• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện năm đó Lâm gia từ hôn, mặc dù Trần Y Y không biết rõ lắm. Nhưng là dựa trêи ký ức của nguyên chủ nàng lại biết, Lâm gia năm đó ngoài trừ từ hôn, còn cùng những gia đình khác cùng một chỗ nhục nhã Sở Trác.

Nhất là Lâm Thu Du cùng phu quân của nàng ta, đã từng tú ân tú ái trước mặt Sở Trác không chỉ một lần. Phu quân Lâm Thu Du cũng là người Minh An thành, hắn là một cái người ngu xuẩn bất học vô thuật. Nếu không phải vì trong nhà có chút địa vị, hạng người như hắn căn bản không thể lấy được thê tử.

*Bất học vô thuật: vô học không việc làm.

Người này bởi vì ghen ghét Sở Trác thuở nhỏ thiên tư thông minh, sau khi Sở Trác biến thành ngốc tử liền lập tức cưới Lâm Thu Du về nhà. Về sau mỗi lần nhìn thấy Sở Hủ, liền sẽ cố ý ở trước mặt Sở Hủ lấy Sở Trác ra làm trò cười. Nói Sở Trác dù có thông minh lợi hại như thế nào đi chăng nữa, đến cuối cùng còn không phải là biến thành một cái ngốc tử bị người người ghét bỏ hay sao?

Khi đó Sở Trác chính là vết sẹo của Sở Hủ, chỉ cần người khác ở ngay trước mặt hắn nói xấu đệ đệ của hắn, Sở Hủ liền sẽ trở thành tên điên mất hết lý trí. Cũng chính bởi vì bảo hộ cho đệ đệ, Sở Hủ thường xuyên đánh nhau với các công tử ăn chơi trong thành.

Lúc đó mặc dù Sở gia rất giàu có, nhưng trong tay không có quyền lực như những người khác. Bởi vì chuyện Sở Hủ cùng với những người kia đánh nhau, Sở gia lão gia tử cũng bị liên lụy bị những người đó chèn ép. Cũng là bắt đầu từ lúc đó, Sở Hủ mới đột nhiên nhận thức được quyền thế quan trọng như thế nào.

Lần này Lâm gia đột nhiên tìm tới cửa, Trần Y Y liền muốn giáo huấn bọn họ một trận. Để cho bọn họ cũng nếm thử cái cảm giác bị xô vào tường, bị người người chỉa mũi dùi làm trò cười. Nàng muốn lấy những khuất nhục mà đồ ngốc từng trải qua, toàn bộ từng chút từng chút một từ trêи người bọn họ đòi lại.

Trần Y Y cười nhìn lướt qua sắc mặt bọn người Lâm gia, nàng đối với sắc mặt bây giờ của bọn họ hết sức hài lòng. Người ta nói hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Trần Y Y trước đó đem bọn họ một đám nâng lên trời, nay lại để cho hiện thực đem đám người bọn họ hung hăng ném từng người một xuống dưới. Loại cảm giác đại khởi đại lạc này, Trần Y Y chỉ là suy nghĩ một chút đã cảm thấy thập phần kϊƈɦ thích.

Lâm Thu Du so với những người Lâm gia khác phản ứng nhanh hơn, nàng ta nhìn nụ cười đắc ý trêи mặt Trần Y Y, tức giận chỉ vào mũi Trần Y Y nói:”Ngươi …. Ngươi đùa bỡn ta sao? Ngươi không phải là không được sủng ái sao? Ngươi là đang giả vờ?”

Trần Y Y nghe vậy khẽ nở nụ cười, nói đến chuyện này nàng chưa từng nói qua mình không được sủng ái, càng không có nói vết máu ứ đọng trêи cổ tay là bị Sở Trác đánh. Hết thảy mọi thứ đều là do người của Lâm gia tự mình chủ trương, tăng thêm chính bọn họ quá mức tự tin, Trần Y Y mới thuận tiện vẽ đường cho bọn họ.

Sở Trác nhìn Lâm Thu Du chỉ tay vào Trần Y Y, không vui nói với Vân Mộc Hà bên cạnh:” Phủ tướng quân của chúng ta có hảo tâm thu lưu bọn họ lại, nhưng mà không nghĩ tới những người này lòng tham không đáy, thế nhưng lại chạy đến hậu viện trộm trang sức của phu nhân ta, bây giờ liền đem người và tang chứng lấy được lên nha môn.”

Vân Mộc Hà nghe vậy sửng sốt một chút, vẫn là Phó Linh ở một bên phản ứng nhanh, hắn nghe vậy lập tức tiến lên phía trước nói:” Vâng, tướng quân, thuộc hạ lập tức đưa bọn họ đến gặp quan phủ. ”

Phó Linh nói xong liền đi đến kéo Lâm Từ thị, lại bị Lâm Từ thị một phen đẩy ra, bà ta chỉ vào Sở Trác vừa tức giận vừa nói:” Ngươi làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, Thu Du nhà ta nhưng là nhưng là vị hôn thê của ngươi, ngươi đây là một cái người hỗn đản tâm ngoan thủ lạt!”

*Hỗn đản: khốn nạn

*Tâm ngoan thủ lạt: lòng dạ độc ác..

Sở Trác nghe vậy không chỉ không tức giận, ngược lại còn nhếch môi mỏng nói:” Trước khi tới đây, các ngươi không có nghe qua, ta là hạng người gì sao?”

Trong kinh người người đều nói, Sở Trác là cái người tâm ngoan thủ lạt, ngay cả thê tử của mình cũng có thể tàn nhẫn đánh chửi. Từ sau khi hắn triệt để thanh tỉnh, số người hắn giết qua quả thực có thể nói là nhiều không đếm xuể.

Lâm Từ thị còn muốn nói cái gì đó, liền bị nhũ mẫu của Lâm Du Thu ở một bên kéo lại. Nhũ mẫu Lâm Thu Du là một cái người biết điều, bà ta thấy thế vội vương tay lôi kéo Lâm Từ thị quỳ xuống.

Bà ta lo lắng nói:”Tướng quân, tướng quân ngài không nên tức giận, nếu như tướng quân không thích chúng ta tới đây quấy rầy, chúng ta bây giờ sẽ lập tức rời khỏi phủ tướng quân.” Bà ta nói xong liền quay đầu nhìn Lâm Thu Du, ra hiệu cho Lâm Thu Du đừng đứng ngây ngốc ở đó, mau tranh thủ thời gian thuận theo lời bà ta nói vài câu dễ nghe đi.

Lâm Thu Du cũng không phải là một cái người ngu ngốc, nàng ta mặc dù bị Trần Y Y đùa bỡn một trận, nhưng là lúc này cũng ý thức được tình huống không ổn. Nàng ta có thể nhìn ra được Sở Trác căn bản không hề quan tâm đến nàng ta, Lâm Thu Du lập tức quỳ xuống trước mặt Sở Trác, sau đó khẽ nắm khăn tay nũng nịu khóc lên. Nàng ta vốn có mấy phần tư sắc, nay phát ra âm thanh nức nở nho nhỏ, dáng vẻ nhìn qua rất đáng thương.

Lâm Thu Du nói:”Tướng quân, vô luận là năm đó hay là bây giờ đều là ta không đúng. Tướng quân ngài vạn lần không nên vì như vậy mà tức giận. Ngài nếu là không muốn nhìn thấy chúng ta, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi phủ tướng quân …..”

Lâm Thu Du nói xong liền hướng tới chỗ Sở Trác dập đầu một cái, giờ khắc này trong lòng nàng ta hận Trần Y Y muốn chết, hận không thể ăn tươi nuốt sống Trần Y Y.

Muội muội Lâm Thu Du đứng ở một bên vẫn còn đang ngây ngốc, nàng ta là lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ kiêu ngạo hành động như thế này, cũng đã ý thức được mọi chuyện đang phát sinh cùng với trong suy nghĩ của nàng ta không giống nhau. Nhưng là nàng ta thực sự phi thường không cam tâm, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Trần Y Y, nàng ta vừa quỳ xuống vừa ủy khuất nói:” Tướng quân, tướng quân, ngài nhất định đừng hiểu lầm, chúng ta ngay từ đầu là ở trong khách phòng đợi. Là phu nhân mang theo chúng ta đến nơi này, chúng ta thật sự không phải là ăn trộm, càng không có lá gan trộm đồ của phu nhân. ”

Thời điểm muội muội Lâm Thu Du nói như vậy, đột nhiên nhớ tới trêи cổ tay của mình còn đeo vòng tay của Trần Y Y, nàng ta cuống quít dùng sức đem vòng tay cởi ra. Nhưng là nàng ta càng muốn cởi vòng tay ra, vòng tay kia lại càng không chịu rơi ra. Rất nhanh nàng ta liền bị ánh mắt của Sở Trác doạ sợ đến phát khóc, cả người quỳ trêи mặt đất không ngừng run rẩy.

Trần Y Y nhìn lướt qua A Viện đứng ở một bên, A Viện lập tức hiểu ý mà quỳ xuống bên chân Sở Trác:” Tướng quân, ngài nhất định phải vì phu nhân mà làm chủ a. Những người này quả thực không coi ai ra gì, bọn họ không chỉ nói phu nhân không được tướng quân sủng ái, mà còn chế giễu phu nhân là cái nữ nhân vô dụng chỉ sinh được nữ nhi. ”

Lâm Từ thị một bên nghe vậy lập tức trở nên nóng nảy, ánh mắt bà ta đỏ bừng trừng A Viện nói:” Ngươi cái xú nha đầu này nói bậy cái gì? Chúng ta làm sao có lá gan nói những lời này.”

A Viện lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, sau đó không nóng vội tiếp tục nói:” Lúc ấy rất nhiều hạ nhân trong phủ đều nghe thấy, nô tỳ có thể kêu bọn họ đến đây đối chứng. ”

Lâm Từ thị nguyên bản cũng là tiểu thư khuê các, nhưng là hai năm qua trải qua loạn thế, vì bảo hộ cho hai cái nữ nhi như hoa như ngọc, bà ta đã từ tiểu thư khuê cát biến thành cái nữ nhân chanh chua. Lúc này bà ta nghe thấy A Viện nói như thế, lập tức tức giận đến đỏ bừng hai mắt, hận không thể bổ nhào qua bên đó một phen xé nát miệng của nàng. Bà ta lúc này mới nhìn ra được, bọn họ đã bị tiểu tiện nhân Trần Y Y lừa.

A Viện đã sớm xem cái Lâm gia này không vừa mắt, một đám dáng vẻ mắt cao hơn đầu, thật sự xem phủ tướng quân như nhà của bọn họ, A Viện thấy Lâm Từ thị ánh mắt đỏ bừng, dáng vẻ hận không thể đem nàng cắn xé, nhịn không được tiếp tục thêm mắm thêm muối:” Phu nhân vốn xem bọn họ là bằng hữu cũ, mới mời bọn họ vào trong tiểu lâu ngồi một chút. Nhưng là thật không ngờ tới, các nàng vừa tiến vào liền chạm loạn vào đồ vật của phu nhân? Còn đem trang sức của phu nhân đeo lên người của mình, nhìn dáng vẻ của bọn họ như là chủ nhân tương lai của phủ tướng quân ….”

Lâm Thu Du sau khi nghe A Viện nói xong, cả trái tim nhịn không được càng ngày càng lạnh. Nàng ta vốn cho rằng Trần Y Y vì muốn làm cho nàng ta khó xử, cho nên mới tạo ra một màn kịch như thế này. Nhưng là lúc này nghe A Viện từng cái từng cái một viết thêm tội danh cho nàng ta, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Y Y. Chỉ thấy Trần Y Y tựa vào trong ngực của Sở Trác, dáng vẻ giống như đang thưởng thức cảnh đẹp mà nhìn bọn họ. Đôi con ngươi đen nhánh của Trần Y Y lạnh như băng, tia lãnh ý trong đôi mắt làm cho người ta cảm thấy vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.

Sở Trác bị người Lâm gia làm cho đau đầu, hắn hướng tới chỗ Vân Mộc Hà phất phất tay, Vân Mộc Hà lập tức tiến lên bắt Lâm Từ thị.

Lâm Thu Du thấy thế lập tức như rơi vào hầm băng, nàng ta kϊƈɦ động bổ nhào đến bên chân Sở Trác hô:” Nhị gia, nhị gia, ngài không thể bị Trần Y Y lừa bịp, nàng chính là một cái nữ nhân độc ác. Nàng là cố ý đem chúng ta dẫn tới đây, nàng là cố ý thiết đặt cạm bẫy hại chúng ta …. ”

Muội muội Lâm Thu Du cũng kêu khóc nói:” Tỷ phu, ngài nhưng là tỷ phu của ta, van cầu ngài đừng mang chúng ta đưa đến quan phủ, tuổi của ta vẫn còn nhỏ, ngài không thể đem ta đưa đi gặp quan phủ.”.

Sở Trác nhìn Lâm Thu Du khóc đến mức hoàn toàn thay đổi sắc mặt, kỳ thật hắn thật sự không rõ cái nữ nhân này suy nghĩ như thế nào? Năm đó mỗi một câu nàng ta nói qua đều ác độc đến cực điểm, Sở Trác đến nay vẫn còn nhớ rõ.

Sở Trác nếu không phải sợ bẩn tay của mình, hắn thật sự muốn cạy sọ của nàng ta ra nhìn xem nàng ta nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ trong mắt bọn họ hắn dễ lừa gạt như vậy, chỉ cần không có chút thật lòng nào nói hai ba câu vô dụng, liền có thể xoa dịu những tổn thương từng mang đến cho hắn hay sao?

Có lẽ trong mắt những người khác, tổn thương mà Lâm gia mang đến cho hắn, cũng chỉ là sau khi hắn bị thương từ hôn mà thôi. Lúc trước bọn họ từ hôn, có thể tự biết đuối lý mà không xuất hiện trước mặt hắn nữa, Sở Trác nói không chừng sẽ thật sự quên chuyện này.

Nhưng là lúc đó hắn giống như thiên kiêu chi tử, một khi từ đám mây ngã xuống vũng bùn. Thì tất cả kiêu ngạo, tự tôn, đều bị những người xung quanh tùy ý chà đạp. Người của Lâm gia lẽ ra không nên sau khi từ hôn, còn cùng một đám người khác cùng một chỗ bỏ đá xuống giếng.

*Thiên kiêu chi tử: con cưng của trời.

Sở Trác đem rương trang sức kia của Trần Y Y ném cho Phó Linh, hắn không thích những đồ vật đã bị người của Lâm gia chạm qua.

Hắn nói:” Đưa đến quan phủ. ”

Chỉ là vài chữ đơn giản, liền lập tức quyết định vận mệnh của Lâm gia. Kỳ thật với thân phận hiện tại của Sở Trác, hắn hoàn toàn có thể tự mình trừng trị đám người Lâm gia này, nhưng là hắn không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với bọn họ.

Vân Mộc Hà và Phó Linh cùng một vài người biết võ công khác kéo đám người Lâm gia đi ra ngoài. Lâm Thu Du lúc ấy còn muốn bắtlấy Sở Trác cầu xin tha thứ, liền bị Sở Trác một cước dẫm lên đầu ngón tay, lúc ấy đầu ngón tay của nàng ta đã bị Sở Trác đạp gãy.

Sau khi đám người Lâm gia bị mang đi, A Viện liền lập tức dẫn tất cả hạ nhân lui ra ngoài. Trong lương đình chỉ còn lại hai người Sở Trác và Trần Y Y.

Trần Y Y thấy Sở Trác nãy giờ không nói gì, trêи mặt biểu lộ cũng hết sức nghiêm túc, liền nhịn không được mở miệng nói:” Chàng có phải hay không là không bỏ được bọn họ, cảm thấy ta tâm địa phi thường độc ác? ”

Trần Y Y cũng cảm thấy mình có khi, so với người bình thường độc ác hơn. Nhưng là đối phó với người của Lâm gia, nàng tuyệt đối không hối hận với lựa chọn của mình. Bởi vì ác nhân chính là ác nhân, cho dù bọn họ bây giờ trở nên không có quyền thế, cũng không thể thay đổi bản chất ác độc bên trong bọn họ.

Nếu bọn họ không có tâm tư quỷ quài gì, cho dù Trần Y Y có ám chỉ rõ ràng như thế nào, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng bị nàng lừa. Người của Lâm gia sở dĩ sa sút như ngày hôm nay, cũng là bởi vì bọn họ một đám lòng tham không đáy. Nếu địa vị của nàng bây giờ hoán đổi với Lâm Thu Du, nói không chừng Lâm Thu Du còn dùng phương thức tàn nhẫn hơn đối phó với nàng..

Sở Trác đưa tay ra giữ chặt tay Trần Y Y, bàn tay gầy gò nho nhỏ của nàng, vừa vặn được bao trùm trong lòng bàn tay của hắn. Hắn rũ mắt xuống bắt đầu thưởng thức ngón tay của Trần Y Y, hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay của nàng, sau đó lại dùng ngón tay của mình vuốt ve lòng bàn tay của Trần Y Y.

Sở Trác thanh âm sâu sa nói:” Nàng xác thực là độc ác, bất quá vừa vặn cùng ta thực xứng đôi, chúng ta chính là trời sinh một cặp.”

Trần Y Y nghe vậy lập tức cảm thấy vui vẻ, nàng cười đưa tay rút Tiên Trục bên hông hắn. Sở Trác thấy thế cũng không có ngăn cản nàng, một mặt dung túng nhìn nàng rút kiếm ra. Trần Y Y khí lực lớn, một tay cầm kiếm tùy ý vung kiếm hai lần. Mặc dù nàng chưa từng tập qua võ công. Nhưng là thời điểm múa kiếm đã có hình có dạng.

Nàng cười nói với Sở Trác:” Chàng nói xem, người như ta có thích hợp luyện võ công hay không? Khí lực của nàng lớn như vậy, trong phương diện võ học nhất định là luyện võ kỳ tài.

Sở Trác đưa tay cầm cổ tay Trần Y Y, sau đó giúp nàng bày ra từ thế cầm kiếm tiêu chuẩn:” Có thể a, về sau mỗi ngày vào lúc sáng sớm, ta có thể dạy nàng dạy cho nàng một chút kỹ thuật cơ bản. ”

Trần Y Y nghe hắn nói, liền nhớ lại chuyện hai năm trước. Khi đó nàng thường xuyên vào lúc sáng sớm, lôi kéo đồ lười biếng Sở Trác đi rèn luyện.

Trần Y Y:” Ngươi hôm nay còn có việc gì không? Nếu như không còn việc gì, không bằng ở chỗ này dạy ta mấy chiêu?”

Nàng vừa nói vừa lôi kéo Sở Trác ra ngoài, bên cạnh lương đình có xây một tiểu võ đài, vừa vặn có thể dùng làm sân luyện võ cho nàng sau này.

Sở Trác nghe thấy nàng nói gió thành mưa, trong lòng thập phần bất đắc dĩ nhưng lại không muốn cự tuyệt nàng. Nhưng là hắn dạy dạy khẩu vị liền thay đổi, Trần Y Y còn chưa học được nửa chiêu thức, đã bị Sở Trác trực tiếp ôm vào tiếp ôm vào lương đình.

Sau đó hắn nhớ đến Lâm gia đã từng ở trong lương đình, không nói hai lời liền mang người hướng tới chủ viện bên kia đi đến. Chính là hai người còn chưa trở lại chủ viện, đã nhìn thấy Sở Minh Yến từ bên trong bước nhanh ra. Sở Minh Yến nhìn thấy nhị ca ánh mắt lập tức sáng lên. Nàng lập tức bước nhanh tới chỗ nhị ca, định tiến tới ôm nhị ca một cái thật ấm áp.

“Nhị ca! Nhị ca! Nhị ca.”

Từ sau khi Sở Trác nắm giữ binh quyền Huyền Vũ quân, huynh muội hai người đã gần một năm không gặp. Mỗi lần Sở Minh Yến từ bên ngoài trở về, Sở Trác lại có việc rời khỏi kinh đô. Đợi đến lúc Sở Trác thật vất vả trở lại kinh đô, thì Sở Minh Yến bên kia lại có việc rời khỏi. Cứ như vậy lặp đi lặp lại rất nhiều lần, huynh muội hai người khoảng thời gian đó chưa từng gặp mặt nhau.

Trần Y Y ngay từ đầu là bị Sở Trác ôm, về sau nàng cảm thấy bộ dạng này thật sự là quá mất thể diện, vì vậy nàng liền muốn nhảy ra khỏi vòng tay của Sở Trác. Nàng đột nhiên thấy Sở Minh Yến xông tới muốn đưa tay ôm chặt lấy Sở Trác, nàng vừa định đưa tay ngăn cản Sở Minh Yến vô tư lại, Sở Trác đã duỗi một ngón tay đè trán Sở Minh Yến lại.

Sở Trác so với Sở Minh Yến cao hơn rất nhiều, cánh tay lại so với Sở Minh Yến dài hơn. Hắn vươn tay đè trán Sở Minh Yến lại như vậy, hai tay Sở Minh Yến bay nhảy trong không trung hai lần cũng không thể ôm được người.

Sở Minh Yến lập tức bất mãn nói:” Nhị ca, huynh làm gì vậy? Chúng ta đã lâu lắm rồi không có gặp mặt!”

Nàng vừa nói vừa đưa tay đẩy đẩy cánh tay Sở Trác. Sau khi đẩy ra nàng muốn hung hăng ôm nhị ca một cái, dùng hàng hành động này để diễn tả lòng mong mỏi sâu sắc. Đây là sau khi nàng sinh ra, lần đầu tiên nàng cùng với nhị ca xa nhau lâu như thế. Khoảng thời gian này, nàng đều lo lắng nhị ca có ăn ngon không cuộc sống có tốt không?

Về phần Sở Minh Yến vì cái gì không lo lắng cho đại ca nàng, là bởi vì Sở Hủ đã ở bên ngoài rất nhiều năm, bên cạnh hắn có vài cái cô nương biết lạnh biết nóng, hoàn toàn không cần cái người muội muội như nàng quan tâm.

Sở Trác thấy thế liền đem Trần Y Y nhét vào trong ngực Sở Minh Yến, để cho Trần Y Y thay thế hắn tiếp nhận cái ôm nồng nhiệt của muội muội. Trần Y Y cứ như vậy không hiểu chuyện gì ôm lấy muội phu, một mặt tỉnh tỉnh mê mê quay đầu liếc mắt nhìn Sở Trác một cái.

Vì sao? Sở Trác không thích tiếp xúc với nữ nhân, vì không muốn muội muội thương tâm khổ sở, liền đẩy nàng ra làm lá chắn?

Giống như là cảm giác được ánh mắt u oán của Trần Y Y, Sở Trác họ nhẹ một tiếng nói:” Phu thê vốn là một thể. ”

Sở Minh Yến cũng không ngại ôm tẩu tử nhà mình, sau khi ôm lấy Trần Y Y còn sờ sờ eo thon của nàng. Sở Minh Yến một năm gần đây thường xuyên bôn ba ở bên ngoài, bởi vì mang theo một đám hán tử vừa cẩu thả vừa thô tục, hiện tại tính cách của Sở Minh Yến càng ngày càng ngay thẳng phóng khoáng.

Sở Minh Yến một bên ôm sát ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, một bên hướng về phía nhị ca nhíu mày nói:” Thân eo này của tẩu tử vừa mềm vừa mịn, cái ʍôиɠ này cũng ….”

Không đợi móng vuốt của Sở Minh Yến tiếp tục sờ loạn, Sở Trác liền một tay đem Trần Y Y kéo lại, một tay nắm lấy cổ áo Sở Minh Yến đi ra tiền viện.

Sở Minh Yến bị Sở Trác trực tiếp ném ra khỏi phủ tướng quân, nàng nhìn đại môn phủ tướng quân trước mắt đóng sầm lại, đưa tay sửa sang lại cổ áo xốc xếch của mình. Sau đó nàng lạnh lùng nhìn lướt qua người đi đường xem náo nhiệt ở bốn phía, chỉ vào một người đi đường cao gầy hỏi:” Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy cái gì?”

Thời điểm Sở Minh Yến hỏi hắn lời này, khuôn mặt đã đen như đáy nồi. Ngươi qua đường kia thấy thế há miệng thở dốc, vội lắc lắc đầu nói:” Yến tướng quân, ta cái gì cũng không có nhìn thấy, cái gì cũng không có nhìn thấy.”

Sở Minh Yến lại nhìn về phía những người khác, những người khác lập tức hết sức phối hợp cùng một chỗ lắc đầu. Bọn họ cũng không dám trực tiếp ở trước mặt Sở Minh Yến nói, bọn họ nhìn thấy nữ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, bị nhị ca nhà mình xem như một món đồ ném ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK