Mọi người trong lều trại bị tiếng nói từ bên ngoài đột ngột phát ra đánh động, sôi nổi ghé mắt nhìn về phía cửa.
Vạn Trọng Sơn cũng dại ra một khắc, ngay sau đó liền đảo mắt nhìn xem lại thêm kẻ nào cả gan như vậy, đến khi nhìn rõ người đang tiến vào là Vệ Cẩm Dương thì khinh thường cười nhạo một tiếng, "Lưu thiếu tướng quân cùng Lâm tướng quân, Chu doanh trưởng thật đúng là huynh đệ tình thâm, tới cũng rất nhanh.
Thật sự là lệnh người không khỏi nghi hoặc, nghi hoặc thiếu tướng quân ngươi nhờ đâu mà tin tức linh thông như vậy a?"
Vạn Trọng Sơn nói bóng nói gió bắt đầu cảnh cáo Vệ Cẩm Dương, ác ý cùng khinh miệt trong lời nói biểu lộ quá mức rõ ràng, tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe ra.
Ở trong mắt đại tướng quân hắn, Lưu Dương này so với Lâm Giản còn kém hơn nữa, tuy là thiếu tướng quân thì chẳng qua cũng chỉ là cái tiểu lâu la theo đuôi Lâm Giản cùng Chu Hiểu hỗn cái chức vị thôi, căn bản không xứng cùng hắn đáp lời.
Vậy mà lúc này không được triệu kiến đã xông vào đây, còn lớn tiếng phản đối hắn, hừ, một con kiến như ngươi thì căn bản không xứng.
"Ta tin tức linh thông hay không linh thông cũng chẳng có gì quan trọng, quan trọng là Tử Vân chúng ta tuyệt đối không có khả năng đang lúc thắng lợi lại khinh thanh tế ngữ cùng man di nghị hòa, khiến các nước khác cười nhạo Tử Vân tướng sĩ của ta không cốt khí, nhìn chúng ta chê cười." Vệ Cẩm Dương không chút nào sợ hãi uy hiếp trắng trợn của Vạn Trọng Sơn, thậm chí còn toát ra tràn ngập uy áp, nhìn thẳng ông ta.
Xung quanh mọi người hai mặt nhìn nhau, bên trong nghị sự doanh yên tĩnh đến một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Mấy vị tướng quân đều khiếp sợ tên thiếu tướng nhỏ bé này lại cả gan tày trời, ngay cả con đường thăng tiến cũng từ bỏ mà ngang nhiên chống đối thượng cấp.
"Được lắm, được lắm." Vạn Trọng Sơn đứng lên, bỗng nhiên vỗ tay, cười đến dị thường lạnh lẽo, rất có tư thế mưa gió sắp tới, "Lưu thiếu tướng quân còn thật sự rất có tài ăn nói a, xem ra trước kia là bổn đại tướng quân khinh thường ngươi.
Nói cho sướng miệng thì được cái gì? Đợi đến lúc nghị hòa thành công trở lại kinh thành, ngươi có thể nhìn xem Thánh Thượng cùng bá tánh trong thiên hạ sẽ cho rằng quyết sách của bổn đại tướng quân chính xác vẫn là mấy lời ngang bướng cố chấp của ngươi chính xác?"
Không ít tướng lãnh bên cạnh hoặc vui sướng khi người gặp họa hoặc lo lắng bất an đều ngồi chờ xem hắn gặp xui xẻo bị làm khó dễ, Vệ Cẩm Dương lại mặt không đổi sắc, thật sự giống như không có một đinh điểm sợ hãi cái tên thổ hoàng đế ở biên quan Vạn Trọng Sơn.
"Nếu lời ta nói là vô nghĩa thì ta cũng không có kiên nhẫn lặp lại, ta hiện tại chỉ hỏi Vạn đại tướng quân một câu", Vệ Cẩm Dương thẳng tắp nhìn chằm chằm Vạn Trọng Sơn, ánh mắt thâm trầm, phảng phất đang hạ tối hậu thư, "Ngươi rốt cuộc là muốn tiếp tục đánh trận chiến tất thắng không thể nghi ngờ này, vẫn là nhất ý cô hành (2) muốn cùng man di nghị hòa với thứ điều kiện vớ vẩn đó?"
Giờ phút này Vệ Cẩm Dương trong lòng đã không còn tâm tư đi cùng với đám người Vạn Trọng Sơn tranh luận cái gì nên hay không nên.
Trải qua trận chiến lần này, hắn từ thân đến tâm đều đã mệt đến sắp không gượng dậy nổi, tang thương trước mắt khiến cho hết thảy tranh chấp trên đời này chỉ là phù du.
Nếu hôm nay Vạn Trọng Sơn đáp ứng không nghị hòa, hắn cũng không nghĩ đến sẽ cùng ông ta chống đối, hắn thật sự là tâm tư đi tranh luận cũng không có.
Thế nhưng vị Vạn đại tướng quân này chính là không quen nhìn hắn cùng thế vô tranh.
"Ta mới là Tử Vân đại tướng quân, quyết định của ta chính là đại biểu của toàn bộ tướng sĩ.
Ngươi bất quá chỉ là một tên tiểu tướng lục phẩm, ai cho ngươi lá gan dám đứng ở chỗ này chất vấn bổn đại tướng quân? Chỉ bằng thái độ dĩ hạ phạm thượng của ngươi hôm nay, chờ đến lúc hồi kinh bổn đại tướng quân thế nào cũng phải ở trước mặt Thánh Thượng tham tấu ngươi một quyển, đến lúc đó ngươi nhìn thử xem Lưu gia phía sau lưng ngươi còn giúp ngươi được không." Thấy Lưu Dương kiêu ngạo đến mức dám lớn tiếng chất vấn chính mình, Vạn Trọng Sơn cũng bắt đầu nổi trận lôi đình, thổi râu trừng mắt, hung ác buông lời đe dọa.
Thật sự tức điên rồi, từ lúc đại tướng quân ta đến biên quan này, mấy chục năm nay chỉ biết đi ngang, đã khi nào bị người khác đối đãi như vậy? Bất quá là một tên hoàng mao tiểu tử ỷ vào phía sau có Lưu gia chống lưng mà thôi, chẳng lẽ cho rằng Vạn Trọng Sơn ta là dễ chọc sao?
Chờ đến trận chiến này vừa kết thúc, bổn đại tướng quân không cần tốn nhiều công sức cũng có thể làm tên Lưu Dương này thân bại danh liệt.
Chỉ cần gán một cái gian tế thân phận, đến lúc đó hắn chết không toàn thay còn phải lưng đeo thiên cổ bêu danh có nhảy sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch, cho hắn nếm thử một chút kết cục của kẻ dám đắc tội Vạn đại tướng quân ta.
"Một khi đã như vậy, vị trí đại tướng quân này ngươi tạm thời cũng không cần làm nữa." Chỉ là nói mấy câu, Vệ Cẩm Dương cũng đã không còn đủ kiên nhẫn, trực tiếp từ trong ngực lấy ra Hổ phù mà lúc chuẩn bị tới biên cương phụ hoàng đã giao cho hắn, "Tử Vân Vệ thị tối cao soái ấn Hổ phù tại đây, thấy ấn như thấy Thánh Thượng đích thân tới.
Từ hôm nay trở đi, quân đội biên quan do ta tạm thời chấp chưởng, tuyệt đối không nghị hòa, phải đánh cho đến khi man di không còn sức phản kích."
Vạn Trọng Sơn cùng sở hữu người có quân hàm từ doanh trưởng trở lên đang ở trong nghị sự doanh liền lập tức chinh lăng.
Ai cũng không nghĩ tới tên thiếu tướng ngày thường không hiện sơn lộ thủy này thế nhưng nắm giữ thực quyền to lớn như vậy, xem ra triều đình lần này phái Lưu Dương đến đây...!chỉ sợ đã sớm đối Vạn Trọng Sơn bất mãn rồi.
Hổ phù vừa xuất hiện, không chỉ Vạn Trọng Sơn cùng một đám tướng lãnh chờ bỏ đá xuống giếng khiếp sợ ngây người, đến cả Lâm Giản cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hắn nguyên tưởng rằng Lưu Dương bất quá là một vị đích tôn nào đó thuộc dòng chính của Lưu gia che giấu thân phận đi trong quân thể nghiệm nhân sinh mà thôi, nhưng một khắc nhìn đến Lưu Dương lấy ra Hổ phù, Lâm Giản mới xem như minh bạch...!vị bằng hữu này của hắn địa vị chỉ sợ là so với trong tưởng tượng của hắn còn cao hơn rất nhiều.
Trong lúc mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau âm thầm tự hỏi bản thân ngày thường có đắc tội vị tôn đại thần này hay không, Lâm Giản lại trước tiên hoàn hồn, dẫn đầu triều hướng Hổ phù trong tay Vệ Cẩm Dương quỳ xuống, "Vi thần cẩn tuân Hoàng Thượng thánh ý.
Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Đúng rồi, thấy Hổ phù cũng như thấy Hoàng đế, các tướng lãnh còn lại cũng theo Lâm Giản dẫn dắt cùng nhắc nhở mà tỉnh lại, sôi nổi quỳ xuống, đối với Hổ phù trong tay Vệ Cẩm Dương hô to vạn tuế.
Vệ Cẩm Dương thấy thế cục đã định liền thu hồi Hổ phù, giải tán mọi người, phân phó tất cả làm việc như cũ.
Sau khi tiếp nhận quyền chấp chưởng toàn quân, Vệ Cẩm Dương không nhằm vào ai cũng không thiên vị ai, trừ bỏ phải phụ trách thêm một số quân vụ của tổng chỉ huy, sinh hoạt của hắn so với trước kia cũng không có gì bất đồng.
Chiến tranh vẫn là ở tại tình cảnh như vậy mà gian nan tiếp tục.
Trận chiến này lại kéo dài hơn nửa năm, dưới sự lãnh đạo của Vệ Cẩm Dương, kế sách của Lâm Giản, cùng sự đồng lòng quyết chiến của toàn bộ tướng sĩ, quân đội của Tử Vân cuối cùng vẫn là người chiến thắng, đem quân địch bức lui ngoài trăm dặm, từ đây vô lực phản kích.
Sau trận chiến này, Tử Vân xem như đạt được thắng lợi áp đảo, bức cho man di không thể không ký xuống hiệp ước trong vòng ba mươi năm không được đặt chân lên lãnh thổ Tử Vân một bước, thu được rất nhiều chiến lợi phẩm.
Một trận này đánh xong, cả triều đình cùng toàn thể bá tánh đều vô cùng vui mừng.
Mà ở trong trận chiến này, nhất cử thành danh tắc không gì hơn người được dân gian tôn sùng là tân một thế hệ chiến thần, Kiêu Kỵ tướng quân Lưu Dương cùng hắn Thập Nhị Lộ Phong Hỏa Kỵ, hơn nữa còn thêm vào một vị được cho là hồ ly thần quân sư, Lâm Giản.
Đại chiến vừa kết thúc, biên quan bá tánh còn đang ăn mừng rốt cuộc có thể được hưởng những ngày tháng thái bình, cả thành cuồng hoan, Vệ Cẩm Dương làm quân đội nơi đây tối cao thống soái lại phải trước tiên thể nghiệm đau buồn, hắn đang phải chia tay vị bằng hữu đã từng cùng chính mình trải qua hoạn nạn.
"Trong thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, Nhị điện hạ không cần lại đưa tiễn." Dược Tọa ngồi trên lưng ngựa, kéo chặt dây cương, quay đầu lại cười nói với Vệ Cẩm Dương, người không biết đã đưa tiễn y bao nhiêu dặm đường.
"Đưa quân ngàn dặm rồi cũng đến lúc từ biệt (4), một khi đã như vậy, Cẩm Dương cũng không tiếp tục đưa tiễn.
Dược Tọa một đường thuận lợi.
Ta thay mặt cho toàn bộ tướng sĩ đa tạ Dược Tọa giúp đỡ cứu trị, nếu không có Dược Tọa ở đây, thương vong của quân đội Tử Vân chỉ sợ còn lớn hơn nhiều." Vệ Cẩm Dương ôm quyền, ánh mắt chân thành nhìn Dược Tọa, "Ngày sau nếu ta có thể giúp được Dược Tọa cái gì, chỉ cần cho người truyền lời, ta Vệ Cẩm Dương cho dù vào sinh ra tử cũng nhất định sẽ vì Dược Tọa đi làm."
Ngay khi vừa khai chiến, Vệ Cẩm Dương liền khuyên Dược Tọa cùng các vị cao thủ khác của Du Ly rời đi biên quan để tránh bị chiến hỏa lan đến.
Suy cho cùng bọn họ vốn dĩ không phải là người của Tử Vân mà chỉ lệ thuộc Du Ly Quỷ Vực.
Hơn nữa, cho dù có võ công cao cường thì cũng là song quyền khó địch bốn tay, thật sự không nên bị liên lụy.
Nhưng Dược Tọa lại khăng khăng kiên trì lưu lại chiến địa, còn dẫn theo mười vị Du Ly cao thủ vẫn luôn xuyên qua đao quang kiếm ảnh chi viện cho Tử Vân tướng sĩ, cứu sống không biết bao nhiêu huynh đệ.
Phần ân tình đưa than ngày tuyết (5) này, mặc kệ Dược Tọa cùng Du Ly là thật tình giúp đỡ hay có mục đích khác, Vệ Cẩm Dương hắn đều đến chết cũng sẽ không quên.
"Điện hạ hiện giờ công thành danh toại, lời nói ra phân lượng tự nhiên cũng là nhất ngôn cửu đỉnh (6), cử túc khinh trọng (7).
Xem ra lần này ta thật sự kiếm lời, hứa hẹn này ta nhất định sẽ hảo hảo quý trọng, đợi đến ngày sau tất sẽ da mặt dày đến tìm điện hạ nhờ vả." Dược Tọa nửa điểm cũng không hàm súc, không giống người bình thường cố tình đùn đẩy, mỉm cười đáp ứng Vệ Cẩm Dương.
"Công thành danh toại, cử túc khinh trọng...!sớm đã không phải là thứ mà Cẩm Dương muốn.
So với có được này đó, còn không bằng đem những huynh đệ của ta trở về đâu." Đề cập đến những thứ đã từng là mong muốn lớn nhất của bản thân khi muốn làm tướng quân, trong lòng Vệ Cẩm Dương hiện giờ lại có chút cảnh còn người mất, bất đắc dĩ cười khổ nói, "Dược Tọa chớ có lại lấy Cẩm Dương ra trêu đùa.
Tương lai nếu cần Cẩm Dương, ta tất nhiên sẽ dùng hết toàn lực vì Dược Tọa hiệu lệnh mà làm việc (8)."
Đã từng vô cùng mơ ước được đến, hiện giờ ở trong mắt lại cái gì cũng không bằng, suy nghĩ này khiến Vệ Cẩm Dương cảm thấy chính mình chỉ trong vòng ngắn ngủi không đến một năm này già đi rất nhiều, thậm chí đã tìm không thấy bản thân của ngày xưa, tâm tình thê lương đó không phải chỉ dăm ba câu là có thể nói rõ.
"Nhân sinh trên đời, cá cùng tay gấu từ xưa đến nay vốn là không thể có được cả hai (9).
Điện hạ hiện giờ vẫn nên hảo hảo quý trọng những gì mình có được." Dược Tọa thở dài, nhìn người thiếu niên này cơ hồ là ở dưới mí mắt của chính mình cấp tốc trưởng thành, có chút cảm thán.
"Đúng vậy, ta thật sự hẳn là nên quý trọng hết thảy những gì ta đang có ở hiện tại.
Ngắn ngủi một năm lại có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy, ai có thể biết trước mấy năm về sau ta lại sẽ có quang cảnh cùng tâm cảnh như thế nào đâu?" Vệ Cẩm Dương nhận đồng gật gật đầu, cảm khái nhìn về phương xa mênh mông vô bờ.
Nhận thấy hắn khôi phục trạng thái, Dược Tọa cũng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên dường như nhớ tới cái gì, nghiêm túc nói, "Đúng rồi, ta đã nghiên cứu ra phương thuốc hóa giải cổ độc trong cơ thể của Nhị điện hạ.
Ít ngày nữa ta sẽ lập tức chế tác giải dược, trong vòng hai tháng nhất định sẽ nhờ Võ phán đại nhân đưa đến trong tay điện hạ, thỉnh điện hạ an tâm chờ tin lành."
"Như thế, liền đa tạ Dược Tọa." Cổ trùng đã bị hắn quên đi thật lâu, bỗng nhiên nghe Dược Tọa nhắc tới, Vệ Cẩm Dương cũng có chút không hiểu ra sao, ở bên trong trí nhớ tìm tòi hồi lâu mới tìm ra có một sự kiện như vậy, liền chân thành đáp tạ.
"Ta đây liền đi rồi." Dược Tọa nhìn Vệ Cẩm Dương cười cười liền kéo chặt dây cương, vó ngựa cuốn lên một trận bụi đất, phi như bay mà đi.
Bỏ lại Vệ Cẩm Dương ngồi trên lưng ngựa dại ra một khắc, còn không kịp thu lại tâm trạng sau ly biệt có phần buồn khổ của chính mình, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hướng về bóng dáng của Dược Tọa mà hô lớn, "Dược Tọa, chúng ta nhận thức lâu như vậy, ta còn không biết tên của ngươi là gì.
Nói như thế nào cũng quen biết một hồi, ngươi có thể nào lộ ra một chút cho ta không?"
Dược Tọa hai chữ này cũng tựa như Võ phán của Vệ Minh Lãng, đều chỉ đại biểu cho thân phận ở Du Ly Quỷ Vực mà không phải danh tính.
Vệ Cẩm Dương cảm thấy bọn họ nói thế nào cũng làm bạn hơn một năm, đến giờ còn không biết người ta tên gọi là gì thì quả thật không thể nào chấp nhận được.
"Vân Mạch, tên của ta là Vân Mạch." Cách một lớp bụi đất, Dược Tọa nghe thấy quay đầu, đối với Vệ Cẩm Dương báo ra đại danh.
Nhìn bóng dáng của Dược Tọa theo bụi đất cuốn lên càng lúc càng xa, trong lòng Vệ Cẩm Dương cũng lập tức có một vạn con thảo nê mã chạy như bay mà qua, hắn cảm thấy không ổn lắm.
Ý niệm thứ nhất trong đầu hắn chính là, cái tên này nghe thế nào lại có điểm quen tai.
Ý niệm thứ hai là, Du Ly thật sự rất hào phóng, vì cứu Quỷ chủ phu nhân mà ngay cả một trong tám vị điện chủ chỉ đứng sau Văn Võ phán quan cũng có thể phái đi làm nam sủng, không sợ người ta lâm trận phản chiến.
Ý niệm cuối cùng còn lại là, thảo nê mã, Dược Tọa mà hắn nhận thức lâu như vậy, một người cao khiết không tì vết, nhân phẩm xuất chúng cư nhiên từng bị Thương Lãng tên đại biến thái kia đạp hư!
Tác giả có lời muốn nói: ok, cầu nhắn lại moah moah!
~~~~~
(1)
"Khải toàn" (凯旋): chiến thắng trở về.
(2)
"Nhất ý cô hành" (一意孤行): ngoan cố làm theo ý nghĩ chủ quan của bản thân, không chịu tiếp thu lời khuyên của người khác.
(3)
"Thiên hạ vô bất tán đích yến tịch" (天下无不散的宴席): Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn.
(4)
"Tống quân thiên lí chung tu nhất biệt" (送君千里终须一别): Đưa người ngàn dặm chung quy cũng phải từ biệt.
(5)
"Tuyết trung tống thán" (雪中送炭): Đưa than ngày tuyết, giúp đỡ trong lúc người khác gặp khó khăn.
(6)
"Nhất ngôn cửu đỉnh" (一言九鼎): một lời nói có sức nặng như chín cái đỉnh.
i.
Xuất phát từ "Sử Kí – Bình Nguyên Quân Ngu Khanh liệt truyện" của Tư Mã Thiên.
Câu này có liên quan đến điển tích về "Mao Toại tự tiến" (毛遂自荐):
Vào thời Chiến Quốc, quân Tần bao vây Hàm Đan, thủ phủ của nước Triệu.
Vua Triệu sai Bình Nguyên Quân Triệu Thắng sang nước Sở để cầu viện, hợp binh cùng nhau đánh Tần.
Bình Nguyên Quân dự định tập hợp hai mươi vị môn khách cùng đi nhưng chọn mãi chỉ được mười chín người, đang băn khoăn thì có vị tên Mao Toại tự tiến cử mình.
"-Tiên sinh tên là gì? Đến nhà ta đã bao lâu?
- Tại hạ tên là Mao Toại, tới đây đã ba năm.
- Những người có tài năng, sống ở trên đời giống như một cái dùi để trong túi, mũi nhọn sẽ nhanh chóng đâm ra.
Tiên sinh tới nhà ta đã ba năm nhưng ta chưa từng biết đến.
Vậy thì ta dẫn tiên sinh theo có ích lợi gì.
- Bởi vì cho tới hôm nay tại hạ mới đề nghị ngài xem cái dùi đó.
Nếu ngài sớm bỏ nó vào trong túi, thì nó không chỉ lộ ra mũi nhọn, mà sẽ lộ ra toàn bộ."
Bình Nguyên Quân nhận thấy ông cũng có tài ăn nói nên cho phép ông đi cùng.
Đến nước Sở, Bình Nguyên Quân cùng Sở vương bàn luận từ sáng đến trưa nhưng vẫn không thuyết phục được Sở vương hợp tác.
Hai mươi vị môn khách ngồi ở dưới bậc thềm, có người khiêu khích Mao Toại chứng minh mũi nhọn đã nói, Mao Toại bèn cầm kiếm đi đến trước mặt Sở vương.
"Ngài sở dĩ không đồng ý hợp binh chẳng qua là bởi vì cho rằng nước Sở của ngài binh hùng tướng mạnh.
Hiện tại tôi đứng cách ngài chỉ mười bước chân, chỉ cần giơ tay, cho dù binh hùng tướng mạnh thì cũng không cứu kịp ngài.
Tôi từng nghe lãnh thổ vua Thang ban đầu chỉ có bảy mươi dặm nhưng sau lại có được cả thiên hạ, Chu Văn Vương chỉ có khoảng trăm dặm nhưng lại khiến chư hầu thuần phục.
Nước Sở của ngài hiện tại đất rộng binh nhiều, Bạch Khởi của nước Tần so ra chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, nhưng hắn năm xưa chỉ đánh một trận đã có thể chiếm được đất Yên, Dĩnh, lần thứ hai thiêu đốt Di Lăng.
Ngay cả người nước Triệu chúng tôi cũng thấy nhục nhã thay cho ngài, vậy mà ngài lại không có ý muốn rửa nhục.
Nói thật, việc hợp binh mà chủ thượng của tôi đến bàn với ngài hôm nay là vì nước Sở của ngài chứ không phải vì nước Triệu chúng tôi."
Nghe xong, Sở vương liền đồng ý hợp binh cùng nước Triệu đánh Tần.
Trên đường về, Bình Nguyên Quân khen ngợi Mao Toại:
"Mao tiên sinh nhất chí Sở, nhi sử Triệu quốc trọng vu cửu đỉnh Đại Lữ.
Mao tiên sinh tam thốn chi thiệt, cường vu bách vạn chi sư." ("Mao tiên sinh vừa đến Sở, đã khiến Triệu quốc được coi trọng như cửu đỉnh Đại Lữ.
Mao tiên sinh ba tất lưỡi còn mạnh hơn đội quân trăm vạn người.")
i.
Yên (鄢), vùng đất kề sát đất Dĩnh (郢), thủ phủ của nước Sở, buộc Sở vương phải dời đô.
i.
"Cửu đỉnh" (九鼎): Đại Vũ sau khi trị thủy thành công thì lập nên vương triều nhà Hạ, chia thiên hạ làm 9 châu, đồng thời thu thập đồng ở các châu và luyện thành cửu đỉnh (chín cái đỉnh).
Trên mỗi đỉnh khắc núi sông, con người, cảnh vật, đặc sản,...!của mỗi châu.
Chín cái đỉnh tượng trưng cho chín châu, cũng có nghĩa là thiên hạ.
Việt Nam mình cũng có Cửu Đỉnh, do vua Minh Mạng ra lệnh đúc, chín đỉnh này ứng với chín thụy hiệu của vua nhà Nguyễn.
i.
"Đại Lữ" (大吕): tên một chiếc chuông cổ trong Chu miếu.
(7)
"Cử túc khinh trọng" (举足轻重): con người đang đứng bằng cả hai chân thì xem như đang ở thế cân bằng, chỉ cần nhấc một chân thì lập tức sẽ trở thành bên nặng bên nhẹ, mất đi cân bằng.
Dùng để chỉ người có địa vị trọng yếu, một cử động liền có thể ảnh hưởng đến toàn cục; hai bên đang giằng co, bởi vì ngang tài ngang sức nên vẫn lâm vào bế tắc, nếu có người mới gia nhập hoặc ai trong đó nghiêng về một bên thì thế cục bế tắc sẽ bị phá vỡ, quyết định thắng thua.
(8)
"Khuyển mã chi lao" (犬马之劳): công việc của chó và ngựa; sẵn sàng vì người làm việc, thường là vất vả, nặng nhọc.
(9)
"Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc" (鱼与熊掌不可兼得): cá cùng tay gấu không thể đều có được; không phải nói về việc không thể có được cả hai mà là nhấn mạnh nên làm gì nếu không thể có được cả hai.
i.
Mạnh Tử viết: "Ngư, ngã sở dục dã, hùng chưởng, diệc ngã sở dục dã; nhị giả bất khả đắc kiêm, xả ngư nhi thủ hùng chưởng giả dã.
Sinh, diệc ngã sở dục dã, nghĩa, diệc ngã sở dục dã; nhị giả bất khả đắc kiêm, xả sinh nhi thủ nghĩa giả dã." ("Cá, là món mà ta thích, tay gấu, cũng là món mà ta thích; nếu cả hai không thể đồng thời có được, ta sẽ bỏ cá mà lấy tay gấu.
Sinh mệnh, là thứ ta muốn, đại nghĩa, cũng là thứ mà ta muốn; nếu cả hai không thể đồng thời có được, ta sẽ hi sinh tính mạng để giữ lấy đại nghĩa.")
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i.
Về vấn đề Vân Mạch có bị đạp hư hay không, theo kinh nghiệm chỉ đọc HE + sủng + sạch của mình thì hẳn là không, còn nếu đã rồi thì có lẽ Vân Mạch cũng yêu nên mới chấp nhận.
Đây là điểm mình hận tác giả, tuy mình không thích nhiều CP nhưng đã lỡ đưa ra cả đống thì ít nhất cũng viết được một câu HE hay BE chớ, tới phiên ngoại vẫn là OE.
Mệt tâm.
i.
Vạn Trọng Sơn: "Ta sẽ tham tấu Hoàng đế xử tội ngươi."
Vệ Cẩm Dương: "Hoàng đế hiện tại là lão cha của ta, hoàng đế tương lai là lão công của ta.
Chắc ta sợ ngươi?".
Danh Sách Chương: