Ngày đại hôn ,Nhược Khê trang điểm rồi thay y phục,hôm nay nàng trang điểm và ăn mặc nhẹ nhàng nàng không muốn nổi bật hơn tân nương trong ngày trọng đại này.
Tuy nhiên dù nàng mặc đơn giản nhưng thần thái khí chất của nàng vẫn không che lấp được dung nhan yêu kiều của nàng.
Tuyên Vương và vương phi đến bất ngờ khiến cho tể tướng một phen ngỡ ngàng,từ trước đến giờ họ không có giao tiếp gì đến vị vương gia này không biết sao hôm nay lại đại giá quang lâm.
Tế tướng và phu nhân vội đích thân ra đón vẻ mặt niềm nở kính trọng ,ông ta vội nói :
"Không biết vương gia và vương phi đến nên không đón tiếp từ xa,xin đắc tội.
"
Tuyên Vương giọng lãnh đạm :
"Vương phi của ta và đại tiểu thư của quý phủ là tỷ muội kết nghĩa,nàng là nghĩa muội của Vương phi,nay ngày đại hôn của nàng ấy chúng ta đến dự và cũng có một chút quà tặng nàng ấy làm của hồi môn ".
Nói rồi từng rương đồ được lần lượt khiêng vào khiến tể tướng cùng hạ nhân trong phủ được một phen mở rộng tầm mắt.
Tế tướng thì vui như mở cờ trong bụng,sao nha đầu Ý Nhi quen tuyên vương phi từ khi nào mà không thấy nói ra,nếu được tuyên vương chống lưng thì ngôi vị hoàng hậu của con bé chắc như bàn thạch rồi.
Phụ nhân tể tướng thì mặt xám ngoét,bà ta nghiến răng nghiến lợi,vì sao cô ta lại may mắn đến thế,được làm thái tử phi giờ lại được phu thê Tuyên Vương chống lưng bà ta làm sao mà ngóc đầu lên được.
Nhị tiểu thư thì sự đố kị,ghen ghét hiện lên trên mặt,từ trước đến giờ cô ta đã âm thầm thích thái tử nhưng thái tử lại chẳng ngó ngàng gì đến cô ta.
Cho dù thời gian trước tỷ tỷ cô ta có ốm đâu thái tử vẫn một lòng với tỷ ấy,mẫu thân xoa dịu cứ để tỷ ấy lên làm thái tử phi bà sẽ cố gắng giúp đỡ để cô được làm trắc phi của thái tử,Giờ sự việc thế này không biết kế hoạch đó có thành hay không.
Mỗi người một ý nghĩ,Nhược Khê đều nhìn thấy những biểu hiện cảm xúc trên gương mặt họ,nàng tự nhiên thấy thương cảm cho Ý Nhi phải sống với những người như thế này.
May sao thái tử thật lòng yêu thương nàng ta nếu không không biết Ý Nhi còn bị đối xử thế nào nữa không biết,Nhược Khê có thể đoán được lúc trước ai là người hạ độc rồi.
Cô mỉm cười hờ hững nói :
"Toàn bộ của hồi môn của ta xếp cùng với rương của phủ tể tướng đi,danh sách cũng đưa luôn cho đại cung nữ của đại tiểu thư để dễ sắp xếp,phu nhân người thấy được không ".
Mặt phu nhân cứng đờ ra ,bị tể tướng giật nhẹ tay áo bà ta mới choàng tỉnh rồi vội nói :
"Dạ,nghe theo sự sắp đặt của vương phi".
Nhược Khê gật đầu rồi lại nói tiếp :
"Ta nghe nói toàn bộ của hồi môn của mẫu thân Ý Nhi để lại đều do kế mẫu giữ hộ,nhân tiện hôm nay phu nhân cũng đưa hết luôn danh sách đi ,dù sao giờ Ý Nhi cũng là thái tử phi là người của hoàng thất rồi,nhiều của hồi môn một chút cũng làm danh tiếng của tể tướng và phu nhân được thể diện và có thêm danh vọng".
Phu nhân tể tướng cứng người chỉ :"Ta! ta! " một lúc rồi không nói được gì.
Tể tướng nghe thấy hợp lý liền hào hứng nói :
"Phu nhân mang hết của hồi môn ngày ấy của mẫu thân Ý Nhi giao cho thái tử phi đi ".
Nhị tiểu thư Ý Vân vội hét lên :
"Không được,toàn bộ đồ đó mẫu thân đã hứa cho con làm đồ cưới rồi,sao bây giờ lại phải giao cho tỷ tỷ chứ ".
Ngước mắt nhìn Nhược Khê ánh mắt căm thù cô ta nói :
"Vương phi chuyện nhà ta không mượn vương phi quan tâm ".
Tế tướng và phu nhân giật mình đang định bước lên thỉnh tội thì Tuyên vương đã nhanh tay hơn một bước một chưởng phong lao đến Ý Vân ngã nhào ra đất,miệng còn dính máu,tuyên vương lạnh lùng quát:
"To gan,ngươi là cái thá gì mà nói chuyện với vương phi của ta",đúng là cái thứ không được dậy dỗ mà.
Tể tướng vội cúi xuống xin lỗi rối rít còn kế phu nhân thì chạy lại đỡ Y Vân,cô ta đau đến nỗi không thốt lên lời.
Nhược Khê Cười mỉa mai nói :
"Ta không nghĩ gia phong nhà tể tướng lại như thế,đường đường là đích nữ đến ngày thành hôn muốn lấy lại của hồi môn của mẫu thân mình lại không được.
Mà buồn cười thay nhị tiểu thư của quý phủ không phải do nguyên phối phu nhân sinh ra lại được thừa hưởng đồ cưới này.
Nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ làm mọi người cười rụng răng hay sao".
Tể tướng giận tím đen mặt,hai người phụ nữ ngu ngốc kia làm chuyện gì thế này,bình thường ông nhắm mở một mắt không để ý ai ngờ họ lại ngu xuẩn như thế,thật là mất mặt mà.
Không dừng lại đó Tuyên Vương còn chêm vào :
"Ta không nghĩ đường đường là tể tướng mà ngay cả việc này cũng bị dắt mũi,không biết trên triều đình ông hành xử và làm việc ra sao có lẽ ta phải bàn luận thật kĩ với hoàng đế quý quốc rồi ".
Tuyên Vương quay sao nhìn vương phi mỉm cười.
Danh Sách Chương: