiếc, lần này Kính Hòa Đế có thể là phải thất vọng rồi.
Tuy rằng Vệ Cẩm Dương đã sớm không còn đủ tôn kính phụ hoàng như ngày trước, lại vẫn quỳ xuống cùng các vị đại thần, nhìn mũi giày hoàng sắc của Kính Hòa Đế, liền bắt đầu hô to "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
Vệ Minh Đức bước nhanh lên đại điện, ngồi xuống long ỷ, từ trên cao nhìn xuống một mảnh đầu người đang quỳ dưới đất, trong lòng tràn ngập cảm giác ưu việt, từ nay về sau, trong triều đình này chỉ còn lại người tận trung với hắn.
Ngồi xuống hồi lâu, cũng nhìn đám người đang quỳ phía dưới hồi lâu, hắn mới giống như bố thí ân đức nói, "Chúng ái khanh bình thân".
Sau khi hưởng thụ một đám người nghiêm nghiêm cẩn cẩn tạ chủ long ân, Vệ Minh Đức mới bắt đầu theo lệ dò hỏi chính vụ.
Các vị đại thần tuy biết rõ hôm nay có chuyện quan trọng phát sinh cũng theo đó mà giả bộ hồ đồ, lục tục bẩm tấu mấy chuyện vặt vãnh, lại trở thành khiến Vệ Cẩm Hoa đứng ở vị trí khó xử.
Một buổi thượng triều vốn dĩ có thể mau chóng kết thúc, lại bị bọn họ kéo dài đến không thể dài hơn, Vệ Cẩm Dương nghe mà ngủ gà ngủ gật.
Thật muốn hỏi Kính Hòa Đế một câu, như vậy có ý tứ sao? Đây là cái thú vui ác độc gì a? Là đã nắm chắc phần thắng phải không?
Ngay lúc Vệ Cẩm Dương cho rằng phụ hoàng hắn phát bệnh rồi, Vệ Minh Đức mới rốt cuộc nói đến chuyện quan trọng, đầu tiên là sử dụng thần công biến đổi sắc mặt, bày tỏ thái độ oán giận miêu tả chuyện mấy ngày trước xảy ra ở hậu cung, tiếp theo liền lên án mạnh mẽ bản thân đối với Thái tử đã triệt để thất vọng, vân vân và mây mây, muốn các vị đại thần nói một câu công đạo.
Cái gì mà "nói một câu công đạo"? Ngươi tìm mọi biện pháp để phế Thái tử thì cứ việc nói thẳng, còn nhờ ai tìm giúp lý do? Làm phụ thân lại hãm hại thân sinh nhi tử, vẻ vang lắm sao? Vệ Cẩm Dương cười nhạo trong lòng.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ V gia gia lựu đạn, cảm tạ tiểu bố tiểu bố xiaoxiao đỡ nhu địa lôi.
~~~~~
(1)
"Tương kiến hận vãn" (相见恨晚): chỉ hận biết nhau quá muộn.
(2)
"Nhất phiến đan tâm uy hổ lang" (一片丹心喂虎狼): một tấm lòng son đem cho hổ lang ăn.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Dạo này tui đang ghiền bài "Chân tướng là thật" (真相是真) của A Minh, đặc biệt là fanmade MV.
Sau đó bị auto play đến bài "Chân tướng là giả" của A Minh luôn, tui hận chế độ auto play.
./..
Danh Sách Chương: