• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sáng hôm đó như thường lệ,Nhược Khê thay y phục trắng rồi lên xe ngựa để đi đến y quán,thường ngày khi đến y quán Nhược Khê đều thay xe ngựa khác không có ký hiệu vương gia.

Lúc đi qua khúc cua một chiếc xe ngựa khác đi ngược chiều đâm sầm vào xe ngựa của Nhược Khê,cũng may xe cô đi chậm nên không có việc gì chỉ bị kinh hoảng một chút thôi.

Người đánh ngựa xe kia vô lý vô cùng đã đi sai rồi lại còn hống hách gây sự gây gổ muốn đánh người,cậy đông hiếp yếu.

Người của vương phủ cũng đâu phải đèn cạn đầu cũng cự cãi lại,hai bên đôi co bên kia xông vào đánh người của mình.

Giọng người đàn ông trong xe nói vọng ra :
"Có mỗi sử lý cũng không xong,nhanh lên không chậm trễ việc của ta".

Phía thị vệ bên vương gia có phần yếu vì ít người,A Lan cũng phi ra xe ngựa để góp sức nhưng chênh lệch hai bên quá rõ ràng,có vẻ đối thủ cũng là người luyện võ.

Nhược Khê thấy tình hình không ổn,giọng nói nhẹ nhàng vọng ra:

"Vì chuyện nhỏ nhặt như thế này mà xích mích đánh người của ta cũng chẳng phải người ra sao".

Đám thuộc hạ thấy có người mỉa mai chủ tử của mình thì giận điên người,một tên lao thẳng vào xe ngựa khiến mọi người bên phía vương gia không kịp xoay sở.

Người đàn ông trong xe có chút giật mình không nghĩ người bên trong lại là nữ,mà giọng nói lại quen thuộc đến thế.

Nhược Khê thấy thế thì cười nhẹ,hôm nay roi của cô phải thấy máu rồi.

Người cô xoay nhẹ uyển chuyển rồi nhảy ra ngoài,cây roi vút lên bay trên không trung.

Nàng đứng ngược sáng tóc dài buông xuống,làn gia trắng ngần,khuôn mặt được che đi bởi chiếc khăn lụa nhìn trông thật huyền bí,người đàn ông trong xe liền ngơ ngẩn.

Nhược Khê vung roi lên quất thẳng vào bọn chúng,chiếc roi như có linh trí vút lên vút xuống mấy tên thuộc hạ cũng bất ngờ không nghĩ người con gái biết võ công.

Chúng ngã nhào ra đất,nằm đè lên nhau,Nhược Khê không so đo ra hiệu cho mọi người lên xe để đi,xích mích đã làm muộn thời gian khám bệnh của cô rồi.

Lúc xe ngựa lên xe đi mất,người đàn ông trong xe còn chưa hoàn hồn được,vẫn cứ nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia.

Tên thuộc hạ rụt rè đi lên giọng sợ sệt nói :
"Thái tử,giờ chúng ta đi được chưa ạ!",
Không sai thái tử đó là Cao Lãng của Lương quốc,bóng hình cầm roi kia không thể nào hắn ta quên được.

Từ sau vụ việc mật thư kia bị tuyên vương tố giác với hoàng thượng và hoàng hậu Lương quốc hắn lao đao khốn đốn.

Chuyện hắn tráo thuốc khiến hoàng hậu vô sinh không thể có con,chuyện hắn hại chết nhị hoàng tử,đứa con yêu thương của hoàng thượng,từng chuyện một bị phanh phui.


Phải vận dụng tất cả mối quan hệ và thế lực ngầm của mình mới làm dịu đi được cơn thịnh nộ của hoàng thượng,hắn vẫn được làm thái tử tuy nhiên không còn được tin tưởng và sủng ái như trước nữa.

Từ ngày đó tính tình hắn thay đổi tột độ,từ một người ôn nhuận như ngọc,nụ cười như gió xuân giờ thay đổi thành lạnh lùng và tàn nhẫn hơn,hắn vô cùng căm hận tuyên vương.

Có lẽ những gì không có được mới gây thương nhớ hơn,từ ngày trở về từ Hạ quốc không khi nào hắn quên người con gái đấy,hắn thở dài quay ra nhìn bọn thuộc hạ rồi nói :
"Vô dụng ,chuẩn bị lên đường đừng làm hỏng đại sự và hành tung của ta,ít gây sự đi",rồi phất tay cho xe chạy.

Ngồi trên khu nhà lầu ở trên có một nam một nữ đã quan sát nãy giờ,người con trai cảm thán :
"Thú vị,thái tử Lương quốc lại xuất hiện ở đây",người đâu theo dõi hành tung của bọn họ xem họ đi đâu và gặp những ai,tên Cao Lãng này quỷ quyệt đa đoan cần phải xem xét kĩ.

"Dạ,tuân lệnh đại hoàng tử".

Người con gái đứng bên cạnh nói :
"Chủ tử,lai lịch cô gái đó không đơn giản có cần điều tra không ạ!".

Thôi không cần,không ảnh hưởng đến chúng ta,cô gái đó cũng không phải người dễ chọc,lần này ta đến Sở quốc cùng với tam muội,ta vào thành trước đã là điều không hợp lý rồi đừng để ai phát hiện ra thân phận của ta.

Ngươi đã hỏi ra được hành tung và thân phận của vị đại phu ở Thọ Đường quán chưa vậy,lịch khám như thế nào,lần này đưa Ý Nhi đến đây ta muốn chữa khỏi hẳn cho nàng ấy.


Nhắc đến Ý Nhi ánh mắt của đại hoàng tử tràn đầy ôn nhu và tình cảm.

Lần này đi sứ sang đây không biết phụ hoàng có mật chỉ gì với hoàng đế Sở quốc,lão cáo già đó lúc nào cũng đề phòng ta,lúc nào cũng đứng về phía mẹ con tiện nhân đó.

Ta thử xem lần này mẹ con chúng nhắm mục tiêu vào ai đây,nếu ta đoán không lầm tam muội của ta lần này sang đây là muốn hòa thân với nước Sở mà người này có lẽ là Tuyên Vương.

Nhưng theo tình báo của ta,vị vương gia này yêu chiều vương phi như mạng,mà vị vương phi này cũng là một đại mỹ nhân e rằng vị hoàng muội của ta lần này gặp đối thủ rồi.

Người con gái đó nói :
"Như vậy quá tốt cho chủ tử rồi,nhìn mẹ con tam công chúa hống hách không coi hoàng hậu ra gì nô tỳ thật không chịu được mà,nếu không vì họ Ý Nhi tiểu thư đã không bị bệnh tình kéo dài nhiều năm như thế giờ đã là hoàng tử phi của người rồi".



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK