"Phán đoán xem tình cảnh khó khăn trước mặt rốt cuộc là gì, và làm thế nào để thoát ra được".
"Vậy thì, theo ngươi tình cảnh khó khăn hiện nay là gì?"
"Nơi này lạ lùng, không nên ở lâu".
"Lạ lùng như thế nào?".
Tiết Thái giơ ba ngón tay lên: "Thứ nhất, không thấy thủ vệ của chúng ta đâu, những kẻ canh gác ở bên ngoài sân, căn bản đều lạ mặt; thứ hai, tuy bây giờ đã về đêm nhưng vẫn chưa đến giờ Tuất, về lý mà nói vẫn chưa phải là giờ đi ngủ nhưng ngoài nơi này của chúng ta những phòng khác đều tối như hũ nút không có ánh đèn; thứ ba, đang đêm mưa gió tầm tã sẽ có rất nhiều âm thanh chúng ta không thể nghe thấy, giữa những hương hoa quá nồng sẽ có rất nhiều thứ chúng ta không thể ngửi được".
"Ví dụ như?".
"Ví dụ như...". Tiết Thái bỗng giơ tay trái lên, ống tay áo tụt xuống, hắn xoay lòng bàn tay lại, phía trên có một vết máu nhàn nhạt. Hắn giải thích: "Tiểu nhân vô ý dính phải khi mở cửa sổ lúc nãy.
Đồng tử Cơ Anh co lại: "Nếu như ban nãy bên ngoài có một trận chém giết, thì dù mưa to hơn gấp mười lần, ta cũng không thể không nghe thấy".
Tiết Thái cười: "Không sai. Võ công của ngài tuy không thể coi là thượng thừa, nhưng tiểu nhân tin rằng nếu có người động thủ với ngài ở bên ngoài cửa sổ, ngài vẫn có thể cảm nhận được".
Câu nói này nửa khen nửa không, nửa chê nửa không, Cơ Anh chỉ cười khổ, Tiết Thái liền chuyển chủ đề, tiếp tục nói: "Cho nên, tiểu nhân không nói đó là chuyện vừa mới xảy ra".
Cơ Anh không tỏ thái độ gì.
Tiết Thái tiếp tục phân tích: "Cũng có nghĩa là cho dù đã xảy ra một trận chém giết ở đây cũng là phát sinh trước lúc chúng ta đến. Có lẽ vì trận mưa lớn này, cho nên sát thủ không kịp dọn dẹp ổn thỏa, nên đã để vệt máu còn dây lại trên khung cửa".
Cơ Anh nghe tới đây, nhướn mày nói: "Về căn bản ta đồng ý với phân tích của ngươi, có điều, ta lại có cách nhìn khác về vết máu".
"Ồ".
Cơ Anh quay người lại, hướng ra khung cửa sổ, ánh mắt hơi chùng xuống, giọng nói trong phút chốc cũng trở nên chậm và nhỏ lại: "Ta cảm thấy, vệt máu đó không phải sơ suất để lại, mà là có người cố ý".
"Cố ý?". Tiết Thái mở to mắt: "Tại sao?".
Cơ Anh lấy một tờ giấy trên bàn, trải phẳng ra, mỉm cười chậm rãi nói bốn chữ: "Là để cảnh báo".
Mưa gió sầm sập đập vào tấm rèm cửa sổ kêu lạch cạch.
Nước đun trên bếp lò đã sôi lục bục, đẩy nắp ấm nảy lên, nhưng hai người ngồi đánh cờ bên cạnh lò hình như hoàn toàn không nghe thấy gì, không ai thèm để ý. Hơi nước trắng mờ từ từ bao phủ, khuôn mặt Khương Trầm Ngư chìm trong màn hơi mờ, giống như một pho tượng tạc bằng ngọc.
Nàng cầm một quân cờ, nhưng mãi không nhúc nhích.
Nắp ấm dần dần không nảy lên nữa.
Trong phòng yên ắng vô cùng. Chỉ có tiếng hít thở của hai người, nhè nhẹ nhàn nhạt, cực kỳ bình tĩnh.
Một khoảng thời gian dài cứ trôi qua như thế, cuối cùng Khương Trầm Ngư đã cử động, chầm chậm, từng chút từng chút ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào Đỗ Quyên phía đối diện. Đỗ Quyên dường như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, giãn đôi mày ra, cười nhạt nói: "Cô nương đã nghĩ được nước sau đi thế nào chưa?".
Khương Trầm Ngư "ừm" một tiếng.
"Vậy tại sao cô nương không đi?".
Khương Trầm Ngư nhìn nàng ta chằm chằm, một lát sau nàng lắc lắc đầu: "Tiểu nữ không dám".
Đỗ Quyên lại cười, trong nụ cười có một thứ gì đó đang từ từ lắng kết lại: "Ồ, tại sao không dám? Nói ra ta nghe nào. Cô nương sợ thua ư?".
Khương Trầm Ngư xoa xoa quân cờ, chậm rãi nói: "Nước đầu tiên phu nhân đi là Thiên Nguyên, tiểu nữ đã thất kinh. Vì rất ít người khai cuộc như thế, thông thường kỳ thủ dám khai cuộc bằng nước Thiên Nguyên phải có lá gan tày trời, nếu không phải có kỳ nghệ cực cao. Cho nên, tiểu nữ không dám lơ là, cẩn thận từng chút một, nhưng đánh một chặp lại phát hiện ra..".
Đỗ Quyên mỉm cười tiếp lời nàng: "Lại phát hiện ra kỳ nghệ của ta chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, có lẽ còn chẳng bằng kỳ thủ hạng ba, đúng không?".
Khương Trầm Ngư thừa nhận bằng sự im lặng.
"Như thế chẳng phải cô nương không cần phải sợ hãi nữa sao? Bởi ván cờ này cô nương đã chắc thắng rồi".
Khương Trầm Ngư cụp mắt, hạ giọng nói: "Phu nhân kỳ nghệ bình thường, tại sao lại muốn hẹn ta đánh cờ?".
Đỗ Quyên che miệng cười: "Lẽ nào cô nương chưa từng nghe thấy càng kỳ nghệ bình thường lại càng khao khát tìm người chơi cờ?".
"Nếu như là người khác, có lẽ là như thế, nhưng là phu nhân...". Khương Trầm Ngư do dự một lát, lại tiếp: "Trước khi ngồi đây, khi nhìn thấy những khóm hoa mà phu nhân trồng đó, tiểu nữ đã nghĩ nếu không phải người thông minh tột đỉnh, cao ngạo mạnh mẽ tột đỉnh, thì sẽ không thể trồng được".
Đỗ Quyên đáp qua loa: "Cô nương nói thông minh cũng được, nhưng chỉ là trồng hoa mà thôi, đâu có thể nói là cao ngạo với mạnh mẽ?".
"Sở dĩ tiểu nữ nói như vậy là chỉ việc phu nhân biết sở trường của mình và biết cách phô diễn sở trường này cho người khác biết, bản chất của hành vi này chính là biểu hiện của sự cao ngạo, mạnh mẽ. Lượng thứ cho tiểu nữ nói thẳng, đôi mắt của phu nhân bị hỏng, nếu đổi lại là người thường, thì tính cách có thể sẽ trở nên hướng nội hoặc thu mình hoặc sợ sệt tự ti, dù có dũng cảm đối mặt với cuộc sống, cũng sẽ trở nên tương đối an phận thủ thường. Nhưng phu nhân lại khác, tài trồng hoa cũng phải thách thức ở mức độ khó nhất, hơn nữa còn có thể xếp vào hàng đệ nhất thiên hạ. Nhìn từ phương diện này có thể thấy phu nhân là người hễ quyết định làm việc gì thì nhất định sẽ làm tốt nhất. Mà người có tính cách như phu nhân, tiểu nữ không tin nếu phu nhân thực sự thích cờ lại không chơi cờ giỏi được."
Nụ cười trên khuôn mặt Đỗ Quyên vụt tắt, nàng ta cụp mắt không trả lời.
Khương Trầm Ngư đặt quân cờ trong tay vào lại chiếc bát, nhân tiện lật những quân cờ khác: "Hơn nữa, bộ cờ này cũng thực sự hơi quá mới. Tiểu nữ tin rằng số lần nó được dùng tuyệt đối không quá ba lần".
Khóe môi Đỗ Quyên kéo ra thành một đường cong, nửa cười nửa không nói: "Cô nương đoán đúng rồi. Thêm lần này nữa là hai lần ta sử dụng bàn cờ này".
"Vậy còn lần trước?". Khương Trầm Ngư kéo dài giọng ra đầy hàm ý. Đỗ Quyên quả nhiên nói tiếp: “Sáng nay, ta sai người ra chợ mua bộ cờ này, sau khi mở hộp, liền mời người đến dạy ta quy tắc cơ bản".
Trong lòng Khương Trầm Ngư bỗng thấy kinh hoàng - Đây là lần thứ hai nàng ta đánh cờ! Vốn nàng chỉ cảm thấy kỳ nghệ người này thường thường, nhưng khi biết được chân tướng mọi việc trở nên hoàn toàn khác, nàng tự hỏi, đổi lại là mình, liệu có thể chơi được như vậy ngay trong lần thứ hai hay không, đáp án là không thể. Còn Đỗ Quyên đã làm được, xem ra sự thông tuệ của nàng ta vượt xa mình...
Trong lòng nàng chấn động, vì thế giọng nói hơi run run: "Tại sao phu nhân phải học chơi cờ?".
Đỗ Quyên đáp lại nhanh chóng: "Bởi vì ta nghe nói cô nương biết chơi cờ".
Khương Trầm Ngư càng không hiểu: "Tại sao tiểu nữ biết chơi cờ phu nhân lại phải học".
Gương mặt Đỗ Quyên lộ một vẻ vô cùng phức tạp, im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Khương Trầm Ngư, chậm rãi nói bằng một giọng nói rất nghiêm trang: "Bởi vì ta rất muốn mượn cơ hội này để quen biết cô nương Khương Trầm Ngư, ta muốn quen biết ngươi... đã... rất lâu rất lâu rồi".
Khương Trầm Ngư hoàn toàn ngây người ra.
"Cảnh báo? Ai muốn cảnh báo chúng ta? Tại sao phải cảnh báo". Tiết Thái hỏi dồn.
Cơ Anh không trả lời, chàng vừa cầm chiếc bút lông lên bắt đầu viết như múa trên tờ giấy viết thư, vừa hỏi vặn lại: "Lại kiểm tra ngươi, bây giờ đích xác là chúng ta đang gặp nguy hiểm, vậy theo ngươi chúng ta nên làm thế nào?".
"Phân tích điểm mạnh yếu của bản thân, để tìm cách tự bảo vệ mình".
"Thế thì, điểm mạnh nhất của chúng ta là gì?".
Mắt Tiết Thái sáng lóe lên mấy cái: "Đại tướng quân Phan Phương".
Cơ Anh cười cười.
Tiết Thái quay người nói: "Bây giờ tiểu nhân đi tìm tướng quân! Có tướng quân và Chu Long ở đây, cho dù có mười bảy mười tám thích khách cũng không sợ!".
Cơ Anh không ngăn cản mà chỉ hờ hững nhìn hắn lao ra ngoài, nhưng ngón tay Tiết Thái vừa chạm vào tay nắm cửa liền đột ngột dừng lại: "Không đúng!".
Cơ Anh nhướng mày.
"Không đúng...". Bàn tay Tiết Thái bắt đầu run rẩy, khi quay người trở lại vè mặt hắn đã thoáng kinh sợ mất bình tĩnh: "Với chúng ta thì chiếc ô bảo vệ mạnh nhất chính là Phan Phương. Nếu chúng ta có thể nghĩ tới, thì hà cớ gì địch nhân không thể nghĩ tới? Vì thế, nếu có người muốn đối phó với chúng ta, bước đầu tiên chính là loại bỏ Phan Phương, chặt đứt cánh tay của chúng ta. Nếu bây giờ thuộc hạ đi tìm Phan Phương, e rằng sẽ rơi vào cảnh khốn đốn hơn nữa".
Nụ cười nơi khóe môi Cơ Anh lại sâu thêm một phần, cho đến lúc này trong đáy mắt mới lộ vẻ tán thưởng.
"Cho nên, bây giờ tìm Phan Phương cũng vô ích, có lẽ chính hắn cũng khó bảo toàn. Vậy nên tìm ai đây? Lẽ nào là... Giang Vãn Y?".
Cơ Anh vẫn không tỏ thái độ gì, im lặng nhìn Tiết Thái.
Tiết Thái ngẫm nghĩ một lúc, lại lắc đầu: "Hắn cũng không được. Y thuật của hắn cao siêu, thiên hạ đều biết. Địch nhân cũng không thể để hắn ở lại bên cạnh chúng ta... Chẳng trách mụ vợ của Vệ Ngọc Hành vừa ăn cơm xong đã cấp tốc gọi hắn đi, hóa ra là như thế!".
Cơ Anh không khỏi mỉm cười: "Mụ vợ? Ngươi dùng từ càng ngày càng thô tục rồi đấy".
Tiết Thái lườm chàng một cái: "Thô tục thì đã làm sao? Bây giờ tiểu nhân đã là kẻ hạ tiện, dùng từ văn vẻ để làm gì? Dẫu sao cũng không thể đỗ trạng nguyên".
Cơ Anh bắt đầu day lông mày đầy vẻ bất lực. Tiết Thái trừng mắt nhìn chàng: "Mụ vợ! Mụ vợ!".
"Được rồi được rồi. Mụ vợ". Cơ Anh lấy tay ra hiệu hắn nói tiếp.
Bấy giờ Tiết Thái mới hài lòng, ngẩng đầu lên tiếp: "Thuộc hạ cảm thấy Vệ Ngọc Hành có vấn đề. Nhớ năm đó, hắn đỗ trạng nguyên vẻ vang biết bao nhiêu, nhưng vì cự tuyệt một nữ nhân dám mặt dày mày dạn đòi cưới hắn mà bị tả tướng ghim hận trong lòng, đẩy đến cái xứ rách nát chim chẳng buồn ỉa này...".
Khi Cơ Anh nghe đến bốn chữ "chim chẳng buồn ỉa", khóe mắt lại hơi giật giật. Nhưng Tiết Thái căn bản chẳng buồn để ý đến phản ứng của chàng, vẫn thao thao bất tuyệt: "Đại trượng phu sao có thể cam tâm thu mình ở chốn này, suốt ngày xử lý những việc vặt vãnh như nhà đông bị ăn trộm mất con gà, nhà tây bị thiếu con chó? Nam nhi hảo hán là phải chinh chiến sa trường, giết giặc lập uy, giáp sắt giáo dài, thiên binh vạn mã, chặt đầu giặc, tắm máu thù, bảo vệ lê dân bách tính, giữ gìn xã tắc non sông...".
Cơ Anh khẽ than: "Nếu ngươi nói gọn hơn một chút, ta sẽ cho ngươi điểm cao hơn".
Tiết Thái bước nhanh đến cạnh chàng: "Vậy thì chính là bốn chữ: Khuất tài[1], đố kỵ".
[1] Có tài nhưng mà không phát huy được.
"Đố kỵ ai?".
"Đó kỵ với ngài". Tiết Thái tiến đến trước mặt chàng, hạ hấp giọng, nhưng lại nở nụ cười có vài phần ác ý: "Cho nên lén đặt bẫy để hại ngài. Chủ nhân của ta ạ".
"Ngươi là ai?".
Ánh lửa trong chiếc bếp lò nhảy nhót bập bùng mờ mờ tỏ tỏ chiếu lên mày mắt của hai người ngồi đối diện nhau. Nước trong ấm sắp bốc hơi cạn hết, bắt đầu phun khói ra ngoài.
Khương Trầm Ngư nhìn Đỗ Quyên không chớp mắt: Ban đầu chỉ cảm thấy nữ tử này tướng mạo bình thường nhưng có phong thái đẹp, bây giờ nhìn kỹ bất chợt lại thấy có cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết. Đôi mắt này, cái mũi, cái miệng này, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Uổng cho nàng xưa nay luôn tự phụ về trí nhớ của bản thân, chỉ cần là sách đã đọc qua, lời từng nghe qua, người từng gặp qua là tuyệt đối không quên. Nhưng bây giờ càng nhìn vị Đỗ Quyên phu nhân này nàng càng thấy quen mắt, nhưng không tài nào nhớ ra nổi.
"Ngươi là ai?". Khương Trầm Ngư nén giọng hỏi lại một lần nữa. Chuyến này nàng hành động cơ mật, dẫu cho về sau số người biết thân phận thực sự của nàng càng ngày càng nhiều, nhưng phu nhân của một thành chủ cỏn con nơi biên ải cũng biết được, thì thật sự quá đáng ngờ. Hơn nữa, vị thành chủ phu nhân này xem ra không chỉ biết "một chút". Mấy từ "rất lâu rất lâu" của nàng ta có ý gì?
Hết nghi ngờ này đến nghi ngờ khác nổi lên trong đầu Khương Trầm Ngư, rõ ràng là một đêm mưa rào lạnh lẽo, nhưng sau lưng nàng mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm.
Biểu cảm của Đỗ Quyên so với nàng cũng không nhẹ nhõm là bao nhiêu, khóe miệng nàng ta nở một nụ cười có ba phần ngậm ngùi ba phần chần chừ ba phần cô độc và một phần đau thương không thể nói rõ, chậm rãi nói: "Ta? Không phải người trong thiên hạ đều biết ta là ai sao? Một kẻ mù tốt số được gả cho võ trạng nguyên, một người vợ mù vô đức hại chồng đến nỗi uất ức bất đắc chí, một nữ nhân được rất nhiều người hâm mộ cũng bị rất nhiều người ghen ghét".