Thấy Vệ Cẩm Dương không cần nghĩ ngợi liền nghiêng người che chở trước mặt Vệ Cẩm Hoa, ý tứ chán ghét trong mắt Thương Lãng càng thêm sâu đậm, hắn dùng ánh mắt gắt gao khóa trụ gương mặt tuấn mỹ không tì vết của Vệ Cẩm Hoa, âm dương quái khí nói, "Nhưng bổn tọa cố tình bình sinh chán ghét nhất chính là loại người sinh đến đẹp, càng đẹp bổn tọa liền càng nhịn không được phải hủy diệt."
Chán ghét người sinh đến đẹp? Chẳng lẽ bởi vì hắn lớn lên quá xấu cho nên không dám lộ diện? Cũng bởi vì quá xấu nên vẫn luôn mang theo mặt nạ gặp người? Nam sủng của hắn cũng là vì như vậy mới bị hắn dọa chạy? Thế nhưng Vệ Cẩm Dương rõ ràng cảm giác tên giáo chủ này khí chất rất không tồi, còn tưởng rằng phía dưới mặt nạ của hắn nên cất giấu một gương mặt không thể xấu được a.
Chẳng lẽ trực giác của bản thân xảy ra lỗi? Vệ Cẩm Dương đã khống chế không được chính mình tự động não bổ.
"Càng lệnh người chán ghét chính là rõ ràng trừ bỏ một khuôn mặt cái gì cũng không có, cư nhiên còn có kẻ chân thành nguyện ý vì y bán mạng." Thương Lãng lúc này chuyển ánh mắt lạnh băng về phía Vệ Cẩm Dương đang che chở trước người Vệ Cẩm Hoa.
"Khụ, chuyện này tuyệt đối là vấn đề về nhân phẩm, hoàn toàn cùng diện mạo không hề liên quan.
Đại ca ta liền tính lớn lên giống một đầu heo thì ta cũng vẫn xem y là đại ca.
Ngược lại, cho dù ngươi xinh đẹp tựa thiên tiên nhưng nhân phẩm không đủ quá quan thì cũng chú định phải bị người ta cho đội nón xanh a." Vệ Cẩm Dương vì chính mình tại loại thời điểm này còn có thể thất thần mà cảm thấy hổ thẹn thật sâu, giả vờ ho khan một tiếng, có chút xấu hổ nắm chặt tay Vệ Cẩm Hoa.
"Tiểu gia hỏa, ngươi thật đúng là mạnh miệng đến loại trình độ thiếu đánh a.
Bổn tọa nguyên bản còn tính toán xem ở nhân phẩm của ngươi còn tính thuần lương mà dự định thả ngươi một con ngựa, hiện giờ xem ra ngươi lại một mực không cùng hảo đại ca của ngươi ở bên nhau thì không được." Thương Lãng trong mắt chợt bốc lên một cổ lửa hận vô danh, kinh tủng đến phảng phất muốn sinh sôi thiêu chết Vệ Cẩm Dương, không ai có thể chạm vào điểm mấu chốt này trong lòng hắn.
Tiếp thu đến ác ý không chút nào che giấu từ đôi đồng tử của Thương Lãng truyền đến, Vệ Cẩm Dương còn không sợ mà nghĩ, đều đã xé rách mặt, chi bằng một xé xé đến lạn (1), hắn chuẩn bị hồi lại một câu, "Ta chính là vui cùng đại ca ta làm bạn, còn ngươi chú định một đời cô độc đến già (2)" để hoàn toàn chọc giận Thương Lãng, lại đột nhiên trong lúc lơ đãng liền bị đại ca hắn nắm tay kéo về phía sau lưng y.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Vệ Cẩm Hoa nhìn Thương Lãng, không nghĩ nói thêm một câu vô nghĩa, cho dù là ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy thì y vẫn như cũ duy trì dáng vẻ của thượng vị giả gặp biến bất kinh, bất động thanh sắc.
"Không tồi, không tồi, không hổ là Tử Vân Thái tử, cư nhiên tại loại thời điểm này còn có thể trấn định như vậy, bổn tọa cơ hồ đều phải lau mắt mà nhìn." Thương Lãng phát ra tiếng cười cổ quái, tiến lên vài bước, chợt vỗ tay nói.
Nghe tiếng cười ghê tởm cực kỳ của Thương Lãng, Vệ Cẩm Hoa trong lòng cũng không nghĩ ra nguyên do, chỉ có thể cảnh giác mà đánh giá nam tử trước mặt, theo bản năng nắm chặt tay của đệ đệ.
Lúc này y nửa điểm cũng đoán không ra Thương Lãng bước tiếp theo muốn làm cái gì, người này thật sự quá mức quái gở, lại âm tình bất định, sự tình mà hắn sẽ làm tựa hồ đã vô pháp dùng lẽ thường để suy đoán.
Tuy Vệ Cẩm Hoa y trước nay dễ dàng thuận lợi dùng uy áp bức nhân lại cũng không thể làm được gì hắn.
Nếu là trước kia, Vệ Cẩm Hoa nhất định sẽ tranh thủ trước khi Tinh Hồn đuổi tới nghĩ hết mọi biện pháp, dùng hết cả người thủ đoạn để kéo dài thời gian.
Chính là hiện giờ...!Vệ Cẩm Hoa khẽ bất động thanh sắc nhìn xuống mười ngón tay đan vào nhau của y cùng Vệ Cẩm Dương...
Hiện giờ y không thể lùi bước, càng không thể không từ thủ đoạn cùng Thương Lãng lá mặt lá trái sử trá, bởi vì Vệ Cẩm Dương đang đứng bên cạnh y, y không thể để đệ ấy nhìn đến bộ mặt nham hiểm xảo trá bất kham cực kỳ của mình, cho nên y đã không còn đường lui.
"Yên tâm, bổn tọa lúc này cái gì cũng sẽ không làm, bởi vì...!chuyện ta muốn làm sớm ở vào thời điểm bắt được Thái tử điện hạ cũng đã làm xong." Chú ý đến Vệ Cẩm Hoa ánh mắt vô cùng cảnh giác, Thương Lãng cũng chợt sung sướng không ít, giống như muốn lộ ra một chút bí mật.
"Ngươi cái này yêu nhân, ngươi đã làm cái gì?" Không đợi Vệ Cẩm Hoa mở miệng, Vệ Cẩm Dương trước vội vàng giận dữ trừng mắt Thương Lãng.
"Ta ngay từ đầu liền bỏ một con cổ trùng vào trong cơ thể Thái tử gia, vốn dĩ ta tính toán vừa gặp mặt liền sẽ dùng thủ đoạn này tới bức cung Thái tử điện hạ tôn quý, chỉ là Nhị hoàng tử ngươi hôm đó thật sự là quá mức đáng yêu cho nên ta mới không đành lòng ở trước mặt ngươi làm ra cảnh tượng như vậy...!Hiện tại nghĩ đến, bổn tọa tựa hồ đã làm sai đâu." Nhìn ánh mắt lo lắng nôn nóng vô cùng của Vệ Cẩm Dương, Thương Lãng không tự giác cười ra tiếng.
Nghe được hai chữ cổ trùng, mặc dù vẫn luôn trấn định tự nhiên như Vệ Cẩm Hoa cũng không khỏi ở trong một khoảnh khắc chi gian phải thay đổi sắc mặt.
Làm hậu nhân của đại gia tộc, lại là người lâu cư thượng vị, y không có khả năng không biết cổ trùng đại biểu cho cái gì.
Nếu Thương Lãng thật sự đã gieo cổ trùng vào cơ thể y, sau này chỉ sợ y sẽ là một khối thân xác không hồn, trở thành một con rối bị Vu Cổ Thần Giáo dùng để khống chế Tử Vân...
Chẳng lẽ đây mới là mục đích chân chính mà Thương Lãng bắt lấy y sao? Chỉ là nghĩ như vậy, Vệ Cẩm Hoa liền tức khắc cả người phát lạnh, khóe mắt dư quang không tự chủ nhìn về phía Vệ Cẩm Dương.
Nếu thật sự là như thế, Vệ Cẩm Dương làm người duy nhất chứng kiến chân tướng, chỉ sợ sẽ bị Thương Lãng hạ lệnh hủy thi diệt tích, băm thây vạn đoạn đi? Nghĩ đến đây, y hiện tại có lẽ nên thừa dịp ý thức còn đủ thanh tĩnh nhất quyết tự vẫn, chỉ có như vậy mới có khả năng giữ được Tử Vân quốc tránh khỏi kiếp nạn rơi vào tay kẻ gian, cũng giữ được...!bảo bối của y.
Liền trong lúc Vệ Cẩm Hòa nỗi lòng hết sức phức tạp, tâm niệm xoay chuyển nhanh chóng, Vệ Cẩm Dương lại tưởng không đến nhiều như vậy, hắn tuy biết rõ không có kết quả nhưng vẫn dùng hết toàn thân sức lực bay nhanh tung ra một quyền hướng về phía Thương Lãng, liều chết một phen công kích qua đi.
"Không biết tự lượng sức mình", Thương Lãng lại dễ dàng bắt được cổ tay hắn, không cần tốn nhiều sức lực liền gập lại, sau đó quăng hắn ngã trên mặt đất, sau một lúc lâu cũng không cử động.
Trơ mắt nhìn Vệ Cẩm Dương đột nhiên bị ném xuống đất, nguyên bản Vệ Cẩm Hoa còn đang suy xét chính mình có nên sấn hiện tại tự sát hay không liền lập tức hốt hoảng hồi thần, chống thân thể liền muốn hướng về phía đệ đệ, chỉ tiếc lại bị mấy tên Vu Cổ giáo chúng không biết từ nơi nào nhảy ra hung hăng đem y cùng Vệ Cẩm Dương chế trụ trên mặt đất, khiến y chỉ có thể gian nan ngẩng đầu hung tợn nhìn Thương Lãng.
Đối lập với huynh đệ bọn họ chật vật bất kham, Thương Lãng hiện tại nhìn qua tâm tình rõ ràng khá tốt, lúc này hắn đã có thể chân chính cao cao tại thượng nhìn xuống hai vị Tử Vân long tử long tôn đang bị cưỡng chế quỳ rạp trên mặt đất.
Hắn dường như giễu võ giương oai mà vòng quanh hai người một vòng, thỏa thuê đắc ý tựa như một con miêu trêu đùa lão thử đang hấp hối, châm chọc nhìn hai vị hoàng tử tôn quý trên mặt đất, sau khi đổi lấy Vệ Cẩm Dương khinh thường trừng mắt cùng một ngụm nước bọt mới dừng lại.
Thương Lãng lúc này đứng yên, Vệ Cẩm Hoa cùng Vệ Cẩm Dương trong mắt hắn đã không phải là Thái tử cùng Nhị hoàng tử đương triều mà chỉ là hai con kiến.
"Cảm giác như thế nào nha, hai vị điện hạ?" Cứ việc đối phương mang mặt nạ, Vệ Cẩm Dương vẫn có thể cảm giác đến Thương Lãng đáy mắt che giấu không được ý cười châm chọc.
"Phi! Cũng chỉ có tiểu nhân như ngươi mới có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi này tới đối phó hai người căn bản không hiểu võ công.
Ta thật là thế ngươi mất mặt xấu hổ, khó trách...!ngay cả một tên nam sủng cũng xem thường ngươi, dám cùng nam nhân khác chạy." Vệ Cẩm Dương tuy bị hung hăng áp chế trên mặt đất chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Thương Lãng nhưng một chút cũng không ngại hắn miệt thị đối phương, hắn hung tợn trừng mắt Thương Lãng, thậm chí còn khinh bỉ phun thêm một ngụm nước bọt.
Sinh ra trong gia đình đế vương, là thiên chi kiêu tử, Vệ Cẩm Dương kiếp trước kiếp này đều chưa từng chật vật như vậy, hắn lần đầu tiên phát hiện Nhị hoàng tử hắn ở trên thế gian này bất quá cũng chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi, cái gì cũng làm không được, ngay cả giãy giụa cũng không đủ sức lực.
Nhưng cho dù là như thế thì đã sao, hắn tuyệt đối cũng không hướng đến Thương Lãng xin tha, đối phương cho dù cường đại hơn hắn gấp trăm lần nhưng hắn chính là Tử Vân hoàng tử, hắn sở đại biểu chính là Tử Vân quốc uy cùng tôn nghiêm của Vệ thị hoàng triều.
Hắn cùng với Vệ Cẩm Hoa hôm nay cho dù phải thân vẫn tại nơi này thì cũng phải thiết cốt tranh tranh thà chết chứ không chịu khuất phục (3), tuyệt đối không thể ném thể diện của Tử Vân hoàng thất.
"Thật đúng là mạnh miệng a", trong mắt Thương Lãng chiết xạ ra thật lớn ngoan độc cùng hận ý dữ tợn, dùng chân trực tiếp dẫm lên một bên tay của Vệ Cẩm Dương, dùng sức đem cổ tay đối phương dẫm đến đứt gãy mới xem như bỏ qua.
Vô luận thế nào, việc Vân Mạch người hắn yêu nhất lại phản bội hắn cùng người khác chạy mất vĩnh viễn đều là vết thương mà hắn không cho phép người khác đề cập đến, chỉ cần thoáng chạm vào liền có thể khơi lên lửa giận ở tầng sâu nhất trong đáy lòng hắn, kẻ nào dám động hắn nghịch lân thì cần có giác ngộ sẽ phải trả giá huyết nhục làm đại giới.
Vệ Cẩm Hoa vốn dĩ vẫn luôn bị áp chế trên mặt đất bên cạnh Vệ Cẩm Dương, nhưng giờ này khắc này nếu Thương Lãng cúi đầu, hắn liền có thể nhìn thấy, trong một khắc nhìn đến đệ đệ nhà mình bởi vì đau mà trên trán ứa ra mồ hôi lạnh cùng tay trái đã mềm rũ bất động, Vệ Cẩm Hoa trong mắt hận ý cùng ác độc tuyệt đối không hề kém cỏi, thậm chí là xa xa vượt qua đại giáo chủ hắn.
Đau lòng vô cùng nhìn đệ đệ bởi vì đau đớn mà trên trán bốc lên một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, Vệ Cẩm Hoa chỉ hận chính mình hiện tại quá mức vô năng đến liền sức lực giãy giụa cùng đi bảo hộ đệ ấy cũng không có, y chưa bao giờ thống hận chính mình vô năng như lúc này.
Vệ Cẩm Hoa thề, nếu có một ngày Thương Lãng rơi vào tay y, y nhất định sẽ đem hắn thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro, khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong.
Liền tại thời điểm Vệ Cẩm Dương đau tay đến xuyên tim hút khí, Vệ Cẩm Hoa đau lòng đến muốn mạng người, Thương Lãng lại bỗng nhiên vỗ tay một cái, lập tức có giáo chúng từ bóng tối xuất hiện, dâng lên một cái hộp gỗ nhỏ.
"Cổ trùng mà ta loại trong cơ thể Thái tử điện hạ chính là một con Uyên Ương cổ trong cái tráp này.
Uyên Ương cổ chính là cổ vương chi vương do tổ sư lập phái của chúng ta sở chế, về sau lại thành cấm cổ, ta thực sự dùng một đoạn thời gian rất dài mới nghiên cứu chế tạo thành công, vốn dĩ chờ Vân Mạch trở về sẽ dùng trên người hắn." Thương Lãng cũng không thèm nhìn tới bọn họ, chỉ chuyên chú nhìn cổ trùng trong tay, "Bổn tọa vốn dĩ chỉ tính toán loại một con xuống hù dọa Thái tử điện hạ, rốt cuộc trong tay ta chỉ có duy nhất loại cổ trùng này là không gây thương tổn cho cơ thể vật chủ a.
Ai ngờ đến hiện tại bổn tọa thế nhưng cùng Thái tử gia xé rách mặt đâu? Cho nên, trước khi Vân Mạch trở về, đành phải thỉnh Thái tử điện hạ thay ta thử xem tác dụng của cổ trùng này."
"Uyên Ương cổ lại là cái quỷ gì ngoạn ý?" Cho dù đã đau đến đầu váng mắt hoa, Vệ Cẩm Dương vẫn không quên lo lắng tình huống của đại ca nhà mình.
"Uyên Ương cổ lại có một tên gọi khác là Trường Tương Tư Thủ, chúng là một đôi tình cổ, trong truyền thuyết sau khi gieo vào cơ thể liền sẽ khiến hai người vốn dĩ không có bất luận hảo cảm, thậm chí là chán ghét đối phương lại đối lẫn nhau sinh ra tình yêu nùng liệt, cả đời chỉ có thể cùng đối phương "trường tương tư thủ" giống như uyên ương chỉ có đôi có cặp, không dung được bất luận kẻ nào có một chút chen chân.
Đây chính là thứ tốt đâu." Nhắc tới tác phẩm đắc ý của chính mình, Thương Lãng hiển nhiên rất là kiêu ngạo.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Vệ Cẩm Dương đau đến thở dốc nhưng vẫn như cũ không quên đề phòng, cảnh giác nhìn tên tà giáo giáo chủ trước mắt đang cười đến quỷ dị cùng dữ tợn vô cùng.
Tuy rằng lúc biết được cổ trùng của Thương Lãng sẽ không đem đại ca nhà mình biến thành các xác không hồn thì Vệ Cẩm Dương thực sự có thể tùng hạ một hơi, nhưng nếu đại ca hắn bởi vì loại cổ độc không biết hư thực thế nào này mà tình cảm sẽ bị người quản chế thì cũng là một chuyện lệnh người nhọc lòng a.
"Bổn tọa cũng không muốn làm cái gì, chỉ là một con cổ trùng bên trong cơ thể người cũng khởi không đến tác dụng, ta mới bỗng dưng nghĩ đến đem một con khác cũng thả ra, kiến thức một chút hiệu quả thực nghiệm mà thôi a." Thấy Vệ Cẩm Dương thần sắc càng trở nên khẩn trương, Thương Lãng cười đến càng sảng khoái.
"Ngươi dám?" Vệ Cẩm Dương cơ hồ là gầm lên, hoàng hậu tương lai của Tử Vân quốc bọn họ là có thể tùy tiện như vậy loạn thử ra tới sao? Còn không cho kẻ thứ ba chen chân, Vệ Cẩm Hoa tương lai chính là hoàng đế có tam cung lục diện a.
"Bổn tọa có gì không dám? Dù sao chúng ta đều đã xé rách da mặt, ta dám chắc các ngươi nếu có cơ hội ra ngoài thì cũng sẽ không bỏ qua ta, không phải sao? Còn không bằng làm bổn tọa nhân cơ hội này tới thử một lần ma lực của loại cấm cổ này đâu." Thương Lãng ý cười tràn đầy, biên nói biên vỗ tay.
Tay vỗ xong rồi, Vu Cổ giáo chúng liền đem một đám nữ tử yến sấu hoàn phì (4) dáng vẻ kỳ quái còn có một đám tráng hán đáng khinh vừa thấy giống như đồ tể giết heo ở cửa chợ tiến vào.
Những người này lớn lên tuyệt đối không có một địa phương giống nhau, duy nhất điểm chung chính là xấu, xấu đến độ không thể nhìn thẳng.
Nhìn đám người trước mặt, Vệ Cẩm Dương quả thực muốn nổi điên.
Nếu thật sự đem con cổ trùng còn lại bỏ vào trong thân thể của một người trong số bọn họ, đại ca hắn sẽ nhiệt liệt yêu người đó...!quả thực chính là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu (5) a.
Thảo nê mã! Quá con mẹ nó trứng đau không nghĩ đối mặt.
Nếu đổi lại là hắn, đừng nói ngủ chung, ngay cả xem một cái cũng có thể khiến hắn phun đến chết.
Đây nếu là Tử Vân hoàng hậu tương lai, về sau phải như thế nào mẫu nghi thiên hạ a? Hơn nữa nơi này con mẹ nó cư nhiên còn có nam nhân...!Vệ Cẩm Dương cũng không dám đi xem sắc mặt của Vệ Cẩm Hoa.
Mà so với Vệ Cẩm Dương vô pháp bình tĩnh trở lại, Vệ Cẩm Hoa là vai chính của sự kiện này nhìn qua lại thập phần bình tĩnh, thậm chí là thờ ơ lạnh nhạt.
Nếu cổ trùng chỉ là mưu toan thao túng tình cảm của y mà nói, y tin tưởng lấy cảm tình của chính mình đối với Vệ Cẩm Dương thì tuyệt đối là không có bất luận kẻ nào có thể thay thế cùng đánh đổi.
"Bổn tọa nói rồi, bổn tọa ghét nhất chính là người sinh đến đẹp, vừa trông thấy liền nhịn không được muốn hủy diệt.
Thái tử điện hạ trưởng thành đẹp như vậy, nếu nửa đời sau chú định phải chung sống cùng một cái sửu bát quái, còn nhiệt liệt yêu nhau, trừ bỏ đối phương liền vô pháp cùng người khác sinh ra da thịt chi thân...!nhất định sẽ rất thú vị đi." Nhìn Vệ Cẩm Hoa diện mạo tuấn mỹ đã khôi phục lạnh nhạt, Thương Lãng cười đến tàn khốc, "Vốn dĩ những người này chỉ là ta tính toán dùng để hù dọa Thái tử điện hạ, hiện giờ vừa vặn sấn cơ hội này giúp bổn tọa kiến thức một chút ma lực của Uyên Ương cổ a."
Nghe được giọng nói cực kỳ quỷ dị của Thương Lãng, Vệ Cẩm Hoa chợt nhăn lại mày cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Hiện tại, chúng ta Tử Vân quốc Thái Tử phi tôn quý tương lai liền giao cho nó tới tuyển đi.
Đến tột cùng sẽ là nam nhân vẫn là nữ nhân đâu? Bổn tọa thật sự có chút gấp không chờ nổi rồi".
Thương Lãng thấy Vệ Cẩm Hoa không hề phản ứng, cười đến càng thêm càn rỡ.
Hắn tiếng nói vừa dứt, liền ở dưới ánh mắt mọi người nhìn chăm chú đi tới một chỗ cách đám kia người hơn mười bước, nhẹ nhàng đem cổ trùng từ hộp gỗ trong tay đổ ra, tùy ý nó chính mình bò về phía trước.
Tác giả có lời muốn nói: Hộc máu tam thăng một chương, cầu nhắn lại, cầu bán manh, cầu lăn lộn!
~~~~~
(1)
"Nhất tê tê đáo" (一撕撕到): một xé thì xé đến nơi đến chốn, một xé xé lạn.
(2)
"Cô lão nhất sinh" (孤老一生): một đời cô độc già nua, cô đơn đến già.
(3)
"Ninh tử bất khuất" (宁死不屈): thà chết chứ không chịu khuất phục.
(4)
"Yến sấu Hoàn phì" (燕瘦环肥) hoặc "Hoàn phì Yến sấu" (环肥燕瘦): Yến ốm Hoàn mập, thường dùng để chỉ những người phụ nữ có dáng vẻ khác nhau, thậm chí là đối lập nhưng vẫn xem là đẹp; trong ngữ cảnh ở đây chỉ là dáng vẻ khác biệt thôi, không đẹp nha.
i.
Quan niệm về người phụ nữ khác nhau qua từng thời đại, vào thời Hán thì Triệu Phi Yến dáng người mảnh khảnh, nhẹ tựa chim yến được xem là đẹp, vào thời Đường thì Dương Quý phi Dương Ngọc Hoàn có vẻ đầy đặn mới là đẹp.
(5)
"Nhất đóa tiên hoa sáp tại ngưu phẩn thượng" (一朵鲜花插在牛粪上): một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, một người phụ nữ xinh đẹp lại gả cho một gã đàn ông xấu xí; nói rộng ra là một người phụ nữ tài giỏi lại phải sinh hoạt ở một nơi không thể phát huy hết khả năng của mình hoặc một thứ quý giá rơi vào tay người không phù hợp với nó.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Về câu hỏi "Thế nào là người đẹp?", Hà Anh Tuấn đã trả lời rằng: "Người đẹp là người tìm được một người khen mình đẹp.
Chỉ cần một người thôi.
Đôi khi cả đời chỉ cần đúng một người.
Ví dụ Thị Nở cũng là một người đẹp, vì đã tìm cho mình được một Chí Phèo mà chỉ tốn có một tô cháo hành thôi."
Bonus: "Tất nhiên khi đàn ông nói chuyện riêng với nhau, khi nhìn vào bức ảnh của một người phụ nữ, chúng tôi cũng hay nói xấu.
Nhưng những điều đấy không được phép diễn ra trước mặt người phụ nữ.
Bởi vì bản thân họ khi xuất hiện trên cuộc đời này đã là biểu tượng của cái đẹp.".
Danh Sách Chương: