C44.
Sự đoan (trung)
2020.12.18 ~ 2020.12.24
"Có lẽ bản thân nó vốn dĩ không hề có bí mật mà chỉ đơn thuần là kể lại một câu chuyện tình yêu sao?" Vệ Cẩm Hoa nhìn cái tráp gỗ khắc hoa tinh xảo đã có dấu vết thời gian (1) trên tay Vệ Cẩm Dương, có chút thất thần lặp lại lời này.
Hiển nhiên, y chưa bao giờ nghĩ qua, cái tráp này chứa nhiều trang giấy như vậy chỉ đơn giản là dùng để kể lại một chuyện xưa, mà không phải ẩn giấu huyền cơ.
"Đúng nha, ít nhất đệ thật sự không nhìn ra nó ẩn chứa bí mật gì, có lẽ chỉ là một câu chuyện bình thường thôi." Vệ Cẩm Dương nhún vai, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng.
Vệ Cẩm Hoa lại chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cái tráp gỗ, thật lâu cũng không lên tiếng, không biết y đang suy nghĩ cái gì.
Chẳng lẽ Vệ Cẩm Hoa không chỉ cất giấu một trái tim thiếu nữ mà y còn có trí tưởng tượng bạo liều? Y vẫn luôn cho rằng một câu chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn lại có ý nghĩa khác, như là cất giấu bản đồ bảo tàng hay bí mật gì đó? Nếu đây là sự thật, Vệ Cẩm Dương cũng chỉ có thể đối với đại ca nhà hắn quỳ lạy.
Bởi vì Nhị hoàng tử điện hạ hắn thật tình không cảm thấy câu chuyện này có chỗ nào đặc biệt a.
Vệ Cẩm Dương bên này còn đang não bổ suy nghĩ đến tận đâu đâu, Vệ Cẩm Hoa bên kia đã từ trong thế giới riêng quay về đây.
Y đứng lên lấy lại cái tráp gỗ từ tay Vệ Cẩm Dương, cẩn thận đem trang giấy đang xem cũng thả vào trong, cố sức hạ quyết tâm (2) đóng nắp lại, "Có lẽ vẫn luôn là ta suy nghĩ sai hướng rồi, nó thật sự chính là cái gì bí mật cũng không có."
Mặc dù đã thu hảo cái tráp gỗ, trạng thái của Vệ Cẩm Hoa vẫn còn mơ hồ, tuy rằng y cố cường chống tinh thần trò chuyện cùng đệ đệ, nhưng trì độn như Vệ Cẩm Dương vẫn có thể nhìn ra y hiện tại cảm xúc không ổn định.
Vậy nên sau khi bồi Vệ Cẩm Hoa chơi xong một ván cờ đầy chán nản (3), Vệ Cẩm Dương liền chủ động cáo từ.
Trực giác nói cho hắn, lúc này Vệ Cẩm Hoa cần thiết muốn ở một mình, không thể bị người khác quấy nhiễu.
Thấy Vệ Cẩm Dương nói rằng phải đi, Vệ Cẩm Hoa phá lệ im lặng đồng ý, ước chừng tâm tình của y lúc này thật sự rất loạn, bởi vì dĩ vãng y đều phải trêu đùa đệ đệ bảo bối vài câu hoặc trực tiếp giữ người không thả.
Sau khi trở về, Vệ Cẩm Dương khổ tâm suy nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra đến tột cùng vì cái gì một người thông minh như Vệ Cẩm Hoa sẽ cố chấp cho rằng cố sự kia lại ẩn chứa huyền cơ.
Hắn đều cảm thấy này bất quá chỉ là một câu chuyện tình yêu, hoàn toàn không có bí mật gì có thể ẩn nấp trong đó a.
Tại sao lúc hắn nói ra ý nghĩ này thì Vệ Cẩm Hoa lại phản ứng như vậy? Hắn nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.
Hơn nữa mấy trang giấy đều có chút ố vàng, tráp gỗ nhìn qua cũng có dấu vết của thời gian, không biết Vệ Cẩm Hoa từ chỗ nào tìm ra chúng, còn nhận định bên trong ẩn chứa huyền cơ.
Ai, từ từ, Vệ Cẩm Dương dường như nhớ tới cái gì mà ấn ấn huyệt thái dương.
Nếu hắn nhớ không lầm, vai chính của thiên ký sự kia gọi là Loan, mà sinh mẫu của Vệ Cẩm Hoa khuê danh chính là Lâm Tuyết Loan.
Lâm Hoàng hậu qua đời lúc y chỉ mới sáu tuổi, nếu cái tráp gỗ này là di vật của nàng, vậy tất cả liền có thể giải thích.
Làm nhi tử, Vệ Cẩm Hoa hiển nhiên tình nguyện tin tưởng đồ vật mà mẫu thân lưu lại chắc chắn có giá trị cùng ý nghĩa đặc biệt.
Y tất nhiên chưa từng nghĩ đến, cũng vô pháp tiếp thu khả năng bao nhiêu trang giấy cùng tâm huyết mà mẫu thân lưu lại đơn giản chỉ là giấc mộng mà nàng chờ đợi cả đời.
Cố sự kia phần đầu cho người ta cảm giác chân thật, nhưng sau đó hoàn toàn chính là một giấc mộng do người kể chuyện dệt ra mà thôi.
Nếu chuyện này là thật, hắn mạo muội suy đoán rằng Lâm Hoàng hậu trước khi trở thành Thái tử phi đã có ái nhân, nhưng cuối cùng bởi vì đủ loại nguyên nhân lại bị bổng đánh uyên ương (4), nên nàng lưu lại cố sự này cũng chỉ muốn nói lên ước nguyện cùng ái nhân ở bên nhau mà nàng vô pháp thực hiện.
Phần sau của "Uyên Ương Mộng" chính là mộng đẹp do chính nàng dệt ra, ở đó nàng có thể cùng ái lang song túc song tê.
Nếu những gì hắn suy đoán là chính xác, thì việc Vệ Minh Đức chán ghét Vệ Cẩm Hoa như vậy cũng có thể nói thông.
Nam nhân có thể cho phép bản thân không yêu nữ nhân của mình, nhưng tuyệt đối không cho phép nàng ta, đặc biệt là thê tử của hắn, trong lòng vẫn luôn cất giấu một người nam nhân khác.
Nghe nói Vệ Cẩm Hoa càng lớn lên càng giống Lâm Hoàng hậu, chỉ sợ Vệ Minh Đức nhìn thấy tiểu nhân liền nghĩ đến đại nhân, nên mới giận cá chém thớt (5) trút hết ác ý lên người đứa nhỏ này.
Có lẽ Vệ Cẩm Hoa vẫn luôn không dám thử suy xét quá khả năng này.
Thân mẫu trong lòng vẫn luôn tồn tại một nam nhân không phải trượng phu của nàng, đổi lại là hắn, hắn khẳng định cũng sẽ không đoán được, không bằng cho rằng mẫu thân lưu lại cái này là vì cho chính mình biết manh mối hoặc bí mật gì đó.
Xem ra thời gian này hắn không tiện đi quấy rầy Vệ Cẩm Hoa, y hẳn là tâm tình rất loạn, nếu hắn đến tìm lại vô tình biết được chuyện mà y không nghĩ cho người khác biết, tỷ như người trong lòng của Lâm Hoàng hậu gì đó, về sau sẽ trở thành phiền toái.
Nhưng hắn ngốc ở trong cung cũng không ai hiếm lạ, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ra cung tốt hơn.
Đã không cần đi Vân Tương vương phủ học tập, xuất cung đi bồi ngoại tổ phụ, nháo cái gì đó làm lão nhân gia vui vẻ cũng hảo, thuận tiện hỏi một chút liên quan đến sinh hoạt trong quân gì đó, dù sao hai tháng sau hắn chính là đi Lưu gia quân rèn luyện a.
Quyết định rồi, Vệ Cẩm Dương dứt khoát ngày hôm sau liền xuất cung đến Lưu phủ tiểu trụ, một trụ chính là năm sáu ngày.
Trong lúc hắn còn đang cân nhắc thời gian không còn nhiều, có lẽ nên sớm hồi cung, trong triều lại đột nhiên truyền ra một tin tức chấn động khiến hắn vừa nghe tới liền không kịp chào hỏi mà trực tiếp chạy về trong cung.
Thần Quý phi mất, một thân bệnh nặng kéo dài suốt năm năm rốt cuộc cũng không kéo được nữa, liền kết thúc trong một đêm mưa của hai ngày trước, nhưng sau đó sự kiện lớn hơn lại phát sinh.
Vệ Cẩm Dương nhớ rõ kiếp trước Thần Quý phi qua đời là vào năm hắn mười sáu tuổi.
Kiếp này có lẽ nàng bởi vì năm năm bệnh nặng mà tâm trạng u uất, cũng có thể do năm xưa trong ngục bị thẩm vấn khiến thân thể nhiễm hàn khí, tóm lại vị nữ nhân được Kính Hòa Đế đặt ở đầu quả tim cứ như vậy mà ly thế sớm ba năm.
Nhưng mà tất cả đều không phải trọng điểm, trọng điểm là sau khi Thần Quý phi ly thế, Kính Hòa Đế đau lòng quá độ liền lấy khí thế lôi đình quay trở về triều, mặc kệ quần thần can gián, ngạnh sinh hạ thánh chỉ đem Thần Quý phi truy phong thành Nguyên hậu, muốn lấy lễ nghi của đích hoàng hậu táng nhập hoàng lăng.
Đây không chỉ là như kiếp trước đem Quý phi truy phong thành Hoàng hậu, khiến cho mặt mũi của mẫu hậu hắn đem đi quét rác (6), đem huynh muội Vệ Cẩm Trình trực tiếp từ con vợ lẽ nâng lên thành con vợ cả.
Kính Hòa Đế căn bản là muốn phủ định địa vị của Lâm Hoàng hậu, thân mẫu của Vệ Cẩm Hoa! Nguyên hậu chính là thê tử nguyên phối của đế vương a.
Thật không thể tin được, hắn mới rời cung không đến mấy ngày, trong cung lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Hiện tại ngay cả Lâm tướng cùng văn võ bá quan cũng không ngăn được phụ hoàng hắn, Vệ Cẩm Hoa nhất định là tâm tình hỏng rồi đến cực điểm.
Mặc kệ cái gì, Vệ Cẩm Dương biết lúc này Vệ Cẩm Hoa nhất định là cần hắn, mà điều hắn có thể làm chỉ là dùng hết mọi khả năng chạy nhanh đến bên cạnh y, tiếp thêm sức mạnh cho y.
Vệ Cẩm Dương nghĩ như vậy, khẩn trương đẩy nhanh tốc độ, cơ hồ là ba bước nhập thành một bước chạy về hoàng cung.
Vừa vào cung còn chưa trông thấy Vệ Cẩm Hoa, hắn lại trước tiên gặp phải tiểu Lục nhà hắn.
"Ca ca, ca ca tới chơi với đệ sao? Tiểu Lục rất nhớ ca ca." Vệ Cẩm Du vừa thấy Vệ Cẩm Dương liền hân hoan hớn hở nhào vào trong ngực hắn, hồn nhiên vui vẻ một chút cũng không biết trong cung lúc này thế sự thay đổi khó lường (7), gió nổi mây vần (8).
"Tiểu Lục ngoan, ca ca bây giờ phải đi tìm Thái tử ca ca, đệ trước chơi một mình, ca ca trở về lại bồi đệ nha." Nếu là ngày thường Vệ Cẩm Dương chắc chắn sẽ lưu lại bồi đệ đệ đáng yêu của hắn chơi đùa một hồi, nhưng giờ này khắc này trong lòng hắn chỉ bức thiết muốn nhìn thấy Vệ Cẩm Hoa, cho y biết y còn có hắn.
Vậy nên Vệ Cẩm Dương chỉ có thể đem đệ đệ từ trong ngực mình đẩy ra, sốt ruột chạy về phía cung điện của Vệ Cẩm Hoa.
Vệ Cẩm Du nhìn bóng dáng ca ca vội vã chạy đi, chỉ có thể bất mãn đô đô cái miệng nhỏ.
Nhóc ghét nhất Đại hoàng huynh, mỗi lần đều phải cùng hắn đoạt ca ca, rõ ràng mẫu hậu nói ca ca là ca ca của một mình nhóc.
Vệ Cẩm Dương vừa mới bước chân vào cửa lớn Vinh Hoa Điện, Hỉ Phúc liền gấp gáp nói cho hắn Thái tử điện hạ tâm tình gần đây kém đến cực điểm, lúc này còn tự nhốt chính mình trong tẩm cung, một mình một người không ngừng uống rượu giải sầu (9), ai cũng không gặp, ngay cả người hầu cũng không cho phép tới gần cửa cung nửa bước.
Hỉ Phúc nhìn thấy người đến là Nhị điện hạ hắn mới dám cho qua, còn dặn dò Vệ Cẩm Dương đi vào phải hảo hảo khuyên nhủ Thái tử gia, đừng cho ngài ấy tiếp tục uống rượu.
Hỉ Phúc nói cái gì thì mặc hắn nói, Vệ Cẩm Dương cũng không để ở trong lòng.
Bởi vì hắn kiếp trước kiếp này đều chưa một lần nhìn thấy bộ dáng Vệ Cẩm Hoa không ngừng uống rượu giải sầu.
Vệ Cẩm Hoa ở trong ấn tượng của hắn vĩnh viễn đều là từ tốn ung dung (10), ưu nhã thong dong (11).
Uống rượu giải sầu gì đó, còn không nghe ai khuyên can mà không ngừng uống, thật sự không phù hợp cao hoa hình tượng của đại ca nhà hắn a.
Vệ Cẩm Dương tưởng tượng không ra, hắn cảm thấy một người luôn nắm chắc chừng mực như Vệ Cẩm Hoa đại khái sẽ không muốn tự sát mà không ngừng uống rượu đi.
Khẳng định là Hỉ Phúc hộ chủ sốt ruột nên mới nói chuyện khoa trương lên thôi.
Thế nhưng ngay một khắc bước vào chủ điện, Vệ Cẩm Dương liền phát hiện hắn sai rồi, thật sự sai rồi.
Hỉ Phúc nói một chút cũng không hề khoa trương.
Hắn vừa mở cửa liền không kịp đề phòng bị một cổ nồng nặc mùi rượu đánh úp vào mặt, cảm giác cả người như rơi vào bể rượu.
Thiên a! Vệ Cẩm Hoa đây là đã uống bao nhiêu a? Mới có thể tạo ra mùi rượu nồng nặc đến vậy? Hắn chỉ mới đứng ở cửa phòng cư nhiên đều có thể ngửi được.
Vệ Cẩm Dương trong lòng lo lắng, xoay người đóng cửa liền bắt đầu từng bước một đi vào sâu bên trong.
Hiện tại vẫn là buổi chiều, nhưng có lẽ Vệ Cẩm Hoa yêu cầu một hoàn cảnh thanh tĩnh hoặc tăm tối, y đem toàn bộ màn cửa đều buông xuống, khiến cả cung điện không có lấy một tia sáng, thập phần hôn ám, mùi rượu cũng vì vậy mà càng thêm nồng đậm.
"Đại ca?" Vệ Cẩm Dương đi đến tận cùng bên trong, mới nhìn thấy Vệ Cẩm Hoa đang nằm trên trường kỷ không ngừng hướng miệng mình rót rượu.
Kỳ thật hắn rất muốn hỏi một câu, ngươi còn nhận ra ta là ai sao? Hắn muốn xác định một chút người này có phải hay không đã thật sự say đến rối tinh rối mù, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
"Cẩm Dương, đệ đã đến rồi." Vệ Cẩm Hoa buông vò rượu, có vẻ vô cùng thanh tỉnh mà giương mắt nhìn về phía Vệ Cẩm Dương, sau đó liền cầm vò rượu tiếp tục hướng miệng mình đổ xuống.
Giờ khắc này Vệ Cẩm Dương thật là không thể không bội phục tửu lượng kinh người của đại ca nhà hắn.
Gia hỏa này thực sự là ngàn chén không say, uống bao nhiêu rượu như vậy mà cư nhiên sắc mặt cũng chưa biến, trên mặt không hề có một chút dấu hiệu cũng không nói, thần trí thậm chí còn rất thanh tỉnh.
Đương nhiên, đây chỉ là hắn mới nhìn sơ qua, nhưng dù như vậy cũng đủ khiến người ta kinh ngạc thán phục, tửu lượng của Thái tử gia là tuyệt đối không thể xem thường.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Quốc khánh tiểu kịch trường 】
Thịt Dê Bao sau khi trở thành Hoàng hậu cảm thấy hậu cung trống trải mà cung nhân lại quá nhiều, nên hắn quyết định cắt giảm hậu cung, phóng các cung nữ về quê, chỉ để lại bọn thái giám đã không còn chỗ để đi ở lại hầu hạ.
Sau đó các đại thần liền bắt đầu lén lút nghị luận sôi nổi: Nhìn Hoàng Tang đem Hoàng Hậu xem đến cỡ nào nghiêm mật, trong cung ngay cả một cái cung nữ xinh đẹp cũng không dám lưu lại, lo lắng Hoàng Hậu thấy được, chúng ta về sau đều phải chú ý cẩn thận, nếu có thỉnh Hoàng Hậu, a không, là thỉnh tướng quân ăn cơm đều phải tránh xa tửu quán có khả năng có nữ nhân a.
~~~~~
(1)
"Niên đầu" (年头): đầu năm; năm tháng; tuổi; vụ mùa trong năm; điều kiện xã hội trong thời đại này ("Đầu năm nay, cẩu FA cũng không có cẩu quyền").
(2)
"Nhất cổ tác khí" (一鼓作气): một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên, ngụ ý tranh thủ lúc sức lực còn tràn đầy để hoàn thành công việc.
i.
Trích trong "Tả Truyện":
"Phù chiến, dũng khí dã.
Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt" (夫战,勇气也。一鼓作气,再而衰,三而竭。): Đánh trận, nói về dũng khí.
Tiếng trống thứ nhất tinh thần hăng hái, tiếng trống thứ hai thì suy giảm, tiếng trống thứ ba thì kiệt quệ.
(3)
"Vô tinh đả thải" (无精打采): không có tinh thần, thiếu sức sống, uể oải, rã rời, chán nản,...
(4)
"Bổng đả uyên ương" (棒打鸳鸯): dùng gậy đánh đôi uyên ương, chia rẽ đôi tình nhân.
(5)
"Thiên nộ" (迁怒): trút giận lên người không liên quan, làm như "vật tế thần".
(6)
"Nhan diện tảo địa" (颜面扫地): mặt quét đất, mất hết thể diện.
(7)
"Phong vân mạc trắc" (风云莫测): gió mây khó đoán, sự việc không thể đoán trước được.
(8)
"Phong khởi vân dũng" (风起云涌): gió nổi lên mây tuôn ra, sự việc phát triển với thế lực to lớn và tốc độ nhanh chóng.
(9)
"Hát muộn tửu" (喝闷酒): uống-sầu muộn-rượu, uống rượu sầu, uống rượu giải sầu.
(10)
"Mạn điều tư lý" (慢条斯理): lời nói và hành động chậm rãi, không vội vàng gấp gáp.
(11)
"Tòng dung ưu nhã" (从容优雅): thong dong ưu nhã, cử chỉ khoan thai, tao nhã.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Chúc các tiểu thiên sứ Giáng sinh an lành!
./..
Danh Sách Chương: