• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Trầm Ngư cũng sững sờ nhìn hắn, cảm thấy miệng hắn mấp máy, dường như lại nói gì đó, nhưng âm thanh bỗng trở nên mơ hồ, người hắn cũng từ một mà hóa thành mấy người, trời đất bắt đầu quay cuồng, tầm nhìn tối sầm lại. Nàng chỉ kịp nói một tiếng “ta” liền ngất lịm đi.

Trời đất tối đen.

Cơ thể giống như đang bị thiêu đốt trên ngọn lửa cháy rừng rực, xương cốt và tứ chi đều đau nhức khôn tả, rõ ràng trước mắt tối sầm, nhưng có thể loáng thoáng nghe thất những giọng nói đứt quãng:

“Ôi con gái thứ ba của hữu tướng Khương Trọng, phúc thừa Hoa tộc, lễ vượt nữ sư… vậy nên mệnh cho ngươi làm Thục phi, chọn ngàu tiến cung…”.

“Khi còn nhỏ Trầm Ngư rất sợ đau… bây giờ, xin công tử hãy xỏ lỗ tai cho ta, coi như là quà mừng Trầm Ngư xin công tử…”.

“Trẫm muốn nàng, cùng Phan Phương, Giang Vãn Y đi Trình quốc…”.

“Đừng cho rằng làm nũng là ta có thể tha thứ cho muội…”.

“Ngu thị, hãy liên thủ với ta”.

“Trẫm là đế vương…”.

Rất nhiều giọng nói đan xen với nhau, hỗn loạn, lập lại không ngừng, giống như một sợi dây thừng quấn lấy nàng, sau đó từ từ thít chặt, rất đau, đau đến mức nàng không nói được, thậm chí không thở được.

“Tiểu thư của Khương gia?”. Một giọng nói mềm mại như nước, nhẹ nhàng như gió đã vang lên như thế.

“Sắc trời không còn sớm, Anh đưa tiểu thư về phủ”.

“Tiểu thư hẹn Anh đến đây, ắt là có chuyện, đã có chuyện là ai hẹn có can hệ gì sao?”.

“Là Anh hành sự đường đột, vỗi vã truyền tin, hy vọng không quấy rầy chính sự của tiểu thư”.

“Tiểu thư…”.

“Tiểu thư…”.

“Tiểu thư…”.

Đừng, đừng,nàng không muốn nghe tiếp, đừng gọi nữa…

“Ngu thị…”.

“Tiểu Ngu”.

Hai giọng nói khác xen vào, Khương Trầm Ngư điên cuồng giãy giụa, bỗng nàng run lẩy bẩy, mở choàng mắt. Thoạt đầu trước mắt vẫn tối đen, sau dần dần sáng tỏ, đập vào mắt nàng là một gương mặt mi thanh mục tú mang thần sắc thương xót âu lo, quen thuộc mà ấm áp. Thế nên, một tiếng gọi tự nhiên bật ra: “Sư huynh…”.

Giang Vãn Y mỉm cười với nàng, giọng nói ấm ấp như ánh mặt trời: “A Ngu, muội tỉnh rồi?”.

“Sư huynh, muội làm sao vậy?”.

“Muội bị bệnh. Nhưng đừng sợ, sẽ mau khỏi thôi”. Gương mặt hắn rât dịu dàng, nụ cười vô cùng điềm tĩnh, tựa như chỉ cần có hắn ở đây, nàng không cần sợ hãi bất cứ nỗi đau nào. Khương Trầm Ngư có được lời bảo, liền nhắm mắt thiếp đi, và lần này, cơn ác mộng đã biến mất.

Khi nàng tĩnh lại lần nữa, ánh nắng ngập tràn, Giang Vãn Y đã không còn ở biên giường, chỉ có Hoài Cẩm mừng rỡ đặt chiếc hộp trong tay xuống, chạy qua hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi? Tiểu thư thấy đỡ hơn chưa?”.

Khương Trầm Ngư ôm chăn, từ từ ngồi dậy, “Đầu ta vẫn còn đau lắm”.

“Tiểu thư mới hạ sốt, đầu vẫn còn hơi nặng, hầu gia đã kê đơn thuốc, bây giờ đang sắc, một lát nữa là xong”. Hoài Cẩn lấy gối kê sau lưng nàng.

“Sư huynh đâu?”.

“Tiểu thư bệnh liền ba ngày, mấy ngày nay hầu gia đều túc trực chăm sóc tiểu thư, không được nghỉ ngơi tử tử tế, vừa nãy trong cung có người đến gọi ngài đi rồi”.

Khương Trầm Ngư áy náy, mình quả nhiên gây phiền phức rồi. Rõ ràng biết trách nhiệm mỗi người phải gánh vác đều không nhẹ nhàng, đặc biệt là Giang Vãn Y, là đại phu nên bận rộn, vất vả nhất, vậy mà nàng lại ngã bệnh đúng lúc này, gây thêm rắc rối cho hắn. Lúc đó nhảy xuống hồ chỉ vì cao hứng nhất thời, bây giờ hại mình không nói, còn liên lụy đến người khác.

Hoài Cẩn thấy nàng không vui, cũng tự đoán được vài phần, vội chuyển chủ đề khác: “Nhưng tiểu thư thật là có thể diện, nghe nói tiểu thư bệnh, số lễ vật này giống như thóc đổ vào kho, không ngừng cuồn cuộn đổ tới”.

Khương Trầm Ngư ngẩng đầu, quả nhiên ở góc tường, trên bàn ghế bên ngoài chất đầy hộp quà.

Hoài Cẩn cười nói: “Trong đó dĩ nhiên lễ vật của Nghi vương điện hạ là nhiều nhất, hầu gia nói chỉ riêng số lễ vật Nghi vương điện hạ tặng đã đủ mở một hiệu thuốc nhỏ rồi. Ba vị hoàng tử của Trình quốc cũng tặng toàn đồ bổ trân quý. Nhưng kỳ lạ nhất là Yên vương cũng tặng lễ vật, nhưng lễ vật của ngài không giống người khác, tiểu thư xem xem?”. Nói đoạn lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra cho nàng xem.

Trong chiếc hộp nhỏ có mấy tờ giấy. Khương Trầm Ngư cầm lên xem,hóa ra là một khúc phổ, trang đầu tiên viết ba chữ “Phổ Am Chú”, phía dưới còn viết một hàng chữ nhỏ “Thuốc chữa được bệnh, nhạc chữa được tâm. Trong ngoài thấu triệt, tịnh không tì viết”.

Nét chữ nguệch ngà nguệch ngoạc, tựa như người mới học viết, hơn nữa vết mực còn ướt, xem ra mới viết chưa lâu, chữ Tâm hơi nhòe, chữ “Vết” cũng viết nhầm thành chữ “Viết”.

Khương Trầm Ngư bất giác nhoẻn miệng cười: “Là tiểu đồng của Yên vương đưa tới đúng không?”.

“Chính là cái người nói chuyện với tiểu thư lúc tiểu thư ngất xỉu, hắn tên là Như Ý. Bên cạnh Yên vương có hai tiểu công công, một là hắn, ngoài ra còn một người tên Cát Tường”.

Không cần nói, chữ trên khúc phổ này chắc chắn là do tên Như Ý học hành bát nháo đó viết. Vị Yên vương này thật thú vị, tặng đàn tặng khúc đều không tự mình lộ diện, chỉ sai một tên hề đứng ra làm mất thể hiện, thật không biết là cố ý hay là quá dung túng.

Cười xong, Khương Trầm Ngư lại nhìn những chiếc hộp chất đầy phòng, hỏi: “Ngoài ra còn có ai tặng lễ vật không?”.

“Thượng vàng hạ cám đều có cả, quan viên của Trình quốc, sứ thần cùng đến với chúng ta…”.

“Em có mở ra xem từng món quà không?”.

Hoài Cẩn lấy ra một cuốn sổ nhỏ, trình lên trước mặt nàng: “Em đã ghi danh sách lễ vật và tên người tặng ở hết trong này”.

Khương Trầm Ngư không kìm được gật đầu hài lòng, ban đầu chọn mang theo Hoài Cẩm mà không phải Ách Du cũng chính vì Hoài Cẩm làm việc chu đáo cẩn thận, rất nhiều việc không cần nàng dặn dò, đều tự giác làm tốt. Nàng cầm lấy cuốn sổ, chậm rãi giở ra xem, ánh mắt lướt qua từng hàng tên tuổi, trong lòng trầm ngâm.

Nghi vương tặng quà, nàng không bất ngờ, Di Phi tặng quà nàng cũng không bết ngờ, nhưng Hàm Kỳ tặng quà thì có hơi khiên cưỡng, nàng chẳng qua cũng chỉ là một sứ giả của Bích quốc, cho dù có chút địa vị, nhưng cũng không quan trọng đến mức khiến tất cả mọi người đều lũ lượt tặng lễ vật. Tại sao Hàm Kỳ lại tặng thuốc cho nàng? Là để cảm tạ nàng hôm ở bến cảng đã đi theo hắn mà không theo Di Phi? Nàng nghĩ không ra.

Còn như Lân Tố thì lại càng khiên cưỡng, nàng và Hàm Kỳ còn có chút giao tiếp, nhưng nàng chẳng hề có quan hệ gì với vị đại hoàng tử này, tại sao y cũng tặng lễ vật cho nàng?

Ngoài ra còn một số quan viên của Trình quốc, họ thấy các vị điện hạ bệ hạ đều tặng cho nên cũng bắt chước? Hay là còn có nguyên nhân nào khác?

Khương Trầm Ngư vừa nghĩ vừa xem, ánh mắt bỗng dừng lại ở một cái tên. Nàng trầm ngâm giây lát, quay đầu hỏi: “Su huynh có nói bệnh của ta bao giờ khỏi không?”.

“À, hầu gia chỉ nói để tiểu thư tĩnh dưỡng cẩn thận, không nói gì khác. Tiểu thư có chỗ nào khó chịu sao?”.

“Ừm”. Trầm Ngư gật đầu.

Hoài Cẩn ngẩn người: “Hả?”. Nhưng rõ ràng trông khí sắc tiểu thư đã tốt hơn rất nhiều mà..”.

“Bệnh của ta không phải dăm ba bữa nửa tháng có thể khỏi được, nếu lại có lễ vật gửi tới thì cứ nhận hết”. Khương Trầm Ngư đọc cuốn sổ, thuận miệng hỏi: “Công chúa Trình quốc cũng tặng quà à…”.

Hoài Cẩn che miệng cười, “Tiểu thư, tiểu thư không biết à?”.

“Biết cái gì?”.

“Lễ vật của Di thù công chúa do công chúa đích thân đem đến đó. Không chỉ như thế, công chúa hiện nay đang ở đây, bây giờ đang nói chuyện với Phan tướng quân trong hậu hoa viên”.

Bờ mi của Khương Trầm Ngư run run, nàng không hề ngạc nhiên vì Di Thù độnglòng sau khi nghe câu chuyện của Phan Phương, chỉ có điều, nàng không ngờ vị công chúa này lại đến nhanh như thế, thẳng thắn như thế.

Mà trong hậu hoa viên cách đó tầng tầng tường viện, Di Thù đang trò truyện với Phan Phương dưới tán cây ngọc lan.

“Nghe nói ta rất giống với vong thê của tướng quân?”. Sự thực chứng minh, Di Thù còn thẳng thắn hơn Khương Trầm Ngư nghĩ, khi nàng ta hỏi câu này, trên gương mặt không có vẻ gì là thẹn thùng, hoa ngọc lan bừng nở sau lưng nàng ta, càng tôn lên vẻ đẹp diễm lệ say đắm lòng người.

Phan Phương chăm chú nhìn Di Thù, ánh mắt hơi tối.

Di Thù tươi cười như một đóa hoa: “Cho nên, trong bữa tiệc đêm đó, tướng quân mới rơi lệ trước mặt mọi người?”.

Phan Phương lại nhìn nàng ta chằm chằm hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Phụ thân của A Tần và phụ thân ta là chiến hữu, nàng mồ côi mẹ từ nhỏ, phụ thân cũng không quá nghiêm khắc, khi còn nhỏ nàng rất nghịch ngợm, trèo câu nghịch nước, chơi đùa đánh nhau, không khác nam nhi là bao”.

Di Thù ngừng cười, nghiêm túc lắng nghe.

“Vì thế, làn da của nàng dám nắng, phía sau tai trái còn có một vết sẹo nhỏ do bị đá cứa, chỗ đó cũng không mọc được tóc”.

Di Thù vô thức đưa tay sờ phía sau tai trái.

“Phía dưới mắt trái của nàng có một nốt ruồi nhỏ. Hồi nhỏ thường bị chúng ta chê cười, nói là nốt ruồi lệ, nhưng trong ấn tượng của ta, nàng chưa bao giờ khóc. Cho dù khi Tần bá phụ chết nơi sa trường, cho dù năm ta mười ba tuổi đi tòng quân buộc phải rời xa nàng, cho dù người chồng trước của nàng bị bệnh qua đời, nàng cũng chưa từng nhỏ một giọt lệ nào”.

Di Thù lộ vẻ áy náy, dường như cũng ý thức được rằng so bì với một người đã chết, đặc biệt là so bì với người đã chết mà đối phương yêu sâu sắc, thì thật là không phải, liền lập tức ngại ngùng nói: “Xin lỗi, là thù thất lễ”.

Phan Phương vẫn không tỏ cảm xúc, chỉ có vẻ thâm trầm, một vẻ thâm trầm mà ai cũng không hiểu rõ được, lời nói cũng vẫn rất ôn hòa, “Ta kể với công chúa những lời này, không phải là muốn chứng minh hai người khác nhau thế nào”.

Di Thì thoáng ngạc nhiên ngẩng đầu.

Phan Phương nhìn nàng ta, nói tiếp: “Sự thực thì giây phút nhìn thấy công chúa, ta rất vui”.

“Vui?”.

“Đúng thế”, Phan Phương thu lại ánh nhìn, quay sang cây ngọc lên bên cạnh, sự thâm trầm không cảm xúc dần dần nhạt đi, biến thành một nụ cười như gió thoảng, “Bởi vì, tuy A Tần đã mất, nhưng thế gian này còn có một số thứ, một số thứ vô cùng tươi đẹp khiến ta nhớ đến nàng, khi nhìn những thứ đó, nàng dường như vẫn còn trên nhân thế, chưa hề đi xa, cũng chưa hề bị lãng quên, cho nên ta rất vui. Cho nên cảm ơn nàng, công chúa”.

Biểu tình của Di Thù lại thay đổi, cuối cùng, nàng quay đầu cao giọng nói: “Người đâu, đem thương của ta qua đây”.

Lập tức có thị vệ bưng một cây trường thương rất đẹp, toàn thân trắng toát, duy chỉ có đầu thương gắn mộ túm ngù đỏ, đỏ chói mắt đỏ rực rỡ, thân thương cao bằng hai người, mà Di Thù một tay nắm lấy, nhẹ nhàng vung lên múa một cách đẹp mắt, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, dứt khoát mạnh mẽ.

Khương Trầm Ngư được Hoài Cẩn dìu đến hậu hoa viên, đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Chỉ nghe Di Thù nói: “Nước ta xưa nay sùng võ, từ lâu đã nghe nói tướng quân võ nghệ siêu quần, giỏi dùng trường thường, mười sáu tuổi đánh bại đại tướng quân Nghi quốc Nhan Hoài, mười chín tuổi thụ phong Khinh xa tướng quân, mà nay lại vừa đánh bại Đệ nhất danh tướng tứ quốc Tiết Hoài. Cho nên, Thù bất tài, muốn lĩnh giáo vài chiêu với tướng quân.

Phan Phương như định từ chối, Di Thù lại tiếp: “Tướng quân cũng là kẻ học võ, nên lấy võ đạo kính ta, không cần nói những lời như thân thể nghìn vàng, không dám mạo phạm”.

Phan Phương lại im lặng.

Khương Trầm Ngư đứng một bên, khép chặt áo khoác, trong lòng không rõ là vui hay buồn. Di Thù khiêu chiến Phan Phương, thắng nàng ta, Trình quốc mất thể diện, thua nàng ta, e là công chúa tâm cao khí ngạo này cũng không coi Phan Phương ra gì, nhưng để không thắng cũng không thua, thực sự rất khó. Đương nhiên Phan Phương võ nghệ cao thâm, nhưng nghe nói Di Thù cũng không yếu đuối, cho dù là Hàm Kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của muội muội. Trận đấu này… không biết là họa hay là phúc đây…

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên: “Ta cá công chúa thắng!”.

Khương Trầm Ngư quay đầu nhìn, thấy hai thiếu niên từ xa bước tới, tướng mạo giống hệt nhau, một người mặc áo lam, một người mặc áo đỏ, trong đó một người là Như Ý, vậy người kia chính là Cát Tường.

Hai thiếu nhiên nhìn thấy nàng, áo lam cười ngọt như mật: “Ngu cô nương bệnh đã đỡ chưa? Có thể ra ngoài rồi à? Hôm đó cô nương tự nhiên ngất xỉu, hại ta sợ gần chết.

Khương Trầm Ngư nhún mình bái tạ: “Thiếp thân thất lễ, khiến công công kinh sợ. Đúng rồi, đa tạ khúc phổ của Yên vương bệ hạ, bao giờ khỏe hơn, ta sẽ đích thân tới tạ ơn”.

Như Ý áo lam vội vàng xua tay: “Không cần đâu, công tử nói tặng cô nương đàn và bản nhạc đều chỉ là tặng những thứ đó cho chủ nhân thích hợp nhất của chúng mà thôi.

Nếu như thực sự phải cảm tạ, thì hãy cảm tạ ông trời đã sinh ra cô nương như chung… cái gì mà tú ấy”.

Cát Tường áo đỏ lộ vẻ xấu hổ, gắt lên: “Chung linh dục tú(*), đồ ngốc! Không biết thì đừng nói, đừng có dùng thành ngữ bốn chữ, ngươi không biết thế nào là giấu dốt à?”.

(*)Chung linh dục tú: Đất thiêng hun đúc ra nhân tài.

“Ngươi quản ta! Ta cứ thích nói thành ngữ đấy! Đến thánh thượng còn không quản ta…”.

“Đó là do ngài tuyệt vọng với ngươi rồi, có biết khống?”.

Hai người cãi qua cãi lại, khiến Phan Phương và Di Thù đứng một bên cũng thấy bối rối, vốn là một cảnh tượng kích động khiến người ta căng thẳng nghiêm trang, lại bị quấy đảo không còn chút không khí căng thẳng nào nữa.

Di Thù đành ho một tiếng, lại nâng trường thương lên nói: “Mong tướng quân thành toàn”.

Phan Phương im lặng một hồi rồi mới đáp: “Đao kiếm không có mắt, công chúa cẩn thận. Có chỗ nào đắc tội, mong được lượng thứ”.

Di Thù cả mừng, biết y nhận lời, vội vàng sai tùy tùng mang thương đến cho y. Hai thương đối đầu, sát khí bao trùm, đến Cát Tường Như Ý cũng ngưng đấu khẩu, cùng quay đầu lại.

Như Ý bước lên, khẽ giật tay áo Khương Trầm Ngư nói: “Ngu cô nương chúng ta tránh ra phía sai một chút đi, cẩn thận kẻo bị thương”.

Khương Trầm Ngư không ngờ hắn lại quan tâm nàng như vậy, trong lòng ấm áp, vội vàng lùi về phía sau, những thị vệ khác cũng lần lượt lùi, chừa khoảng trống đủ cho hai người tỉ thí.

Di Thù nói: “Đắc tội rồi”, ngù đỏ như rắn nhảy lên đâm thẳng vào tim Phan Phương.

Khương Trầm Ngư không hiểu rõ võ công, vì thế chỉ cảm thấy trước mặt một màn hỗn loạn, thân thương trắng toát, tua ngù màu đỏ cùng với y phục Di Thù mặc kết thành ba dải màu, tầng tầng vay quanh Phan Phương, dần dần nuốt trọn.

Bên cạnh, Như Ý nghênh ngang bình luận: “Ồ, thương pháp của công chúa Trình quốc quả nhiên xuất sắc, chiêu Linh Xà Xuất Động này rõ ràng là Trình vương đích thân truyền thụ, điêu luyện nhuần nhuyễn… A, thương này nguy hiểm quá! Tuy nói thương pháp của Trình quốc nổi tiếng là nhanh, đánh vào chỗ không phòng bị, mấu chốt là giành được tiên cơ, nhưng hai quân giao tranh, thời cơ then chốt nhất, chỉ tấn công nhanh thế này, ngược lại thành lỗ mãng… Nhìn kìa, tránh được rồi? Ầy, so với tốc độ của công chúa, Phan tướng quân thật là chậm, có điều lúc này lấy tĩnh chế động đúng là kế hay…”.

Khương Trầm Ngư ngạc nhiên hỏi: “Tiểu công công biết võ?”.

Như Ý còn chưa kịp trả lời, Cát Tường đã phì cười, nói: “Hắn đích thực biết võ công, đáng tiếc là chỉ biết nhìn rồi bình luận, chứ để hắn đích thân lên đài, tuyệt đối không làm ăn được gì đâu”.

Như Ý mặt đỏ lựng, hừ mộ tiếng nói: “Thế thì đã là sao? Ta thân thể cao quý, còn cần tự mình động thủ sao? Huống hồ, thực khách chỉ cần sành ăn là được rồi, đâu cần tự mình xuống bếp… A! Phan tướng quân nguy hiểm!”.

Khi hắn la lên nguy hiểm, trường thương Di Thù linh động đâm vào hai mắt Phan Phương bằng một tốc độ cực kỳ nhanh, mà Phan Phương đang ở giữa không trung, không thể tránh, cũng không thể trốn, nhìn thương sắp đâm vào mắt, nhưng đúng dây cuối lại chệch đi, chỉ nghe một tiếng động khẽ, đầu thương đâm vào cánh tay trái của y.

Đồng thời, y đáp xuống đất, lùi lại ba bước.

Khương Trầm Ngư trong lòng lo lắng – thua rồi!

Trên sân hai người bất động, ngoài sân im lặng như tờ.

Như Ý trợn mắt, lộ vẻ không hiểu được.

Còn Di Thù giữ nguyên động tác đâm, một lúc sau, cánh tay nhấc lên, thu hồi trường thương, nhưng thân thương và mũi thương gãy rời, đầu thương vẫn cắm trên tay Phan Phương.

Nàng nhìn cây thương gãy của mình, tựa như si ngốc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Phan Phương, mãi không nói gì.

Phan Phương cười nhạt: “Ta thua rồi”.

Vẻ mặt Di Thì lại biến đổi, có vẻ vô cùng cổ quá, sau chót cúi đầu, thong thả nói: “Đã nhường…”, ngừng lại một lát, nói thêm một câu: “Đa tạ”, lại ngừng lại như nghĩ ngợi gì đó ngẩng đầu lên nói: “Vết thương của tướng quân…”.

Phan Phương không để tâm, đáp: “Vãn Y trở về sẽ tự biết xử lý”.

Di Thù gật đầu, vứt cây thương cho thị vệ bên cạnh: “Chúng ta đi”. Cứ như vậy đi hết không còn một ai.

Nàng vừa đi, Khương Trầm Ngư vội vàng chạy tới, hỏi: “ Tướng quân, vết thương của ngài…”.

Phan Phương giữ tay nàng lại, im lặng lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia dị sắc. Khương Trầm Ngư hiểu ý, dịu dàng nói: “Cho dù thế nào phải về phòng cầm máu đã”. Nàng lập tức sai người dìu y về phòng.

Về tới phòng, nàng cho người xung quanh lui ra hết, đích thân lấy hòm thuốc, đang nghĩ phải làm thế nào nhổ đầu thương ra, chỉ thấy cơ bắp trên cánh tay Phan Phương đột ngột gồng lên, sau đó đầu thương tự nhiên trồi lên, rơi cạch trên mặt bàn.

Khương Trầm Ngư vội vã cầm máu băng bó cho y, hỏi: “Tướng quân cố y thua công chúa?”.

Phan Phương lạnh nhạy “ừ” một tiếng.

“Tại sao?”.

Ánh mắt Phan Phương rơi trên mũi thương đó.

Khương Trầm Ngư cầm mũi thương lên quan sát kỹ lưỡng, Phan Phương giải thích: “Thuật luyện sắt của Trình quốc, đứng đầu bốn nước, cây thương Di Thu sử dụng lại là tinh phẩm ngàn cây mới có một”.

Lúc trước đứng xa nhìn chỉ coi đó là một cây thương bình thường, mà nay cầm trong tay mới biết còn có huyền cơ. Đầy thương sắc nhọn đã đành, bên trong còn giấu bảy mũi móc câu, ngoài ra còn có rãnh trũng. Tinh xảo như thế nhưng đặt trong tay lại nhẹ bẫng thật là khiến người ta thán phục.

Khương Trầm Ngư nói: “Cho nên tướng quân mới cố ý thua. Chịu một thương của công chúa để giữ lại mũi thương này?”.

Phan Phương lắc đầu, Thấy nàng không hiểu, bèn giải thích: “Ta giữ lại mũi thương là cố ý, nhưng chịu một thương của công chúa là bất đắc dĩ”.

“Hả?”.

“Bởi vì, ta muốn cứu nàng ấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK