Hiền phi đi đến tẩm cung của hoàng thượng,tổng quản đại nội bước ra ngăn cản :
"Xin nương nương dừng bước hoàng thượng có lệnh không ai được phép vào thăm khi chưa được ân chuẩn ".
Nhược Thủy tức giận :
"To gan,ngươi có biết ta là ai hay không,một hoạn quan như ngươi có tin ta đánh chết không ?".
Tổng quản lặng im vẫn không lùi bước ,Nhược Thủy tức tối rồi quay lưng đi.
Cô ta thật lo lắng mà,thời gian cứ kéo dài càng bất lợi cho cô ta.
Từ khi cô ta thông đồng với tam vương gia làm bậy,lúc nào cô ta cũng nơm nớp lo sợ,sợ bị phát hiện.
Đang mải mê suy nghĩ do không để ý nên sít nữa cô đã va phải cung nữ ở cửa cung,cung nữ đó đang bê thuốc trình lên.
Do va phải nên thuốc sóng sánh đổ một ít ra váy của cô ta,đang phiền lòng cô ta định giơ tay lên đánh.
Cung nữ kia vội quỳ xuống xin tha rối rít,bất ngờ nhận ra cung nữ kia là người hầu của tỳ thiếp đang chăm sóc hoàng thượng.
Ánh mắt lóe lên vẻ tinh ranh,cô ta đưa tay xuống rồi nhẹ nhàng nói :
" Không sao,ngươi đang bê cái gì đó ?".
Cung nữ run bần bật thưa :
"Dạ là thuốc của hoàng thượng ạ!".
Cô ta mỉm cười nói :
"Thuốc sánh ra ngoài hết rồi,người lấy khăn lau đi không lát nữa lại bị trách phạt".
Cô cung nữ đó hốt hoảng,mấy ngày nay do phải chăm sóc hoàng thượng vất vả,chủ nhân của cô ta lúc nóng lúc lạnh cô đã bị đánh không ít lần.
Cảm ơn rối rít Hiền phi rồi cúi xuống tìm đồ để lau,Hiền Phi liền đưa cho cô ta khăn tay có chứa bột mịn của cải thảo.
Cô vung nhẹ thoáng qua rồi nói :
"Ngươi lấy của ta mà lau ".
Cung nữ đó hoảng sợ vội từ chối :
"Nô tỳ có rồi,cảm ơn Hiền Phi ",rồi nhanh chóng đi.
Thấy đã đạt được mục đích cô ta mỉm cười rồi từ từ bước ra khỏi cung của hoàng thượng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời phía xa xa,nở một nụ cười ngạo mạn ,chẳng mấy chốc hoàng thượng sẽ băng hà,tam vương gia lên ngôi,ngôi hoàng hậu sẽ thuộc về cô ta.
Quay lại nhìn về phía cung điện :
"Hoàng thượng người đừng có trách ta,là ngươi đã không coi trọng ta trước,đi đến ngày hôm nay là do ngươi ",rồi cô cao ngạo đi thẳng.
Phía bên hoàng thượng thì không biết gì,cung nữ rụt rè đưa thuốc vào ,ái thiếp quắc mắt lên quát :
"Sao giờ ngươi mới mang đến,muốn bị đánh à !,còn không đưa đây ".
Sau một hồi thử qua độc không có khác lạ,tổng quản mới đưa qua cho ái thiếp để cho hoàng thượng uống.
Lúc này nhìn Cao Lãng thật đáng sợ,người chi chít vết băng,vết thương trúng độc lở loét bốc mùi hôi thối mặc dù được vệ sinh thường xuyên.
Cái đáng sợ của thất tâm độc là không phải không có thuốc giải mà là người trúng phải sẽ đau đớn da thịt bị hoại tử sau một thời gian mới khỏi được.
Nó làm cho người trúng độc đau đớn tuyệt vọng,tâm trí lúc tỉnh lúc mê.
Ba ngày sau Cao Lãng băng hà,toàn bộ cung nữ và thị thiếp đều bị bắt giam nguyên nhân thái y đã tra ra có người bỏ ngải thảo vào thuốc của hoàng thượng khiến người phát bệnh mà chết.
Tiếng khóc ai oán trốn cung đình,thê lương vô tận,toàn bộ bị giam giữ và tra xét ở thận hình ty nơi giết người không thấy máu.
Qua điều tra quá trình những ai tiếp xúc với thuốc của hoàng thượng,ai cũng hoảng loạn và ngơ ngác không rõ chuyện gì.
Toàn bộ quá trình dâng lên cho hoàng thượng đều tra xét và thử thuốc kĩ càng tại sao người lại trúng độc được.
Thật ra ngải thảo không phải là thuốc độc,mà vì kết hợp với thất tâm độc nên kí.ch thích cái chết nhanh hơn thôi.
Do thời gian chữa trị của Cao Lãng hơi chậm trễ nên độc đã đi sâu vào trong người nếu không có ngải thảo kíc.h thích thì đã không chết nhanh như thế.
Sau một hồi bị tra tấn dã man không nhớ được đã tiếp xúc với những ai,bỗng cung nữ nọ liền nhớ ra liền khẩn khoản nói :
"Nô tỳ có tiếp xúc với Hiền Phi một khoảng thời gian lúc bê thuốc cho hoàng thượng ".
Tất cả người của thận hình ty nhìn nhau rồi hành động,cấm quân bao vây cung của Hiền phi,dù gì thán phận cô cũng là công chúa của nước khác nên sự nghi ngờ càng tăng hơn.
Hiền phi đang vì tin của hoàng thượng băng hà mà vui sướng trong lòng,cô ta chưa kịp thay tang phục đã bị người của cấm quân và thận hành ty bắt đi.
Từ trên trời rớt xuống địa ngục,cô ta gào thét lên đòi chặt đầu hết những người bắt cô ta đi.
Chờ đợi cô ta là những gì cô ta còn chưa biết được.
.
Danh Sách Chương: