• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh dương nhô lên trên mặt biển, hóa ra không giống như khi nhìn qua cửa sổ ở nha.

Lúc ở nhà, bình mình đến một cách không rõ ràng, luôn phải đợi trời sáng bạch mới nhận ra được, có một làn ánh sáng mỏng manh rọi từ trên trời xuống, rớt xuống lòng bàn tay, không còn chút hơi ấm.

Nhưng trên mặt biển, giữa màn đêm đen kịt, đột nhiên có một luồng ánh sáng màu đỏ chiếu sáng, vẻ rực rỡ hoa lệ trong nháy mắt đó lại khiến người ta gần như ngừng thở.

Ta không kìm được nghĩ, ánh sáng như thế này kỳ thực không khác gì ngọn lửa. Đến cũng trực tiếp, dứt khoát, kinh động hồn phách như thế.

Mà tiểu thư tắm trong bình minh như lửa đó, im lìm đứng trên mũi thuyền, chăm chú nhìn về phương xa. Gió biển thổi bay phần phật mái tóc và chiếc áo choàng đencủa nàng, làn da của tiểu thư trắng trong như bạch ngọc.

Bức tranh này được thời gian nung thành vĩnh hằng, khắc sâu trong tâm trí ta. Mãi mãi ta không thể quên được dáng vẻ khi đó của tiểu thư. Có lẽ, không chỉ mình ta mà những người khác cũng không thể quên được.

Tiểu thư là một mỹ nhân.

Xưa này đều là vậy.

Ta nhớ lần đầu tiên gặp tiểu thư là bảy năm về trước. Khi đó, cha ta làm ăn thất bại, nhảy sông tự vẫn, bỏ lại con côi quả phụ phải sung làm nô dịch nhà qua. Ta coi như vẫn còn tốt số hơn mấy chị em, được sắp xếp đến nhà hữu tướng gia vốn có tiếng tốt.

Ngày vào phủ là một ngày mưa gió bão bùng, ta được một vị quản sự goi là Dung thẩm dẫn đến đại sảnh bái kiến chủ nhân, vừa đến cửa, phía sau đã nổi lên một tràng tiếng bước chân gấp gáp, một thiếu niên và một thiếu nữ lấy tay áo che đầu vội vàng chạy từ đầu sân bên kia lại, khi chạy qua ta, thiếu niên kia còn đâm sầm vào người ta một cái.

Ta đau điếng người, nhưng nhìn áo quần dát vàng khảm ngọc của hắn, liền cuống quýt nén tiếng kinh hãi đã vọt đến cổ họng xuống thật sâu. Người này không phải giàu cũng là quý tộc, không thể đắc tội.

Còn thiếu nữ kia vừa vắt tay áo ướt, vừa quay đầu lại kêu: “Trầm Ngư, nhanh lên nào!”.

Bây bây giờ ta mới chú ý đến, thì ra còn có người thứ ba.

Đó là một nữ đồng bảy, tám tuổi, chắc nhỏ hơn hai người kia, nàng chầm chậm từ trong làn mưa đi tới, gấu váy không hề lay động. Lúc sinh tiền, phụ thân ta rất chuộng hư vinh, hận không thể nuôi dạy con cái thành tiểu thư khuê các đại gia tuyệt thế vô song, vì thế yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với mọi cử chỉ lời ăn tiếng nói của sáu chị em ta, cười không lộ xỉ, đi không lộ bàn chân. Ta cho rằng mình được huấn luyện lâu năm như vậy, đã làm rất tốt rồi. Nhưng bây giờ, nhìn thấy nữ đồng này mới biết thế nào là phong cốt quý tộc thực sự.

Tuy nàng chỉ mặc một chiếc áo trắng, trên đầu vấn hai búi tóc, cũng không cài trang sức châu báu gì, nhưng từng hành động cử chỉ đều thể hiện sự tôn quý và giáo dưỡng, so với nàng, vị thiếu niên lúc trước rõ ràng chỉ là phường lưu manh phố chợ.

Ta chấn động trước sự tao nhã của nàng, vội vàng lùi ra phía sau để nhường đường.

Nàng bước lên bậc thềm, nhìn thấy ta thối lui, liền ngẩng đầu mỉm cười với ta một cái.

Những hạt mưa tí tách rơi, cảnh vật vốn dĩ u ám, nhưng cái ngẩng đầu này của nàng, nụ cười này của nàng lại tựa như ánh sáng, lập tức chiếu sáng cả thế gian này.

Ta không kìm được kêu lên kinh ngạc, rồi tự thấy mình luống cuống, vội vàng dùng tay bịt miệng lại.

Dung thẩm quay lại mắng: “Kêu cái gì? Sao không có quy củ thế?”.

Nữ đồng đó nhìn ta tò mò, rèm mi còn đọng nước mưa, khiến đôi mắt lại càng thêm sáng.

Ta đỏ bừng mặt, lý nhí: “Vị tiểu thư… này xinh đẹp quá, giống hệt Ngọc Nữ bên cạnh Phật Bà Quan Âm”.

Bên môi Dung thẩm thoảng nét cười, nhưng miệng vẫn dạy dỗ: “Chớ có nói những lời ngốc nghếch, còn không mau bái kiến tam tiểu thư đi. Tam tiểu thư, đây là nha đầu mới đến phủ, chưa hiểu chuyện, xin tiểu thư đừng trách”.

“Ồ? Hôm qua nói mới thu nhận một tốp nha đầu mới, trong đó có một người rất xinh, là cô ta sao? Ta xem nào, ta xem nào!”. Thiếu niên lúc trước vốn đã bước nửa chân vào đại sảnh, nghe nói vậy liền lập tức quay lại, xông đến trước mặt ta, dòm ta thật kỹ.

Ta không biết làm thế nào, hoảng loạng quay sang cầu cứu Dung thẩm.

Dung thẩm cười nói: “Đâu có gì xinh đẹp, cũng chỉ là sạch sẽ sáng sủa một chút thôi, cũng rất nhanh nhẹn, hơn nữa trước đây còn từng đọc sách, biết chữ, cho nên dẫn đến cho phu nhân xem xem, nói là cho vào làm trong nhà lớn”.

Cặp mắt của thiếu niên giống cái bàn chải quét đầu, quét đi quét lại người ta một lượt từ đầu đến chân, sau đó khóe miệng cong lên, cười chớt nhả nói: “Nhìn cũng không tệ. Đúng lúc ta đang thiếu một nha đầu, hãy giao cô ta cho ta”.

Ta thất kinh, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, thiếu nữ đầu tiên đã bỉ bai nói: “Hứ! Huynh còn thiếu nha đầu? Ở chỗ huynh đã có đến bảy, tám nha đầu rồi!”.

“Huynh nói thiếu là thiếu, muội càm ràm cái gì?”. Thiếu niên trừng mắt lườm nàng ấy một cái, quay sang Dung thẩm: “Nói vậy là xong rồi nhé. Đưa cô ta bái kiến mẹ xong, thì dẫn cô ta đến phòng ta”.

Sắc mặt Dung thẩm trông rất khó coi, nhưng rốt cuộc vẫn khom lưng vâng dạ.

Trái tim ta chùng xuống, tuy chỉ lần đầu gặp gỡ, không biết gì về phẩm hạnh của vị thiếu gia này, nhưng thấy ít mà hiểu nhiều, từ việc vừa rồi hắn lỗ mãng xông đến, hoàn toàn không đếm xỉa đến ta ở trước mặt, đâm sầm vào ta để tranh đường đi, cộng thêm vẻ mặt nhìn ta thèm thuồng không biết gì là xấu hổ lúc này, ta liền biết là họa chứ không phải là phúc.

Gia đạo sa sút vốn đã đau lòng, nếu lại gặp thêm một chủ tử xấu xa nữa…

Ta giấu tay trong tay áo, khó giấu nổi nỗi bi thương…

Nữ đồng kia nhìn ta một cái, không nói gì, tự mình vào phòng trước. Dung thẩm ra hiệu cho ta đi theo sau. Bước vào trong phòng, thấy một vị phu nhân xinh đẹp tuổi chừng ngoài ba mươi, y phục trang sức hoa lệ quý phái đang ngồi tựa trên chiếc sập nói chuyện với người bên cạnh. Thiếu niên vừa kêu một tiếng “mẹ” vừa chạy vào, đến bên sập.

Vị phu nhân xinh đẹp đó đưa tay vuốt phẳng cổ áo xộc xệch của hắn, cười nói: “Đi chỗ nào chơi thế? Sao lại dầm mưa?”.

“Con đi thả diều với các muội muội. Không ngờ thời tiết quỷ quái này thoắt cái đã đổ mưa!”. Hắn đang oán trách, thiếu nữ đã cười khanh khách, nói: “Mẹ à, mẹ không biết ấy, vừa nãy Trầm Ngư thấy trời tối đen, đã đề nghị về nhà, nhưng huynh ấy không nghe, còn đòi chơi tiếp, kết quả là trên trời đột nhiên giáng một tia sét xuống ngay cạnh chân huynh ấy. Mẹ nhìn quần huynh ấy mà xem, bị cháy xém rồi kìa”.

Phu nhân xinh đẹp cả kinh: “Sao lại như thế được? Không sao chứ, Hiếu Thành! Để mẹ xem nào…”.

Thiếu niên tên gọi Hiếu Thành không thèm để ý, nói: “Mẹ nghe Họa Nguyệt nói nhăng cuội làm gì, con về nhà an lành rồi đấy thôi”.

“Thằng bé này, con đúng là ham chơi”.

“Được rồi, mẹ, đừng nhắc chuyện này nữa. Con nói với mẹ chuyện khác”. Khương Hiếu Thành vừa nói, ánh mắt liếc sang phía ta, trong lòng ta đã biết hắn sẽ nhắc đến chuyện nhận ta, không kìm được cắn chặt môi.

Chẳng ngờ hắn còn chưa mở miệng, một giọng nói trong trẻo non nớt đã vang lên trước: “Mẹ, hôm nay trong buổi học, phu tử có bói cho con một quẻ”.

Ta quay đầu, người vừa nói chính là nữ đồng có gương mặt như ngọc tác đó.

Phu nhân xinh đẹp bị nàng thu hút, tò mò hỏi: “Phu tử bói thế nào”.

Nữ đồng cụp mắt xuống, lộ rõ vẻ u buồn, “Phu tử nói mệnh lý con vô duyên với ngọc”.

Khương Hiếu Thành cười ha một tiếng: “Nói bừa, nhà ta còn không có ngọc sao? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”.

“Mệnh lý không ngọc,là chữ ký trong từ ‘lý niệm’, không phải chữ lý trong từ ‘lý diện’ (*)”.

(*) Hai từ lý, đọc đồng âm nhưng tự dạng và nghĩa khác nhau, từ thứ nhất nghĩa là lý số, luân lý, lý lẽ, từ thứ hai là bên trong.

“Có gì khác nhau”. Khương Hiếu Thành gãi đầu.

Nữ đồng đi đến trước mặt phu nhân xinh đẹp, kéo tay bà nói: “Mẹ, phu tử nói nếu người thường không có ngọc thì không có vấn đề gì lớn. Nhưng con thì khác, đời này của con, việc có liên quan đến ngọc rất quan trọng, nhẹ thì lo lắng mất ngủ, nặng thì mang họa sát thân.

Phu nhân xinh đẹp lo lắng nói: “Vậy phải làm thế nào? Chu phu tử có nói bổ cứu như thế nào không?”.

Nữ đồng gật gật đầu: “Có. Thầy nói tìm hai nữ tử sinh năm Tân Tị, trong mệnh có thổ, trong tên có ngọc, sớm chiều bầu bạn, tuy không thể trừ họa hoàn toàn, nhưng cũng có thể giúp con một đời bình an”.

