Phản ứng của Tiết Thái là nở một nụ cười châm chọc.
Bỗng Khương Trầm Ngư nghiêng đầu sang hỏi: “Ngươi dự định sắp xếp Di Phi như thế nào? Không thể giấu hắn trong cung được?”.
Tiết Thái chậm rãi trả lời: “Hàn lâm vốn là bát trí”.
“Rồi sao?”.
“Đến nay Bách Ngôn đường lại chỉ còn có Thất tử. Ban đầu hoàng thượng sờ dĩ chọn bảy người, là vì nương nương cũng được coi là một người trong bát trí”.
“Rồi sao?”.
“Bây giờ nương nương thành hoàng hậu, đương nhiên không thể giống như bọn họ được. Cho nên, Thất tử vẫn không hoàn chỉnh”.
“Rồi sao?”.
Cuối cùng Tiết Thái không vòng vo nữa, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói ra câu mấu chốt của vấn đề: “Di Phi có thể làm hoa tử[3]”.
[3] Hoa tử tức người mặc áo hoa (bát trí mỗi người mặc một màu áo)
Khương Trầm Ngư cười phì thành tiếng: “Hoa tử... ha ha ha, chỉ có ngươi mới nghĩ ra, ha ha ha...”.
Tiết Thái không cười, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc nhìn nàng.
Khương Trầm Ngư cười mãi, nói: “Hóa ra ngươi cũng thích số tám, phàm việc gì đều phải ghép cho đủ. Đúng rồi, nghe nói sinh nhật của ngươi vào mùng tám tháng tám, cho nên bây giờ đã đủ tám tuổi rồi?”.
Mặt Tiết Thái liền sầm xuống, giọng điệu cực kỳ cứng cỏi đáp lại: “Ta không thích số tám”. Tuy trước đó hắn cũng chau mày chau mặt, nhưng ít nhiều cũng ra vẻ cố ý đối chọi với Khương Trầm Ngư, bây giờ vẻ mặt hắn biến đổi như vậy, Khương Trầm Ngư lập tức nhận ra rằng hắn thực sự giận dữ.
Tuy không biết vì sao hắn bỗng nhiên nổi giận nhưng Khương Trầm Ngư cũng không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Nên tận dụng mọi khả năng của mọi vật, ngươi nói rất đúng. Có điều, hắn trước sau gì vẫn là người Trình quốc, nhiều chuyện nội bộ của chúng ta, vẫn không thể để hắn biết được. Như thế này đi, hắn rảnh rỗi thì để hắn điều tra tung tích của Cơ Hốt đi”.
Tiết Thái im lặng nhìn nàng một lúc, sau đó khom người nói: “Tuân chỉ”.
Tâm trạng Khương Trầm Ngư vốn dĩ khó khăn lắm mới vui vẻ lên một chút, nhưng vì nói đến Cơ Hốt nên nặng nề trở lại. Bốn tháng rồi. Từ khi đoạt quyền từ tay Chiêu Doãn nàng đã tìm tung tích của Cơ Hốt ở khắp nơi, nhưng Cơ Hốt giống như bốc hơi giữa biển người, không thể tìm nổi chút manh mối nào. Có lúc, Khương Trầm Ngư không kìm được hoài nghi có lẽ mình đã bị Chiêu Doãn dắt mũi, chân tướng sự thực đúng là người đó đã chết như suy đoán trước đây của nàng, nhưng sau đó theo lời chứng của Thôi quản gia, nữ tử chèo thuyền mà nàng thấy bên hồ Phượng Thê đó, dung mạo dáng vẻ quả thực là Cơ Hốt.
Cơ Hốt đi đâu?
Ngày nào chưa tìm thấy người ấy thì ngày đó nàng chưa thể yên tâm.
Để tránh Di Phi, vị hoàng tử chưa bao giờ chịu yên phận gây chuyện trong khoảng thời gian này, một mặt cố nhiên là phải trông chừng thật kỹ, không để gã xảy ra chuyện gì không hay; một mặt cũng không thể để gã nhàn rỗi quá, phải kiếm việc cho gã làm. Hy vọng gã có thể dùng cái đầu kỳ lạ cổ quái khác biệt với người khác của mình nghĩ ra vài chủ ý hay ho, biết đâu lại có thể tìm thấy Cơ Hốt thật.
Khương Trầm Ngư vừa đau đầu suy nghĩ, vừa vô thức bước đi, đến khi nàng nghĩ thông mọi điều, ngước đầu lên. Sao nàng lại đến nơi này?
Chỗ nàng đang đứng chính là góc Tây Bắc, nơi hẻo lánh nhất của hoàng cung, cũng chính là đầu nguồn của hồ Phượng Thê, Chiêu Doãn lớn lên ở nơi này, bên hồ còn lưu giữ lại một căn nhà nhỏ rách nát. Bây giờ, nó đã đổi chủ nhân mới.
Ánh nắng ngày xuân tươi sáng rực rỡ, tịch dương đỏ chói chiếu xuống khiến mặt hồ hồng rực lên. Trên mảnh đất vốn hoang vu, nay lại trồng các loại hoa tươi theo hàng lối, những cành hoa đung đưa nhè nhẹ trong gió, đẹp như tranh vẽ.
Một người ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, đang tưới nước cho hoa, một người khác đứng đằng sau hắn, thi thoảng lại giúp một tay.
Cảnh tượng này lọt vào trong mắt Khương Trầm Ngư, càng ấm áp thêm vài phần.
Nàng đi tới, khẽ gọi: “Sư Tẩu”.
Người tưới nước quay đầu lại, đúng là Sư Tẩu. Còn người đứng đằng sau hắn lại là Điền Cửu.
Sư Tẩu nhìn thấy nàng liền bỏ bình nước xuống, đẩy xe lăn tới, dù chỉ còn lại một cánh tay, nhưng động tác vẫn rất linh hoạt. Trái lại Điền Cửu phía sau lưng hắn, vẻ mặt cứng đơ, im lặng hành lễ rồi quay người đi vào trong nhà.
Sư Tẩu lộ vẻ vui mừng, nói: “Sao chủ nhân lại tới đây?”.
“Những ngày qua ngươi sống ở đây vẫn ổn chứ?”.
“Vâng”. Sư Tẩu nhìn những đóa hoa tươi xung quanh bằng cặp mắt tràn đầy tình cảm: “Hôm nay lại có hai cây tường vi mới nở hoa”.
“Thế... ca ca ngươi, hắn có ổn không?”. Khương Trầm Ngư đưa mắt nhìn về phía căn nhà.
Sư Tẩu nhận ra suy nghĩ thật sự của nàng, cười cười: “Ca ca... vẫn không thể tiếp nhận chủ nhân, có điều, thuộc hạ nghĩ ca ca sớm muộn sẽ có ngày nghĩ thông thôi. Bởi vì chủ nhân đã cho chúng ta cuộc sống mới. Có thể trồng hoa hóng gió, chuyện trò cùng huynh trưởng, cuộc sống như thế, thuộc hạ đến nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ. Ca ca cũng vậy”.
Khương Trầm Ngư thầm thở dài trong lòng.
Tuy y thuật cao minh của Giang Vãn Y có thể giữ được tính mạng cho Sư Tẩu, nhưng hai chân và một cánh tay bị chặt đứt và một con mắt bị móc của hắn, vĩnh viễn không thể lấy lại được. Bây giờ mở một góc nhỏ như thế này trong hoàng cung cho hắn ở, ngoài mục đích cảm ơn hắn ra, còn có một nguyên nhân khác, đó là kiềm chế Điền Cửu.
Ngày đó khi nàng dùng Sư Tẩu để dụ Điền Cửu đi, khi Điền Cửu trở lại phát hiện Chiêu Doãn đã biến thành phế nhân, biểu cảm trên gương mặt của hắn lúc đó, nàng vĩnh viễn không thể quên... Điền Cửu không ra tay với nàng để báo thù cho Chiêu Doãn, nàng đã vô cùng cảm kích hắn rồi, nào có khát vọng xa xỉ là hắn có thể quay đầu về dưới trướng của mình? Kỳ thực... trong lòng nàng cũng không phải là không thấy đáng tiếc... Nghe Chu Long nói, võ công của Điền Cửu thậm chí còn cao hơn hắn, hơn nữa luận về mưu trí tài tình đều cực kỳ xuất sắc, nếu có thể thu phục, tất sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Thế nhưng... nhân sinh xưa nay chưa bao giờ hoàn mỹ, chẳng phải thế sao?
Như bây giờ cũng tốt rồi.
Khương Trầm Ngư lắc đầu, gạt cảm xúc tiếc nuối hụt hẫng đó sang một bên, bước tới chăm chú thưởng thức những bông hoa Sư Tẩu trồng: “Đẹp quá...”.
“Đúng thế, chỉ cần đối đãi tốt với chúng, chúng sẽ tặng cho ta phong cảnh tươi đẹp nhất. Còn khi ta ngắm chúng sẽ cảm thấy hết thảy khổ đau tan đi như mây khói, biến thành những chuyện cũ gió thoảng mây trôi”.
Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn Sư Tẩu, ý thức một cách vô cùng rõ ràng rằng người trước mặt này và ám vệ cùng nàng đi sứ Trình quốc kia, đã là hai người hoàn toàn khác nhau. Sư Tẩu khi đó, trong đầu chỉ có nhiệm vụ, ngoài mệnh lệnh ra, vạn vật đều không tồn tại trong mắt hắn, nhưng Sư Tẩu của hiện tại, nhìn thấy trời xanh, hồ biếc và các đóa hoa muôn hồng ngàn tía, thế giới chém giết thập tử nhất sinh đó đã hoàn toàn lùi xa.
Nàng tự hỏi lòng mình, nếu đổi lại là mình liệu có chịu dùng đôi chân, cánh tay và một con mắt để đánh đổi lấy cuộc sống yên bình như thế này không? Trong lòng Khương Trầm Ngư mãi lâu sau vẫn không có câu trả lời.
Nàng rốt cuộc vẫn không phải là Sư Tẩu.
Sư Tẩu không cha không mẹ, ngoài ca ca ra không còn người thân thích nào khác. Cho nên, buông bỏ thế giới này đối với hắn mà nói không phải là mất mát, mà trái lại là có được.
Nhưng nàng thì sao? Thứ níu giữ nàng thực sự là... quá nhiều quá nhiều...
“Chủ nhân? Dường như chủ nhân rất mệt, chủ nhân không ngủ được ư?”. Sư Tẩu bỗng nhiên hỏi như vậy.
Khương Trầm Ngư vô thức giơ tay lên sờ mặt mình: “Rõ thế à?”.
“Vâng”. Sư Tẩu đẩy xe lăn về phía hồ Phượng Thê một đoạn, nhìn chăm chú nơi trời nước giao nhau đó, thong thả nói: “Chủ nhân, chủ nhân biết cảm nhận lớn nhất của thuộc hạ về những ngày này là gì không?”.
“Là gì?”.
“Cảm nhận lớn nhất của thuộc hạ là: Hóa ra, trên thế giới này có nhiều chuyện vui vẻ như thế. Ngắm một đóa hoa nở, ngắm mưa rơi, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, ngắm bầy cá bơi tung tăng dưới nước... Nếu chúng ta không sinh ra làm người thì không thể lĩnh ngộ được những thứ đẹp đẽ này, cho nên, những kẻ đã được trời cao ban cho ân sủng này nên cười nhiều một chút”. Sư Tẩu nói đến đây, xoay xe lăn về phía Khương Trầm Ngư, nói với một giọng chân thành không gì sánh được: “Chủ nhân nên cười nhiều một chút”.
Khương Trầm Ngư mấp máy khóe môi, có chút khó khăn, nhưng lại cười rất chân thành.
Nàng vừa cười, Sư Tẩu liền cười theo: “Chẳng phải rất dễ sao?”.
Khương Trầm Ngư ngẩng lên đón cơn gió từ mặt hồ thổi tới, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ thở ra, sau đó mở mắt, lại cười một lần nữa. Không khí ngột ngạt trước đây dường như cũng biến mất theo hai nụ cười này, chỉ còn lưu lại cảm giác vui vẻ khi đứng trước phong cảnh đẹp đẽ này.
“Sư Tẩu, ta biết ban nãy tại sao chân của ta tự động đưa ta đến nơi này rồi...”.
Sư Tẩu nhìn nàng, dùng một con mắt nhìn nàng, dùng một con mắt vốn đen tối nhất nhưng giờ lại sáng tỏ nhất thế giới này nhìn nàng, cuối cùng mỉm cười: “Sau này nếu chủ nhân có chuyện gì không vui, xin cứ đến đây. Thuộc hạ đã không thể giúp chủ nhân được gì, nhưng nơi này của thuộc hạ có rất nhiều hoa đẹp, còn có một đôi tai nguyên vẹn nữa”.
Mắt Khương Trầm Ngư bỗng chốc ướt nhòa.
Sư Tẩu, ám vệ Chiêu Doãn tùy tiện ban cho nàng ngày đó, ở Trình quốc, họ đã cùng gặp kiếp nạn sinh tử, để bảo vệ nàng, hắn đã trở thành tàn phế, nhưng bây giờ, hắn ngồi ở đó, vẻ mặt dịu dàng hiền hòa, giọng nói bình thản, tuy yếu ớt, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.
Hắn lại trở thành bến cảng tâm hồn ấm áp và thanh thản nhất của nàng.
Duyên phận như thế này, ai có thể ngờ đến được?
Thế sự an bài, quả nhiên có sự kỳ diệu định mệnh...
Khi hoa hạnh nở rộ, hoàng cung của Bích quốc đón một vị khách lâu ngày không gặp.
Hắn chính là người một dạo bị cách chức trục xuất khỏi kinh sư không được quay về, là người đã viết nên huyền thoại “từ áo vải đến vương hầu, rồi lại trở về áo vải” - thần y dân gian Giang Vãn Y.
Mà lý do trở lại của hắn lần này cũng hệt như lần trước - Hy Hòa.
Cùng trúng chất độc “Giấc mộng nghìn năm”, vì Hy Hòa không uống rượu nên độc tính phát tác muộn hơn Chiêu Doãn, nhưng hàm lượng thuốc mà nàng ta uống vào người lại nhiều hơn, nên mức độ hủy hoại cơ thể cũng nghiêm trọng hơn rất nhiều. Về sau da dẻ bắt đầu xuất hiện những mảng tím bằm lớn, thậm chí lan lên tận mặt, rồi bắt đầu rữa nát, hình dạng trông cực kỳ đáng sợ.
Vì thế, Khương Trầm Ngư sai người triệu hồi Giang Vãn Y cho hắn hai lựa chọn: Hoặc là, cứu nàng ta tỉnh lại; hoặc là ngăn bệnh tình xấu đi, để Hy Hòa khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Nhưng ngày tiếp ngày trôi qua, hoa hạnh đã rụng hết, Giang Vãn Y vẫn không tìm ra thuốc giải.
“Tại sao? Thuốc độc huynh bào chế ra mà cũng không giải được ư?”. Khương Trầm Ngư thất vọng vô cùng.
Trong Bảo Hoa cung, bên giường của Hy Hòa buông một tấm rèm rất dày, rất nặng, không nhìn thấy dung nhan của nàng ta.
Đứng bên giường Hy Hòa, Giang Vãn Y vẫn một thân áo xanh nhưng đã tiều tụy gầy guộc đi nhiều, không còn dáng vẻ “thanh sam ngọc diện Đông bích hầu”[4] lúc đi sứ Trình quốc năm xưa. Nhưng khí độ của hắn càng ngày càng trầm ổn, điềm đạm nói: “Ngày đó, khi chế ra loại độc này cho nàng ấy, ta có nói là loại thuốc này vừa mới điều chế ra vẫn chưa được thành thục lắm, sau khi uống, tùy cơ địa từng người mà có sự khác biệt. Sở dĩ Hy Hòa phu nhân xuất hiện hiện tượng hoại tử, có lẽ là do loại độc nàng ấy từng trúng. Độc tố lần trước vẫn chìm sâu trong huyết dịch hòa lẫn với ‘Giấc mộng nghìn năm’ này chuyển thành một loại kịch độc khác. Hiện nay đã vượt quá phạm vi kiểm soát mà ta có thể giải cứu, mà thời gian không cho phép ta thử nghiệm thêm nữa...”. Nói đến đây, hắn phất tay áo, quỳ xuống: “Thảo dân có một thỉnh cầu to gan”.
[4] Nghĩa là “Đông Bích hầu hay mặc áo xanh, mặt đẹp như ngọc”.
“Xin cứ nói”.
“Hy Hòa phu nhân... hiện tại đau đớn vô vàn, vì trúng độc nên da thịt cứng đơ nên nhìn không ra biểu cảm đau đớn, nhưng cảm giác bị rữa nát này, bất cứ người sống nào cũng không thể chịu đựng nổi. Thảo dân bất tài, không cứu nổi phu nhân, chỉ biết trơ mắt nhìn phu nhân bị hoại tử từng chút từng chút một, thực sự là... không thể đành lòng. Cho nên khẩn cầu nương nương ban cho phu nhân được chết, để nàng ấy... sớm được giải thoát”. Nói những lời này, Giang Vãn Y ngừng lại mấy lần, rõ ràng là đau khổ đến cực điểm.
Kỳ thực những gì hắn nói trong lòng Khương Trầm Ngư đều hiểu rõ, nhưng... vừa nghĩ đến để Hy Hòa chết, trong lòng liền ngàn vạn lần không muốn.
Tuy lúc này Hy Hòa đã không còn tri giác, không khác gì người chết, nhưng chỉ cần Hy Hòa còn nằm trong Bảo Hoa cung là giống như trong chốn thâm cung này vẫn còn một người quen cũ của nàng, vẫn còn một chiến hữu chứng kiến nàng đã tay đẫm máu tanh như thế nào mới đi đến bước đường này.
Bảo nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn một người quan trọng như thế biến mất?
Đặc biệt là sau khi nàng đã để mất Cơ Anh.