Hắn hiện tại rất khó chịu, bất kể là trêи thân thể hay là trong trái tim, đều cực kì khó chịu! ‘︿’
Eo Trần Y Y bị Sở Trác siết có chút đau, nhưng nàng cũng không đưa tay đẩy hắn ra, mà là kiên nhẫn tiếp tục hỏi:” Ngươi thế nào? Làm sao lại đột nhiên dính người nữa rồi? “
Âm thanh Trần Y Y vô cùng dễ nghe, thời điểm dỗ dành Sở Trác lại đặc biệt thả chậm giọng nói, ôn nhu đến cực điểm.
Giọng nói nàng ôn nhu như làn gió xuân, dịu dàng nhẹ nhàng phất qua tai hắn, mang theo xao động cùng tê dại.
Sở Trác từ đầu đến cuối không hề mở miệng, hắn chỉ một mực cau mày thật chặt, hai bạc môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.
Trần Y Y trông thấy lông mi hắn nhẹ nhàng run rẩy, sâu sắc cảm nhận được tâm tình không tốt lúc này của hắn.
Trần Y Y không biết tại thời điểm nàng ra ngoài, Sở Trác có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Bằng không tại sao đang êm đẹp thì sắc mặt hắn lại trở nên kém như thế chứ!
Nghĩ vậy nàng bèn vòng tay ôm lấy thắt lưng Sở Trác, im lặng mà ôm chặt hắn. Đợi cho Sở Trác mệt mỏi không chịu nổi muốn đi ngủ, lúc này nàng mới giúp đỡ hắn trở về phòng nghỉ ngơi.
Trần Y Y canh giữ bên giường, chắc chắn Sở Trác đã ngủ thật say, mới rón rén rời phòng.
Nàng không biết là, lúc nàng xoay người thì Sở Trác vốn đang ngủ say trêи giường cũng mở choàng hai mắt.
Hắn ngơ ngác nâng tay mình lên, phát hiện cánh tay hắn đang không bị khống chế mà run rẩy.
Con ngươi trong suốt của Sở Trác liền hiện lên một chút ẩn nhẫn cùng thống khổ.
Hắn… Khối thân thể này của hắn, quả nhiên… Vẫn chỉ là cái phế vật!
Trần Y Y từ trong phòng đi ra, liền cho gọi Vân Bích cùng cô nương câm vào nhà chính.
Nàng trầm mặc như nước, nhẹ ngước mắt nhìn hai người vừa tới, nói:” Nói đi! Hôm nay làm sao lại thế này? “
Vân Bích cùng cô nương câm liếc nhìn nhau, cô nương câm vì không cách nào nói chuyện nên chỉ có thể trông chờ nhìn Vân Bích.
Vân Bích vô cùng đáng thương giật giật ống tay áo, có chút không được tự nhiên nói:” Sáng nay, sau khi thiếu phu nhân rời đi, nhị gia liền bắt đầu giận dỗi.
Sau đó nô tỳ đã bẩm báo với nhị gia là thiếu phu nhân chỉ đến ngọn núi phụ cận quan sát một chút, đến chiều chắc chắn sẽ trở lại.
Nhị gia sau khi nghe xong đã thực vội vàng, một mực muốn lên núi tìm ngài… “
Vân Bích nói đến đây dừng lại một chút, đôi mắt to cẩn thận liếc nhìn Trần Y Y, sợ tiểu thư không cẩn thận liền sẽ tức giận.
Trần Y Y trầm mặc nhìn nàng, một đôi mắt đen không lộ ra hỉ nộ ái ố, nói:” Ân, sau đó thì sao?”
Vân Bích thấy vậy đành phải tiếp tục nói:” Sau đó, nô tỳ cùng cô nương câm mang theo nhị gia đi dạo xung quanh, muốn dùng biện pháp này di chuyển sự chú ý của hắn.
Nhưng mà nhị gia đi một hồi sắc mặt liền thay đổi, giống như thân thể có chút không thoải mái.
Nô tỳ cùng cô nương câm vì quá lo lắng, liền cuống quýt mang nhị gia trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, nhị gia liền ngồi thẫn thờ trêи ghế, không cho phép nô tỳ cùng cô nương câm lại gần, cả ngày cũng không ăn một hạt cơm nào, ngay cả nước cũng không thèm động tới. “
Trần Y Y nghe nghe, nghe đến đây đã bị chọc tới nỗi giận quá hóa cười.
Vân Bích cùng cô nương câm đều cúi gầm mặt xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, các nàng không biết Trần Y Y là bị các nàng chọc giận hay là đang tức giận nhị gia.
Hai tiểu cô nương hết sức ăn ý, cúi đầu thật thấp, trong lòng một trận tâm hoảng ý loạn.
Trần Y Y nói:” Các ngươi thật sự là… Được rồi, Sở Trác giở thói xấu các ngươi cũng không có cách nào. Về sau nếu ta không ở bên cạnh hắn, hắn có phải là muốn nhịn đói đến chết hay không a~”
Trần Y Y bị Sở Trác bướng bỉnh chọc tức, không chú ý liền nói lỡ lời. Đợi đến lúc nàng phản ứng lại, đã thấy Vân Bích cùng cô nương câm một bộ khϊế͙p͙ sợ nhìn nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Bích trắng bệch, khẩn trương hỏi:” Tiểu thư, người vừa mới nói cái gì? Người sẽ rời khỏi nhị gia sao?”
Trần Y Y nghe vậy mí mắt giật giật, trong lòng lan tràn một cảm giác hết sức kì quái.
Nàng lúng túng nói:” Không có, ta chỉ là đang so sánh mà thôi. Nếu có một ngày ta không ở bên cạnh hắn,tính tình hắn xấu như vậy nên làm cái gì mới tốt đây? “
Trần Y Y nói xong phất tay ra hiệu hai tiểu nha đầu lui xuống, nàng cần một mình yên tĩnh suy nghĩ một chút.
Cô nương câm vâng lệnh lui ra. Thế nhưng Vân Bích lại có chút chần chờ. Nàng e dè câu nệ đứng trước mặt Trần Y Y, cuối đầu nhìn chằm chằm ngón tay của mình, nhịn không được lên tiếng nói:” Tiểu thư, nơi này không có người ngoài, tiểu thư liền cùng nô tỳ nói thật được không?
Ngài có phải tính toán đợi thân thể nhị gia tốt hơn một chút, liền mang theo nô tỳ rời khỏi Sở gia? “
Kỳ thật, từ lúc Trần Y Y đột nhiên thay đổi, đối tốt với nhị gia, Vân Bích mơ hồ cảm giác được, rồi sẽ có một ngày, tiểu thư rời bỏ nhị gia a”
Về sau, Sở đại tiểu thư thường xuyên đến tìm tiểu thư nói chuyện, trong lúc vô tình nàng đã nghe được một chút sự tình.
Lúc đó nàng càng thêm khẳng định, tiểu thư đối tốt với nhị gia như thế là có nguyên nhân.
Vân Bích mặc dù không chán ghét người Sở gia, cũng không chán ghét nhị gia.
Nhưng là trong lòng nàng vẫn nghiêng về phía tiểu thư nhiều hơn. Nếu tiểu thư ở Sở gia không hạnh phúc, không vui vẻ, về sau thật sự muốn rời đi như đã nói.
Vân Bích cũng đã sớm tính toán ổn thỏa, nàng tuyệt sẽ không làm liên lụy đến tiểu thư.
Trần Y Y có chút kinh ngạc, hiển nhiên nàng không ngờ Vân Bích có thể nói những lời này.
Nàng chột dạ hỏi:” Ngươi tại sao lại nghĩ như vậy? Nhìn ta giống như có ý định rời khỏi Sở Trác lắm sao? “
Vân Bích:” Bởi vì tiểu thư đột nhiên thay đổi, đối xử rất tốt với nhị gia làm nô tỳ mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
Về sau lúc người cùng đại tiểu thư nói chuyện, nô tỳ vô tình nghe được một chút. “
Trần Y Y nghe vậy, thở dài một hơi thật nhẹ.
Ngay cả cô ngốc Vân Bích cũng nhìn ra nàng muốn đi. Kia… Cái kia, những người khác, có phải hay không cũng nhìn ra được a~
Đang lúc Vân Bích lại muốn mở miệng, nàng ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt âm lãnh.
Đôi mắt ấy nếu nói là âm lãnh, thì nên nói là rét lạnh càng chính xác hơn.
Vân Bích bị hoảng sợ, theo bản năng kinh hô một tiếng.
Tại lúc Vân Bích phát ra tiếng, chủ nhân cặp mắt kia nhẹ nhàng chớp động lông mi.
Hai con ngươi cơ hồ tỏa ra hàn khí rét người, trong nháy mắt liền biến thành bộ dáng ngây ngô, đờ đẫn thường ngày.
Vân Bích giống như gặp quỷ, nhìn ra phía cửa, thân thể không tự giác lùi về sau.
Trần Y Y bị bộ dáng nàng dọa sợ, vừa quay đầu đã thấy gương mặt nhỏ của Sở Trác trắng bệch đến mức gần như trong suốt.
Trần Y Y hoảng sợ, xong, xong, Sở Trác tính tình cực xấu này đã nghe được mấy lời vừa rồi.
Sở Trác lúc này chính là ỉu xìu tựa trêи cửa, trêи người hắn chỉ mặc một thân trung y màu trắng, cả người thoạt nhìn thập phần yếu ớt, dường như có thể té xĩu bất kỳ lúc nào.
Trần Y Y vội vàng đứng dậy, trừng mắt nhìn Vân Bích một cái, rồi cũng bước nhanh tới chỗ Sở Trác.
Vân Bích lúc này cũng bị dọa cho hoảng sợ. Trong đầu nàng toàn là cảnh tượng hôm đó nhị gia nổi điên, gắt gao bóp chặt cuống họng của nàng.
Dáng vẻ của nhị gia lúc đó thực đáng sợ, không khác gì ác quỷ bò lên từ địa ngục Tu La.
Vân Bích chắc chắn khẳng định, ánh mắt vừa rồi của nhị gia cùng ánh mắt khi hắn nổi điên giống nhau như đúc.
Vân Bích thấy tiểu thư không chút phòng bị, cứ như vậy đi tới trước mặt nhị gia, nàng liền cuống quít đuổi theo, muốn ngăn cản tiểu thư lại.
Không đợi nàng làm ra hành động gì, ngón tay thon dài của nhị gia đã chỉ thẳng vào nàng, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một chữ: ” Lăn! “
Sắc mặt Vân Bích lập tức trắng bệch, nàng theo bản năng dừng lại bước chân.
Trần Y Y đối với Vân Bích nhẹ giọng nói: ” Tâm tình nhị gia đang không được tốt, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi! “
Vân Bích nghe vậy nhẹ gật đầu, khuôn mặt trắng bệch dọa người khom lưng lui ra ngoài.
Trần Y Y thấy Vân Bích đi ra ngoài, liền xoay người lại muốn giải thích cùng Sở Trác.
Kết quả nàng còn chưa kịp mở miệng, cổ tay đã bị Sở Trác dùng sức chụp lấy.
Trần Y Y phát hiện, giờ phút này khí lực của Sở Trác quả thật là lớn kinh người, giống như một giây sau hắn liền có thể bóp gãy cổ tay nàng a.
Trần Y Y cau mày nói: ” Đau! “
Ba huynh muội Sở gia so với người thường đều trắng hơn một chút. Nay Sở Trác vì sinh bệnh, ít khi ra khỏi nhà nên làn da hắn lại càng trắng hơn.
Bây giờ cảm xúc của hắn rõ ràng không thích hợp, một đôi con ngươi một lúc thì lạnh lẽo đến dọa người, một lúc lại trở nên vô thần trống rỗng.
Trần Y Y không biết Sở Trác nghe được bao nhiêu, cũng không biết dựa vào trí lực hiện tại của hắn có thể hiểu được bao nhiêu.
Nàng có chút không xác định nói: ” Sở Trác? Ngươi nghe ta nói. Ta với Vân Bích chỉ là đang nói đùa mà thôi. Ta làm sao có thể rời bỏ ngươi đây? “
Trần Y Y vừa nói vừa muốn rút cổ tay đang đau đớn của mình ra.
Nhưng mà, nàng không nói lời nào còn tốt, nàng vừa nói xong, sắc mặt Sở Trác lại càng thêm dọa người.
Trần Y Y thấy thế, trong lòng hơi hơi chột dạ. Xem ra, hắn có thể nghe hiểu những lời Vân Bích đã nói.
Thần sắc Sở Trác liên tục biến đổi. Dáng vẻ hắn dường như vô cùng thống khổ.
Trần Y Y cũng là lần đầu tiên thấy bộ dáng này của hắn, khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi đang lan tràn trong tim.
Nàng cảm thấy, bộ dáng này của Sở Trác hẳn là dấu hiệu cho thấy hắn sắp phát bệnh.
Hắn đột nhiên buông tay Trần Y Y ra, sau đó, bàn tay dùng sức day day huyệt thái dương, một giọt mồ hôi lạnh từ trêи cái trán trơn bóng của hắn chảy xuống.
Ngay tại lúc, Trần Y Y cho rằng Sở Trác sẽ nổi điên, trêи gương mặt nhợt nhạt của Sở Trác lại hiện lên một nụ cười tự giễu.
Nụ cười này của hắn, giống như một chiếc trâm nhọn, mạnh mẽ đâm vào tim Trần Y Y.
Sở Trác chậm rãi lui về sau một bước, sau đó lấy tốc độ phi thường chậm chạp, từng bước từng bước đi về phòng.
Trần Y Y nhìn bộ dáng hắn như thế, trái tim càng ngày càng siết chặt, đau đớn!
Nàng chạy nhanh lên phía trước, muốn đưa tay đỡ lấy Sở Trác đang lung la lung lay, lại bị hắn mặt không thay đổi tránh khỏi.
Từ sự kiện ngày hôm nay đến hơn mười ngày sau.
Sở Trác cũng không buồn nói một câu. Hai mắt hắn thật vất vả mới khôi phục được một chút thần thái, giờ đây lại đang dần mất đi ánh sáng.
Hắn không tiếp tục ỷ lại Trần Y Y, mà lại để cho cô nương câm phục vụ sinh hoạt hằng ngày của mình.
Sở Minh Yến lôi kéo Trần Y Y hỏi thăm nhiều lần, Trần Y Y đành đem tất cả mọi chuyện, từ chuyện nàng lên núi, đến những chuyện xảy ra sau đó, tất cả đều nói cho Sở Minh Yến nghe.
Nhưng nàng không có nói với Sở Minh Yến, Sở Trác biến thành bộ dáng này là do nghe được chuyện nàng muốn rời đi.
Trần Y Y muốn đi, đây là sự thật. Nàng không có khả năng cùng Sở Trác một chỗ cả đời.
Bởi vì sau khi nam chính trở về, Sở Trác sẽ không còn là đồ ngốc của một mình nàng.
Về sau nam chính làm nên nghiệp lớn, sẽ lập ra một dàn hậu cung, cả đám mỹ nhân đều vì hắn mà tranh giành tình cảm.
Nam chính vì bù đắp những khổ sở mà Sở Trác phải chịu đựng, chắc chắn sẽ tìm cho hắn một người thê tử thật thích hợp.
Nam chính có nhiều nữ nhân như thế, Sở Trác cũng nhất định không ít thê thϊế͙p͙ a.
Suy nghĩ của Trần Y Y rất đơn giản, nàng không thể chấp nhận được chế độ đa thê.
Mà quan trọng hơn là, nàng đối với Sở Trác chỉ là tình cảm yêu thương, quan tâm của một người tỷ tỷ đối với đệ đệ của mình.
Nàng không có cách nào vì một chút cảm giác yêu thích cùng đồng tình nho nhỏ, mà tự dấn thân vào nơi nguy hiểm trùng trùng.
Coi như hiện tại nàng đã cố gắng tẩy trắng hình tượng trong mắt người Sở gia. Nhưng sự tồn tại của nàng chắc chắn sẽ khiến nam chính chướng mắt.
Dù sao, lúc trước nguyên chủ đối với Sở Trác thậm tệ như thế, tên đệ khống Sở Hủ kia đều nhìn trong mắt đó.
Trần Y Y không cách nào xác định, nam chính quyết tuyệt, quả đoán kia có khi nào tâm tình hắn không tốt liền một tay bóp chết nàng hay không a.
Trần Y Y nhịn không được lo lắng một trận. Luôn cảm thấy con đường phía trước thập phần mù mịt.
Sở Trác cùng Trần Y Y chiến tranh lạnh được mấy ngày, lại tại một buổi chiều bỗng dưng có chuyển biến tốt.
Nhưng chuyển biến tốt đẹp như này cũng không làm Trần Y Y cảm thấy vui vẻ chút nào.
Bởi vì Sở Trác tựa hồ, lại tự phong bế bản thân vào thế giới của riêng mình.
Hôm nay Sở Trác đột nhiên không cho cô nương câm lại gần, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn dường như kết một tầng băng mỏng.
Trần Y Y rơi vào đường cùng, đành tự mình giúp Sở Trác thay quần áo.
Sở Trác không bài xích đụng chạm của Trần Y Y. Hắn chỉ im lặng nhìn nàng chằm chằm, phảng phất như muốn từ trêи người nàng nhìn ra một lỗ thủng.
Bởi vì chiến tranh lạnh với Trần Y Y, thời gian này Sở Trác hoàn toàn không ra khỏi cửa.
Trần Y Y nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng kém, liền kiên trì mang theo hắn ra ngoài đi dạo.
Cũng may Sở Trác mặc dù không lên tiếng, trêи mặt cũng không có bất kì biểu tình nào nhưng vẫn ngoan ngoãn theo nàng ra ngoài.
Trần Y Y nắm tay Sở Trác từ từ đi dạo, vừa đi nàng vừa tự lẩm bẩm: ” Tính tình ngươi thật giống một cái tiểu hài tử, hễ giận dỗi lại đem chính mình phong bế, bộ dáng này của ngươi sẽ làm Minh Yến và lão phu nhân vô cùng lo lắng… “
Sở Trác: ” ……”
Trần Y Y thấy hắn vẫn như cũ không lên tiếng, ngay cả khóe mắt cũng không thèm chớp một cái, nhè nhẹ thở dài.
Hai người tiếp tục hướng ngoài thôn đi tới, đi không được bao lâu Trần Y Y liền nhìn thấy một tiều hài tử quần áo rách rưới, cả người dơ bẩn bị một đại hán ném ra khỏi thôn.
Trần Y Y thấy thế liền nhớ ra đứa bé này.
Tiểu hài tử khoảng ba bốn tuổi, gầy gò nho nhỏ.
Lúc bị hán tử hung hăng ném đi, cả người nó rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang trầm đục.
Y hệt lần mà Trần Y Y nhìn thấy trước kia, tiểu hài tử bị ném như thế mà một chút cũng không thèm phản ứng.
Hắn nằm rạp trêи mặt đất run rẩy, nửa ngày mới mơ màng ngồi dậy.
Đại khái bị rơi quá nặng, hắn cố gắng một hồi cũng không cách nào đứng dậy nổi.
Trần Y Y nhìn tiểu hài tử kia, đột nhiên cảm thấy bộ dáng cắn răng không nói tiếng nào của hắn, cực kì giống với Sở Trác trước kia, bị đánh bị mắng cũng không thể phản kháng chút nào.
Nàng cau mày, nói với hán tử vừa ném đứa nhỏ đi: ” Tiểu tử này đã làm cái gì? Sao ngươi lại đối với nó như thế? “
Hán tử kia nghe vậy xoay người lại, vừa thấy rõ dung mạo Trần Y Y, đôi mắt ti hí của hắn liền lóe lên ánh sáng đáng khinh.
Nhất thời trong lòng Trần Y Y một mảnh lạnh lẽo, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi.
Nàng nhận ra hán tử này, hắn là tên vô lại nổi danh trong thôn.
Hình như hắn gọi là Vương Đại Trúc, là ác bá số một ở Vô Hoa thôn.
Đoạn thời gian trước nàng cùng Sở Trác chiến tranh lạnh, nàng liền theo Sở Minh Yến ra ruộng hỗ trợ. Nàng đã thấy tên vô lại này thường xuyên nhìn lén nàng.
Trần Y Y sớm đã muốn đánh cho hắn một trận, nhưng mãi vẫn chưa tìm được lí do chính đáng để đánh người.
Trong thôn có vài người tâm địa lương thiện, thấy Trần Y Y vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp liền nhịn không được nhắc nhở nàng một hai câu.
Kêu nàng nên tránh xa cái kẻ gọi là Vương Đại Trúc này, hắn thích nhất thừa dịp mọi người không chú ý, chiếm tiện nghi của tiểu cô nương cùng tiểu tức phụ nhà người khác.
Trước lúc đám người Trần Y Y đến Vô Hoa thôn, Vương Đại Trúc thường ỷ vào nhà hắn người đông thế mạnh, chính hắn lại có ít món nghề đánh nhau, liền thường xuyên thừa cơ khi dễ người khác.
Nay Sở gia chuyển đến Vô Hoa thôn, trong nhà lại có vài cái cô nương bộ dáng yếu đuối lại xinh đẹp rất dễ dàng bị tên vô lại kia để mắt tới.
Nhất là Sở gia chỉ có một lão nhân gia và mấy tiểu cô nương, lại là người từ nơi khác chuyển đến, sẽ càng dễ bị Vương Đại Trúc ỷ thế gần nhà mà hϊế͙p͙ đáp.
Trần Y Y mấy ngày nay luôn nghẹn một bụng khó chịu, nay gặp tên Vương Đại Trúc tự mình tìm chết, nàng thầm nghĩ chỉ muốn tẩn hắn một trận cho hả giận thôi.
Nhưng nghĩ đến cả nhà Vương Đại Trúc, nàng không muốn bởi vì nàng nóng nảy mà chọc phải một cái phiền phức thật lớn, cuối cùng vẫn nhịn xuống cơn giận này.
Vương Đại Trúc nhìn nhịn gương mặt nhỏ nhắn thập phần kiều diễm của Trần Y Y, lại đưa mắt đảo qua khắp người Sở Trác.
Hắn chỉ biết trái tim hắn trong một khắc này, đã bị dung mạo câu hồn người của đôi phu thê trước mắt làm cho ngứa ngáy.
Trần Y Y không muốn quan tâm hắn, đưa tay lôi kéo Sở Trác rời đi. Nhưng mà Vương vô lại cũng không nguyện ý cho bọn họ đi, hắn bước lên một bước, chắn trước mặt Trần Y Y.
Vóc dáng hắn cao lớn lại thập phần thô kệch, từ trêи cao nhìn xuống Trần Y Y nói: ” A! Đây không phải là tiểu tức phụ mới dọn đến thôn chúng ta sao? Ngươi mang theo phu quân ngốc của ngươi muốn đi đâu a? “
Trần Y Y còn chưa mở miệng nói chuyện, từ xa liền truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Giọng nói mười phần uy lực của Dương Đại Ngưu vang lên: ” Y Y a, không phải nói chúng ta cùng đi sao? Làm sao hai người các ngươi lại đi trước rồi? “
Vương Đại Trúc thấy mấy người Dương Đại Ngưu từ trong thôn đi ra, nhịn không được bất mãn hừ một tiếng.
Hắn xưa nay cùng đám Dương Đại Ngưu quan hệ không tốt lắm, thấy bọn họ càng đến càng gần hắn vội liếc mắt nhìn Trần Y Y một cái, sau đó vội vàng xoay người rời đi.
Trần Y Y quay người, cùng đám người Dương Đại Ngưu chào hỏi, Sở Trác vẫn đứng bất động bên cạnh Trần Y Y, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm bóng dáng Vương Đại Trúc đang đi xa.
Nếu ánh mắt có thể giết người, lúc này Vương Đại Trúc chắc đã sớm máu me đầm đìa.
Mặc dù Trần Y Y hoàn toàn có thể ứng phó với Vương Đại Trúc. Nhưng đám Dương Đại Ngưu nguyện ý trợ giúp nàng, trong lòng nàng cũng vô cùng cảm tạ ý tốt của bọn họ.
Đám người Dương Đại Ngưu khiêng cuốc, đi đến bên cạnh Trần Y Y cùng Sở Trác.
Bọn họ đã nhìn thấy đứa trẻ cách đó không xa, Dương Đại Ngưu nhịn không được thở dài nói: ” Đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương, nhưng Vô Hoa thôn của chúng ta vốn nghèo khó, liền ngay cả con mình cũng nuôi chưa xong, nên….. “
Dương Đại Ngưu cũng là một người lương thiện, trước đây hắn không ít lần chiếu cố đứa nhỏ này.
Nhưng là chính hắn, trong nhà trêи còn cha mẹ già, dưới có mấy đứa em trai cùng em gái.
Dương Đại Ngưu chỉ có thể ngẫu nhiên giúp hắn một chút, không có biện pháp bảo bọc hắn cả đời.
Đi theo Dương Đại Ngưu còn có mấy hán tử, trong nhà bọn họ cũng vô cùng khó khăn, nghe vậy, nhịn không được thở dài.
Trần Y Y đợi sau khi đám người Dương Đại Ngưu rời đi, liền nhờ tay áo che giấu mà lấy từ trong không gian ra một quả trứng gà.
Nàng thấy xung quanh không có người nào, liền nhân cơ hội đem trứng gà nhét vào tay tiểu hài tử bẩn hề hề kia.
Cái trứng gà này là lúc Trần Y Y ra cửa, đã đặc biệt chuẩn bị cho Sở Trác.
Nàng mặc dù không phải người quá mức lương thiện, tuy nhiên cũng không phải phường đại gian đại ác.
Nay mặc dù Sở gia không còn giàu có, xa hoa như trước kia, nhưng vấn đề ăn no mặc ấm vẫn có thể giải quyết tốt.
Trần Y Y cho rằng, tiểu hài tử không khóc, không nháo này giống với Sở Trác, đều là cái ngốc tử.
Kết quả nàng vừa đưa trứng gà cho hắn, đôi mắt vô thần của đứa nhỏ lập tức sáng lên, sau đó nhanh như chớp cầm trứng gà chạy đi.
Bộ dáng kia của hắn, dường như sợ chạy chậm một chút, Trần Y Y sẽ đổi ý.
Trần Y Y nhìn theo thân ảnh lảo đảo nghiêng ngã của tiểu nam hài, trong lòng nhịn không được vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Thời điểm nàng ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi con ngươi trong suốt của Sở Trác.
Sở Trác chậm rãi cầm tay Trần Y Y, sau đó đem tay nàng đặt lên trêи bụng mình.
Ngay từ đầu, Trần Y Y không hiểu rõ ý tứ của Sở Trác. Nàng mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
Ý tứ của Sở Trác là, ngươi đem trứng gà cho người khác, lát nữa ta đói bụng thì phải làm sao bây giờ?
Trần Y Y trong lòng vô cùng cao hứng, Sở Trác thế nhưng lại nguyện ý biểu đạt tâm trạng cùng nàng một lần nữa.
Mặc dù hắn vẫn như cũ không mở miệng nói chuyện, nhưng đối với
Trần Y Y thì đây là một chuyện tốt.
Trần Y Y mang theo Sở Trác tìm một chỗ nghỉ chân. Hai người sóng vai ngồi trêи lớp cỏ khô.
Trần Y Y từ trong không gian lấy ra một đống đồ ăn, sau đó bắt đầu dùng đồ ăn để lấy lòng đồ ngốc nhà nàng.
Sở Trác vừa ăn vừa ngắm nhìn Trần Y Y. Ăn một hồi liền ngã trái ngã phải.
Trần Y Y biết đây là biểu hiện Sở Trác mệt mỏi. Vì thế, nàng duỗi thẳng hai chân ra, cho Sở Trác gối đầu lên đùi mình.
Trong không gian của Trần Y Y có một ít nho khô, còn có một chút
hoa quả khô linh tinh.
Trần Y Y không cho Sở Trác ăn mấy loại hoa quả khoi linh tinh kia, mà đút cho hắn vài quả nho khô thơm ngon ngào ngạt.
Trần Y Y ngay từ đầu chỉ lo đút cho Sở Trác ăn, về sau thấy Sở Trác ăn không sai biệt lắm, mới tự mình cũng ăn vài miếng.
Nàng mải mê ăn hoa quả khô mà quên bẵng phải đút cho Sở Trác.
Sở Trác liền nhấp nhấp khóe môi, ra hiệu Trần Y Y tiếp tục đút hắn nho khô.
Trần Y Y đem hai quả nho khô nhét vào trong miệng mình, đầu lưỡi không cẩn thận ɭϊếʍ ɭϊếʍ đầu ngón tay một chút.
Sở Trác ngơ ngác nhìn đầu ngón tay trắng nõn của nàng, không hiểu sao cảm thấy ngón tay nàng thoạt nhìn thật mỹ vị.
Lúc Trần Y Y đưa nho khô đến bên miệng hắn hắn liền thừa cơ cắn đầu ngón tay béo mập của nàng một ngụm.
Trần Y Y bị hành động của hắn dọa sợ, đang lúc nàng muốn rút ngón tay mình ra thì lại cảm giác được đầu ngón tay bị ɭϊếʍ một chút.
Con ngươi đen nhánh như mực của Trần Y Y khẽ co rút lại, đầy mặt không thể tin nhìn chằm chằm người đang nằm trêи đùi nàng.
Sở Trác phát hiện ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của Trần Y Y, một bên đem ngón tay như ngọc bích của nàng nhả ra, một bên làm bộ ngáp một cái, ý đồ làm nũng bán manh cho qua chuyện.
Trần Y Y thấy một bộ dáng ngốc hề hề của hắn, nhịn không được ở trong lòng thầm nghĩ: chắc do nàng nghĩ nhiều rồi đi!