“Trong mệnh có thổ, trong tên có ngọc…”. Phu nhân xinh đẹp đưa mắt nhìn Dung thẩm,

“Trong phủ nhà ta có những a hoàn như thế này không?”.

Dung thẩm ngẫm nghĩ, đáp: “Con gái út nhà thủ quỹ Cung là phù hợp. Sau đó chính là…”, bà nhìn sang ta, “a đầu này cũng thế…”.

Khương Hiếu Thành đột nhiên cảnh giác: “Cái gì? Không được! Mẹ, a đầu này con nhìn trúng trước, không thể cho Trầm Ngư!”.

“Con nhìn trúng?”. Đầu mày phu nhân xinh đẹp khẽ chau lại.

“Đúng thế, mẹ. Trong phòng con thiếu một a đầu đọc sách, vừa hay cô ta lại biết chữ…”. Khương Hiếu Thành còn chưa nói hết, thiếu nữ tên Họa Nguyệt đã hừ mũi, nói:

“Cái đồ đầu đất như huynh, có đến mười a đầu hầu đọc sách cũng vô dụng, có cũng chỉ là lãng phí”.

“Nói tóm lại chuyện này không được”. Khương Hiếu Thành không thèm đếm xỉa đến nàng ấy, trực tiếp nói với nữ đồng: “Trầm Ngư, muội không thể tranh giành với huynh”.

Nữ đồng im lặng nhìn hắn, một lúc sau mới lên tiếng: “Ca ca, nếu khuyết ngọc,muội sẽ chết đấy”.

Mặt Khương Hiếu Thành biến sắc. Phu nhân xinh đẹp vội nói: “Trầm Ngư, lời này không thể nói bừa được đâu!”.

“Con không tranh với ca ca”. Nữ đồng nói: “Dung thẩm, trong phủ còn a hoàn nào có điều kiện phù hợp không?”.

“Cái này… một chốc một lát thì thực sự không có. Hay là tôi ra ngoài mua tiếp được không?”.

“Mua làm gì, chẳng phải đã có sẵn một người sao?”. Khương Họa Nguyệt đẩy ta đến trước mặt nữ đồng, “Cứ thế này đi. A đầu này và con gái của Cung thủ quỹ đều thuộc về Trầm Ngư!”.

Khương Hiếu Thành còn chưa kịp nói, Khương Họa Nguyệt đã hung hăng trợn mắt nhìn hắn: “Chuyện ăn uống vui chơi của huynh quan trọng hơn hay tính mạng của muội muội quan trọng hơn?”.

Khương Hiếu Thành lụng bụng trong miệng, quả nhiên không đòi hỏi nữa.

Phu nhân xinh đẹp khẽ thở dài: “Cứ làm như thế đi”.

Sự tình chuyển biến quá nhanh, đến nỗi nhất thời ta cũng không thể tin rằng mình lại đổi chủ tử. Nữ đồng mỉm cười với ta, quay người rời đi trước. Ta được Dung thẩm dẫn đi lĩnh đồ dùng hàng ngày, sau đó vào trong một căn phòng nhỏ thì gặp một thiếu nữ khác sinh năm Tân Tị, trong mệnh có thổ, trong tên có ngọc. Cuối cùng hai chúng ta được dẫn đến chỗ ở của tam tiểu thư.

Đó là một tòa đình viện vô cùng xinh đẹp.

Giữa màn mưa, những đóa hoa lê trắng tinh khôi vẫn không giấu nỗi vẻ diễm lệ, yên lặng nở rộ, thanh khiết cao quý, dưới một cành lê trắng là một khung cửa sổ được hồ bằng vải voan thượng đẳng, một nữ đồng đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, chống má chăm chú nhìn ra xa, thanh tú khôn xiết.

Đó chính là tam tiểu thư của hữu tướng phủ - Khương Trầm Ngư.

Dung thẩm dẫn chúng ta đi vào, khom người nói: “Tam tiểu thư, người đưa đến rồi.

Đây là Cung Ngọc, đây là Liễu Phác”.

Nữ đồng quay lại nhìn chúng ta, cuối cùng ánh mắt dừng trên người ta, “Liễu Phác, cái tên đẹp thật”.

Ta vội vàng đáp tạ: “Đa tạ tiểu thư khen ngợi”.

“Phu tử nói mệnh lý của ta thiếu ngọc, vì thế cần hai ngươi ở cạnh, việc này Dung Thẩm đã nói qua với các ngươi rồi chứ?”. Thấy chúng ta gật đầu, nàng nói tiếp “Phu tử còn nói, tuy là ngọc nhưng lại kỵ sáng. Cho nên, ta sẽ đặt lại tên cho hai ngươi. Ừm, gọi tên gì thì hay nhỉ…”. Nàng nghĩ một lúc, đứng dậy, đi đến bên thư án, nhấc bút viết ra hai cái tên: “Gọi thế này đi”.

Ta ngó đầu sang nhìn, trên giấy viết: “Ác Du, Hoài Cẩn”. Trong lòng không khỏi kinh ngạc. Vị tam tiểu thư này trông có vẻ tiểu thư khuê các dịu dàng yếu đuối, không ngờ, khi đặt tên cho người khác lại cao ngạo hào phóng đến thế. Ác Du, Hoài Cẩn, lẽ nào nàng muốn Thục tướng Khổng Minh và đô thống Chu Du đều ở bên cạnh mình hay sao?

Bên kia, thiếu nữ tên Cung Ngọc tò mò hỏi: “Ác… Du, Hoài… đọc là chữ Cẩn ư? Cái này có quan hệ gì với ngọc?”.

Nữ đồng vẫn chưa trả lời, Dung thẩm đã cười nói: “Hai chữ Du, Cẩn, đều là cách gọi khác của mỹ ngọc. Còn không mau tạ ơn tam tiểu thư ban tên?”.

Cung Ngọc a một tiếng: “Vậy nô tì gọi là gì?”.

Nữ đồng hỏi: “Ngươi thích tên nào?”.

Cung Ngọc ngẫm nghĩ: “Cung Ác Du, Cung Hoài Cẩn… Ừm, nô tì thích Ác Du”.

“Vậy ngươi tên là Ác Du”. Nữ đông quay sang ta, trong ánh mắt thấp thoáng nét cười nhàn nhạt, “ngươi tên là Hoài Cẩn, có được không?”.

Ta nào dám nói không được, vội vàng tạ ơn lần nữa. Cứ như thế, từ đó trong hữu tướng phủ, có thêm một cặp đôi a hoàn Hoài Cẩn Ác Du, là thị nữ cho tiểu nữ của hữu tướng gia, bầu bạn với nàng.

Nói cũng lạ, tuy về sau liên tiếp nghe thấy những chuyện phong lưu của Khương gia đại công tử Khương Hiếu Thành, nào là hắn thích cô danh kỹ nào đó cả đêm không về, nào là hắn có tư tình với vị quả phụ nào đó, nào là hắn trêu ghẹo con gái nhà ai không được… Thế nhưng, hắn không hề gây phiền phức cho ta. Cho dù có gặp nhau trong phủ, hắn cũng chỉ nhìn ta bằng ánh mắt vừa háu sắc vừa tràn đầy tiếc nuối, chứ không có hành động gì.

Về chuyện này, Ác Du từng hỏi: “Tại sao mỗi lần đại công tử thấy Hoài Cẩn tỉ tỉ đều có vẻ mặt đau đớn không thiết sống?”.

Khi ấy, đúng lúc nhị tiểu thư Khương Họa Nguyệt có mặt, nghe thấy liền cười phì một tiếng: “Đương nhiên là thế rồi.Miếng thịt béo huynh ấy ngắm trúng, đưa lên tận miệng rồi còn bị người ta cướp đi, hơn nữa miếng thịt béo này còn thường xuyên đung đưa trước mắt, nhìn được mà không ăn được, huynh ấy dĩ nhiên là đau đớn không thiết sống”.

Ta xấu hổ đỏ bừng mặt, giận dỗi nói: “Nhị tiểu thư lại ví nô tì với miếng thịt béo…”.

Nhị tiểu thư cười nói: “Ngươi thoát khỏi móng vuốt của huynh ấy đã là may mắn lắm rồi, chịu thiệt một chút thành miếng thịt béo thì đã làm sao? Phải biết rằng, trong phủ này, thứ gì của Trầm Ngư thì huynh ấy sẽ không động đến, nếu ngươi là a hoàn của mẹ ta hoặc là của ta có lẽ huynh ấy đã ăn cả không chừa rồi”.

Trái tim ta run lên. Điều nhị tiểu thư nói là sự thật. Quả thực, Khương Hiếu Thành là con trai duy nhất của hữu tướng gia, từ nhỏ đã được sủng ái, cực kỳ không có phép tắc, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hiếu sắc hoang dâm, lại kiêu ngạo ngang tàng. Duy lại đối xử tốt với muội muội Trầm Ngư, tất cả thói hư tật xấu cứ đến trước mặt nàng là đều mất tăm.

Nhị tiểu thư gõ trán tam tiểu thư, đùa rằng: “Muội nói đi, cùng là muội muội, tại sao cái tên heo ấy đối với ta xấu xa thế, còn đối với muội lại tốt thế? Thật khiến người ta ghen tị”.

Tam tiểu thư chậm rãi đáp: “Chắc… là vì muội xưa nay chưa bao giờ gọi huynh ấy là heo?”.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười ồ.

Đợi đến khi nhị tiểu thư đi rồi, khi ta chải đầu cho tam tiểu thư, nàng bỗng nắm chặt tay ta, im lặng nhìn ta. Ta thấy lạ lùng, hỏi: “Tam tiểu thư, sao thế?”.

“Em theo ta, có hối hận không?”.

“Tam tiểu thư nói gì thế, nô tì có thể theo tam tiểu thư là phúc phận của nô tì, người khác cầu còn chẳng được, sao lại nói đến hối hận?”.

“Ca ca thích em, nếu năm đó em tới chỗ huynh ấy, có thể bây giờ đã là thiếp, không cần phải làm kẻ hầu người hạ bưng trà rót nước…”.

Ta không đợi nàng nói xong, vội nói: “Nhưng nô tì không muốn đến chỗ công tử!”.

Tam tiểu thư không nói gì nữa.

Ta căn môi, nhìn thẳng vào mắt nàng,trầm giọng nói: “Tam tiểu thư… năm đó chẳng phải cũng chính vì nhìn ra điều này, cho nên mới… đòi nô tì, từ trong tay đại công tử sao?”.

Ánh mắt tam tiểu thư lóe sáng, nàng buông tay tar a, mỉm cười: “Hóa ra em biết”.

“Vâng. Ân đức của tam tiểu thư đối với nô tì, nô tì mãi khắc ghi trong lòng”.

“Thực ra ta rất không phải với ca ca. Nhưng, nếu em đi theo huynh ấy, thì đúng là bị hủy hoại. So với việc mãn nguyện sự háo sắc của ca ca, ta nghĩ để một cô gái sống vui vẻ tự do một chút mới là điều quan trọng”. Nói đến đây, nàng khẽ thở dài.

Ta mím chặt khóe môi, rồi lùi ra sau một bước, quỳ xuống.

"Em làm gì vậy?”.

“Bốn năm trước, nô tì gặp kiếp nạn lớn, phụ thân tự vẫn, mẫu thân và các chị em phân ly từ đây, mỗi người một phương, đời này còn có thể găp lại hay không cũng không biết. Ngỡ rằng đó đã là đau khổ đến cùng cực, cũng từng nghĩ đến cái chết. Nếu không phải vào tướng phủ, gặp được tiểu thư, thật không biết cuộc đời về sau của nô tì sẽ ra sao. Mà bây giờ nô tì được ăn no mặc ấm, còn có thể tiếp tục đọc sách đọc chữ, tiểu thư đối với nô tì… tình thân như tỉ muội… Nô tì nghĩ trong thiên hạ không có a hoàn thứ hai nào có thể hạnh phúc như nô tì. Cho nên, đại ân của tiểu thư, đời này Hoài Cẩn mãi mãi khắc ghi, vĩnh viễn không quên!”.

“Mau đứng dậy đi!”. Nàng đưa tay dìu ta dậy. Rõ ràng nhỏ hơn ta, nhưng lực độ và hơi ấm từ đôi bàn tay ấy lại khiến ta cảm nhận được một sức mạnh khôn tả, mạnh mẽ nhưng ấm áp vô tận.

“Hoài Cẩn. Ta cần hai a hoàn sinh năm Tân Tị là bịa đặt, nhưng nói mệnh lý thiếu ngọc thì không phải là giả”. Tam tiểu thư có đôi mắt đẹp nhất thế gian: đen như mực, mềm mại như ánh trăng, và… cô tịch như sao lạnh.

Vẻ mặt của nàng khi nói câu đó, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, mà nàng lại nhìn ta bằng một biểu cảm khiến cả đời này ta mãi mãi không quên, nói từng tiếng: “Hy vọng em và Ác Du có thể giúp ta bình an, bổ sung những thứ gì ta thiếu”.

Ba năm sau, lời đoán mệnh năm đó của tiểu thư đã ứng nghiệm.

Nam tử mà nàng một lòng ngưỡng mộ, gần như sắp trở thành phu quân của nàng, chỉ trong một đêm, vì một đạo thánh chỉ mà biến thành người qua đường.

Nam tử đó ôn thuận như ngọc, người đời gọi là Kỳ Úc.

Mệnh lý thiếu ngọc, hóa ra là chỉ… ngài.

Đầu hạ ba năm sau, ta theo tiểu thư đến Trình quốc, tại đó, tiểu thư gặp lại Kỳ Úc hầu.

Sau đó, tiểu thư cùng ngài về Bích quốc.

Từ Lô Loan đến Thanh Hải, ba mươi sáu ngày.

Tiểu thư dùng thời gian ba mươi sáu ngày đó ở bên Kỳ Úc hầu nhiều nhất có thể. Mỗi ngày từ giờ Tị nàng đã đến bái kiến ngài, cùng tiểu công tử của Tiết gia đánh cờ, chơi đàn, đun trà, mài mực, nghị sự trong thư phòng. Cứ như thế cho đến giờ Dậu, về phòng rồi cũng không ngơi nghỉ, mà lại đọc hàng đống, hàng đồng y thư, đọc một lèo đến đêm khuya.

Nàng luôn là một mỹ nhân, nhưng khoảng thời gian đó, nàng gần như không hề che giấu, phô bày triệt để vẻ đẹp của mình, trở nên rực rỡ, tươi sáng, thu hút như ánh dương trên mặt biển.

Những người đi theo đều rất kinh ngạc, họ không biết cái gì đã khiến cho sư muội của Đông Bích hầu, người vốn cực kỳ kín đáo giấu mình, thay đổi chỉ trong một đêm. Cho dù trên mặt nàng vẫn còn vết bớt, cho dù nàng vẫn khoác trên người chiếc áo choàng đen, nhưng mỗi người đều cảm nhận được sự thay đổi của nàng.

Nàng càng u uất, lại càng rực rỡ.

U uất và rực rỡ vốn là hai tính chất hoàn toàn khác nhau, nhưng lại đồng thời bộc lộ trên người nàng.

Khi nàng mỉm cười với người khác, mọi người có thể nhìn thấy đóa hoa nở trong đáy mắt nàng; khi nàng im lặng, lại phảng phất bi thương như tuyết bay trong gió.

Mọi người đều kinh ngạc, họ xì xào bàn tán, dò đoán sau lưng. Nhưng không một ai biết được đáp án thực sự. Có lẽ chỉ có ta là biết được đáp án đó.

Chính bởi vì ta biết đáp án, cho nên mỗi lần nhìn thấy tiểu thư như thế, ta lại thấy buồn.

Khi thuyền đến bến cuối cùng – Nguyên Châu là vào một buổi sớm mai. Tiểu thư cả đêm không ngủ, gần đến giờ Dần, tiểu thư hỏi ta, có thể cùng tiểu thư lên mũi thuyền ngắm mặt trời mặt hay không.

Chúng ta đi lên trên sàn tàu, khi ấy mặt biển vẫn đen ngòm, chỉ có ánh đèn trên thuyền tỏ ra thứ ánh sáng vàng vọt, mờ mờ chiếu sáng mọi thứ trước mắt.

Tiểu thư cứ thế đứng trên mũi thuyền, hứng gió biển, im lặng không nói một lời.

Nhưng sau đó, mặt trời ló dạng.

Vầng sáng trong nháy mắt đã chiếu rọi cả thế gian.

Trong khoảng khắc quang ảnh giao nhau đó, dường như ta đã nhìn thấy tiểu thư khóc, nhưng khi nhìn lại, trên gương mặt nàng không hề vương dấu lệ. Nàng chỉ chăm chỉ nhìn mặt biển đang sáng bừng như lửa cháy, lặng lẽ nhìn, nhìn đăm đắm, như thể muốn nhìn như thế đến tận khi thiên hoang địa lão.

“Tiểu thư, về phòng nhé?”.

“Ta từng không hiểu, tại sao phu tử lại nói mệnh lý của ta thiếu ngọc, sẽ thành thương tổn lớn. Ta ngỡ liên quan đến bát tự, đến ngũ hành. Ngọc không phải kim loại không phải đá, thiếu hay không thiếu thì có quan hệ gì? Không ngờ… thật không ngờ…”. Giọng nói của nàng mông lung như nói mơ.

“Tiểu thư…”.

“Hoài Cẩn, rõ ràng ta đã có em và Ác Du, tại sao vẫn còn vô duyên với ngọc?”.

“Tiểu thư…”.

“Rõ ràng ta không tin số mệnh. Thế nhưng, e rằng ta thực sự bị nguyền rủa cũng không chừng”.

“Tiểu thư…”, ngoài tiếng gọi này ra, ta không biết nên nói gì.

Tiểu thư quay người lại, nhìn thẳng vào ta rồi bỗng nở nụ cười giống như bảy năm về trước, ngày đầu tiên ta bước vào tướng phủ, trong màn mưa nàng ngẩng đầu lên mỉm cười với ta. Cảnh tượng xưa cũ trùng khớp với cảnh tượng lúc này, mắt ta bỗng dưng ươn ướt.

Tiểu thư giơ tay ra, khẽ nắm tay ta, cười nói: ‘Cho dù thế nào, ta đã có ba mươi sáu ngày này. Ta phải… cảm tạ ba mươi sáu ngày này. Trong ba mươi sáu ngày này, ta rất vui. Thực sự, thực sự rất vui…”.

“Tiểu thư…”.

“Hoài Cẩn, em nhìn xem, ánh dương đẹp làm sao”. Tiểu thư chăm chú nhìn mặt biển sáng bừng trước mắt, nói như vậy.

Gió biển thổi bay phần phật mái tóc và chiếc áo choàng đen của nàng, làn da của nàng trắng trong như bạch ngọc.

Ta vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng này.

Bởi vì, đó là buổi sáng cuối cùng tiểu thư ở trên biển.

Cũng là buổi sáng cuối cùng nàng ở bên Kỳ Úc hầu.

Sau ngày hôm đó, tiểu thư đã triệt để, hoàn toàn đánh mất “ngọc duyên” trong mệnh lý của mình.

Dịch tỉnh thần hôn dịch túy nhân.

Ảo giác kim sinh ngộ kim sinh.

(Dễ tỉnh sớm hôm, dễ say lòng, ảo giác đời này lỡ kiếp này).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK