• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão phu nhân thấy Đoàn Tuyết cùng mình thân cận, cả người lập tức trở nên thật vui vẻ. Bà liền mở miệng nói muốn tiểu phu thê hai người lưu lại một đêm, đợi ngày mai Sở Minh Yến trở về, bọn họ gặp được muội muội rồi rời đi cũng không muộn.

Sở Trác thấy Trần Y Y không có phản đối, vì thế liền đáp ứng. Sau đó ở Nhϊế͙p͙ Chính vương phủ dùng cơm tối, Sở Trác bởi vì có chuyện muốn thương lượng cùng với đại ca, sau khi dùng cơm xong liền đi theo Sở Hủ vào thư phòng.

Đoàn béo ở chỗ lão phu nhân chơi một hồi, sau đó cũng bởi vì chơi đến mệt mà bị đưa trở về. Trần Y Y liền mang Đoàn béo đi tắm sạch sẽ, sau khi mẫu nữ hai người tắm xong Sở Trác vẫn chưa có trở về.

Trần Y Y nhịn không được có chút lo lắng, không biết là hai huynh đệ có phải đang nói chuyện của nàng? Nàng lo lắng đồ ngốc toàn cơ bắp, sẽ vì chuyện của mình mà cùng Sở Hủ phát sinh xung đột.

Một bên khác ở trong thư phòng, Sở Hủ cùng Sở Trác đúng là đang đàm luận chuyện Trần Y Y.

Ấn tượng của Sở Hủ đối với Trận Y Y thật không tốt, Trần Y Y lúc ở Vô Hoa thôn, cái gì cũng không quan tâm mà bỏ lại đệ đệ ngốc của hắn, làm hại Sở Trác nộ hoả công tâm thiếu chút nữa bệnh không dậy nổi.

Nay thân thể Sở Trác đã tốt, lại trở thành tướng quân trong tay cầm trọng binh, Trần Y Y liền mang theo đứa nhỏ cùng hắn hoà hảo. Sở Hủ cảm thấy nữ nhân này tuyệt đối không phải người lương thiện, hắn không thích nữ nhân như vậy ở bên cạnh đệ đệ.

* Trọng binh: lực lượng hùng hậu, quân đội hùng hậu.

Sở Hủ hắn chỉ có một cái đệ đệ như vậy, Sở Trác lại là cái người vừa có dung mạo vừa có tiền đồ, hắn cảm thấy Sở Trác xứng đáng có được nữ nhân tốt hơn.

Nhưng làm cho Sở Hủ không nghĩ tới là, Sở Trác vì không muốn Trần Y Y lo lắng hãi hùng, lại chủ động tới đây cùng Sở Hủ nói tới việc này?

Trước kia lúc Sở Trác vẫn còn ngốc ngốc, thường xuyên kề cận ở bên cạnh hắn, một đôi mắt lớn sáng ngời nhìn chằm chằm người đại ca là hắn. Từ sau khi Sở Trác triệt để thanh tỉnh, Sở Trác cùng Sở Hủ vốn không có thân cận như trước đó.

Thời điểm hai huynh đệ chung đụng cùng một chỗ, đại đa số là Sở Hủ mở miệng nói chuyện, còn Sở Trác không nói một tiếng nào ngồi ở một bên. Mặc dù đôi mắt của Sở Trác vẫn như trước đây nhìn chằm chằm hắn, nhưng là bên trong ánh mắt đó đã thay đổi rất nhiều.

Lúc này Sở Hủ đã thay đổi một thân trang phục xa hoa, mặc vào một chiếc áo choàng rộng có màu sắc tương tự như của Sở Trác. Hắn sắc mặt âm trầm nhìn đệ đệ trước mặt, đột nhiên cảm thấy đệ đệ đã cao lớn hơn không ít, đã không còn là cái tiểu hài tử ỷ lại vào hắn.

Sở Hủ:” Ý của ngươi là, nếu như ta bức ngươi bỏ nàng, ngươi liền muốn mang theo nàng rời nhà trốn đi?”

Hắn lúc nói xong lời này, đôi mắt liền nhịn không được mà híp lại, Sở Trác biết đây là điềm báo Sở Hủ sắp tức giận.

Rất nhiều người đều sợ cái dạng người như Sở Hủ, cho dù trêи mặt hắn không nhìn ra được bất cứ sự tức giận nào, nhưng là trêи người hắn phát ra một loại khí thế ác liệt, làm cho người ta nhịn không được không rét mà run.

Sở Trác mặt không thay đổi nhìn đại ca, ngữ khí kiên định một cách lạ thường nói:” Đại ca, lúc trước nàng rời đi là có nguyên nhân, không phải giống như huynh và mẫu thân nghĩ. Chuyện kia sai không phải ở nàng, là ta làm chuyện không đúng hù doạ nàng, nàng mới có thể thất kinh như vậy một mình rời đi. ”

Sở Hủ nghe vậy, đôi mắt sáng như ngọc của Sở Hủ tựa như vực sâu. Trong lời nói của Sở Trác hắn một chữ cũng không tin, bởi vì lúc trước khi Trần Y Y rời đi, dáng vẻ của Sở Trác căn bản không giống như đã làm sai chuyện gì. Khi đó Sở Trác giống như một con thú nhỏ đáng thương, hắn một bên nổi điên tìm kiếm Trần Y Y khắp nơi, một bên dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm tất cả mọi người.

Dáng vẻ đó của Sở Trác hắn vĩnh viễn không quên được, giống như là tất cả mọi người đều bỏ rơi hắn. Sở Hủ mỗi lần hồi tưởng lại, trong lòng cảm thấy vừa đau xót vừa phẫn nộ

Cho dù chuyện đó đã qua hai năm, Sở Hủ nay hồi tưởng lại một lần nữa, liền không nhịn được muốn bắt nữ nhân kia, đem những thống khổ mà đệ đệ phải chịu cho nàng ta trải qua một lần.

Sở Trác cảm giác được khí thế trêи người đại ca đã thay đổi, đôi con ngươi kia lần đầu tiên nhìn hắn lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương. Sở Trác hồi tưởng lại vẻ sợ hãi của Trần Y Y hôm nay, bây giờ nhìn qua bộ dạng đáng sợ của đại ca, hắn có thể lý giải được Trần Y Y vì cái gì lại cảm thâý sợ hãi.

Bởi vì ngay cả một cái người không biết sợ là gì như hắn, đối mặt với một đại ca như vậy hắn cũng có chút sợ hãi, huống chi là Trần Y Y hai năm không có nơi nương tựa?

Hốc mắt Sở Trác có chút phiếm hồng nhìn đại ca, trong lòng lúc này nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

” Lấy năng lực của đại ca những gì nên biết thì đã biết, những gì không nên biết cũng đã biết.Kính xin đại ca, vì Y Y cứu được cả nhà, lại không ngại khổ hạnh mà chăm sóc ta, về sau đừng làm khó nàng nữa. Nếu đại ca thật sự không thể tha thứ cho nàng, ta chỉ có thể mang theo mẫu nữ các nàng cùng đi biên cương, thứ nhất có thể vì đại ca trấn giữ biên cương, thứ hai tránh cho đại ca mỗi lần nhìn thấy nàng trong lòng lại cảm thâý không thoải mái ”

Sở Trác kỳ thật cũng mười phần khó xử, một mặt là nữ nhân hắn yêu, một mặt là đại ca yêu thương hắn. Hắn không có cách nào nhìn đại ca khi dễ Trần Y Y, cũng không có cách nào bởi vì vậy mà cùng đại ca trở mặt thành thù.

Bởi vì mạng của hắn,địa vị của hắn, tất cả những thứ mà hắn có bây giờ, đều là Sở Hủ cho. Mặc dù hắn không sợ hãi cùng Sở Hủ đối địch, nhưng là trong lòng hắn có một sợi dây vô hình thắt lại. Hắn không thể làm ra chuyện gì bất lợi đối với đại ca, bởi vì đại ca sở dĩ chán ghét Trần Y Y, cũng là bởi vì đau lòng cho người đệ đệ là hắn.

Cho nên vì không muốn đôi bên lâm vào tình thế khó xử, hắn nguyện ý buông bỏ tất cả vinh hoa phú quý, không sợ nghèo khổ ở nơi đó trấn giữ biên cương cho đại ca, dùng điều này để báo đáp ân tình của đại ca trong nhiều năm qua.

Sở Hủ nghe được những lời trong miệng Sở Trác nói ra liền nhịn không được mà nổi giận, hắn quơ lấy chén trà trêи bàn, muốn hướng đến chỗ Sở Trác mà ném tới.

Hắn hôm nay lúc vừa nhìn thấy Trần Y Y, đã muốn đem người bắt lại trị tội. Cũng là bởi vì nàng lúc trước đã cứu Sở gia, Sở Hủ mới nhịn xuống lửa giận trong lòng, một mực không có nói đến chuyện hai năm trước.

Nhưng mà Sở Trác tên tiểu tử thúi này, ở ngay chỗ này lại chất vấn uy nghiêm của hắn, còn có bộ dáng muốn đi tìm hắn tính sổ. Hắn khi nào đã làm khó nàng? Hắn nếu thật sự muốn làm khó một nữ nhân như nàng, không biết Trần Y Y đã chết bao nhiêu lần rồi.

Người khác không biết là, trước đó lúc Phó Linh tìm tới chỗ Trần Y Y, Sở Hủ đã biết trước một bước. Chính là lúc đó trong lòng hắn đang tức giận, cũng không muốn cứ như vậy mang người trở về.

Sở Hủ:” Muốn dùng chuyện đi biên cương để uy hϊế͙p͙ ta? Tốt, ngươi không phải rất mong muốn được đi ra ngoài sao? Hiện tại, lập tức, cút đi Bình Dương thành cho ta. ”

Trần Y Y vốn là đang đau khổ chống đỡ cơn buồn ngủ, muốn chờ Sở Trác trở về. Kết quả nàng còn chưa đợi được Sở Trác trở về, chợt nghe Phó Linh truyền đến tin tức:” Phu nhân không xong rồi, không biết là tướng quân cùng vương gia nói cái gì, vương gia trong cơn nóng giận đã đem tướng quân tống đến Bình Dương thành.”

Trần Y Y nghe vậy lập tức trở nên gấp gáp, nàng để cho cô nương câm trông coi Đoàn béo ngủ, đổi y phục xong liền theo Phó Linh rời đi.

Dựa theo quy củ của đại hộ nhân gia, vào lúc nửa đêm Phó Linh không thể đi đến hậu viện. Nhưng là lúc ấy hắn canh giữ ở ngoài cửa thư phòng, đột nhiên nghe thấy tin tức như thế, bởi vì sốt ruột cũng không có quản nhiều như vậy.

Trần Y Y lúc này tâm hoảng ý loạn, cũng không có quản lễ nghi gì kia. Nàng biết là tên ngốc kia không muốn để cho nàng chịu ủy khuất, quả nhiên là đi tìm Sở Hủ đàm luận chuyện này.

Sở Hủ là nam chính bên trong tiểu thuyết, tất cả ánh hào quang cùng bàn tay vàng đều ở trêи người hắn. Nếu không phải bởi vì như vậy, Trần Y Y cũng sẽ không e ngại hắn như thế.

Mà Sở Trác thì sao? Hắn vốn là một cái nhân vật bi thảm trong tiểu thuyết, được dùng như một tên nhóc đáng thương kϊƈɦ thích nam chính hắc hoá. Nếu không phải bởi vì Trần Y Y chiếu cố, tăng thêm về sau được thân làm nam chính Sở Hủ hỗ trợ, cái mạng nhỏ của hắn cũng đã sớm đi đời nhà ma.

Hắn vốn là một cái trứng gà có vết nứt, lại dám cùng viên kim cương như Sở Hủ đối chọi, Trần Y Y trong nội tâm nhịn không được cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận.

Nhưng mà vô luận nàng có tức giận cùng đau lòng như thế nào, cũng hiểu được là Sở Trác làm như vậy cũng bởi vì nàng. Nhìn Sở Trác mặc dù tính tình lạnh lùng, nhưng là hắn đối với người nhà của mình lại hết sức coi trọng.

Nay lại vì để cho nàng có thể an tâm, khẳng định là đã nói lời làm Sở Hủ không vui, bằng không lấy thuộc tính đệ khống của Sở Hủ, cũng sẽ không làm ra chuyện nửa đêm nửa hôm đuổi Sở Trác đi.

Lúc Trần Y Y từ phủ Nhϊế͙p͙ Chính vương đi ra, đoàn người Sở Trác chính là đang cưỡi ngựa cao lớn thượng đẳng ( loại tốt) đứng đợi ở cửa chính. Hắn hình như từ sớm đã dự đoán được nàng sẽ đuổi theo ra đây, vừa nhìn thấy nàng liền xoay người từ trêи lưng ngựa nhảy xuống.

Bọn người Vân Mộc Hà thấy thế liền thập phần tự giác dẫn đầu đi trước một bước, một đám mặc dù thập phần muốn xem náo nhiệt nhưng cũng không dám lưu lại lâu.

Sở Trác đổi một thân giáp nhẹ màu bạc, trong bóng đêm cả người toát ra vẻ tuấn lãng xuất trần dị thường.

* Tuấn lãng xuất trần dị thường: giống kiểu đẹp xuất sắc.

Hắn trước kia có vết thương trêи cái ót, cho dù hiện tại vết thương đã hoàn toàn khỏi rồi, hắn vẫn không quen buộc tóc quá chặt. Hôm nay đoán chừng là đi quá gấp, cho nên mới tùy ý hất tóc dài lên, sợi tóc của hắn vừa dài lại vừa mềm mượt, không những không có lộ ra một chút vẻ chật vật nào, ngược lại làm cho người ta có một loại ảo giác hắn giống như là yêu tinh tuyệt mỹ dưới màn đêm.

Trần Y Y nhịn không được chạy nhanh tới chỗ hắn, liền đưa tay lên ôm cổ của hắn. Nàng có chút tức giận nói:” Chàng làm sao lại ngốc như vậy.?”

Sở Trác ôm bờ eo của nàng, đem người từ dưới đất bế lên, hắn nghe Trần Y Y nói, nghĩ thầm nàng là cái người thông minh, sợ là cái gì cũng đều đã đoán ra được.

Sở Trác:” Đại ca hiện tại đã đem nộ khí chuyển dời sang trêи người ta, về sau sẽ không làm khó nàng nữa, nàng cuối cùng cũng đã có thể an tâm. ”

Hôm nay mặc dù Trần Y Y che dấu rất kỹ, nhưng là sự bất an trong mắt của nàng hắn vẫn nhìn ra được. Hắn không thích nàng cẩn thận từng ly từng tý như vậy, hắn vẫn là thích bộ dáng Trần Y Y ngang ngược càn rỡ trước kia hơn.

Trần Y Y nghe vậy cái mũi chua chua, thiếu chút nữa đã nhịn không được khóc rống lên. Nàng phát hiện từ sau khi gặp lại Sở Trác, tính cách của mình càng ngày càng trở nên yếu ớt, không hiểu sao lại dễ khóc hơn lúc trước.

Sở Trác thấy con mắt nàng đỏ ngầu, bộ dạng muốn khóc nhưng lại không dám khóc, hắn đau lòng hôn lên trán nàng một cái.

Môi mỏng của hắn, cũng giống như người của hắn, có chút mát lạnh. Hắn chỉ nhẹ nhàng đụng vào trán của Trần Y Y, lại làm cho trái tim của nàng khẽ run lên.

Sở Trác:” Nàng đợi ta thêm ba tháng được không? Ba tháng này qua đi rồi, ta sẽ không rời xa nàng nữa. ”

Trần Y Y nhỏ giọng ừ một tiếng, sau đó nhịn không được nói:” Ta nghĩ muốn vụng trộm đi cùng với chàng?”

Trần Y Y nói lời này có chút tùy hứng, đồng thời cũng có chút tính tình của nữ tử. Nàng trước kia vẫn luôn lấy đại cục làm trọng, chưa từng làm như thế này bao giờ.

Sở Trác nghe vậy trong lòng mềm nhũn, thiếu chút nữa không nhịn được đã mở miệng đáp ứng. Nhưng là hắn nghĩ tới việc đã đáp ứng với đại ca, vẫn là tâm địa lạnh lùng nói lời cự tuyệt.

“Đại ca vì phạt ta, mới để ta đi Bình Dương thành cứu giúp nạn thiên tai. Nếu như nàng cùng đi với ta,vậy còn gọi là trừng phạt sao? Nàng chờ ta ….. Chỉ cần chờ ta một chút thôi.”

Sở Trác nói bằng thanh âm nhẹ nhàng, mấy chữ cuối nhẹ nhàng gõ vào tim Trần Y Y.

Trần Y Y hốc mắt càng thêm đỏ, hồi lâu mới nói:” Được, ta chờ … ”

Sở Trác đợi nàng hai năm, lần này đổi lại là nàng đợi hắn.

Sở Trác sau khi đưa Trần Y Y trở về, liền đuổi kịp bọn người Vân Mộc Hà đã rời đi trước đó. Bọn người Vân Mộc Hà thấy sắc mặt tướng quân không đúng lắm, cả đám ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bọn họ đều biết tướng quân cùng phu nhân vừa mới trùng phùng, thời điểm này hai người chính là như keo với sơn, đột nhiên bị vương gia đưa đến Bình Dương thành, trong lòng tướng quân nhất định vô cùng không thoải mái.

Sở Trác quét mắt nhìn Vân Mộc Hà cùng Phó Linh một cái, sau đó nói với hai người:” Ta có một chuyện muốn các ngươi làm. ”

Nhưng người khác thấy tướng quân muốn đơn độc giao phó chuyện cần làm cho hai người kia, cũng không chờ lâu, một đám liền quay người tiếp tục chạy tiếp về phía trước.

Chờ sau khi bọn hắn đi rồi, Vân Mộc Hà cùng Phó Linh liếc mắt nhìn nhau, lập tức tung người xuống ngựa cung kính nói với Sở Trác:” Tướng quân xin phân phó. ”

Sau khi hai người nghe Sở Trác nói xong, Vân Mộc Hà dẫn đầu nhịn không được nói:” Tướng quân không thể a, làm như vậy chẳng phải sẽ làm hỏng thanh danh của tướng quân ư?”

Sở Trác nghe vậy quét mắt nhìn hắn một cái, cái nhìn lạnh lẽo kia, doạ thân mình Vân Mộc Hà khẽ run rẩy một chút.

Sở Trác:” Thanh danh của ta cho tới bây giờ cũng không quá tốt, ta không quan tâm. ”

Mặc dù thanh danh Sở Trác xác thực không tốt, nhưng là Vân Mộc Hà vẫn cảm thâý làm như vậy cũng không tốt. Hắn không nhịn được muốn liều chết khuyên nhủ, lại bị Phó Linh ở một bên ngăn trở.

Phó Linh vẫn cười híp mắt như cũ, hắn nhìn Sở Trác nói:” Tướng quân, chuyện này rất đơn giản, cứ giao cho một mình ta là được rồi, không cần cái đầu đất Vân Mộc Hà này làm gì. Ngài vẫn là nên đem theo hắn đến Bình Dương thành đi, ta lo lắng hắn lưu lại sẽ chỉ vướng tay vương chân.”

Vân Mộc Hà lập tức không vui, cái gì gọi là lưu lại hắn thì vướng tay vướng chân? Võ công của hắn rất tốt là thật mà. Vân Mộc Hà nhìn về phía Phó Linh một cách không hài lòng, đang định nói cái gì đó, đã nhìn thấy Phó Linh hướng về phía hắn nháy nháy mắt.

Đầu óc Vân Mộc Hà mặc dù không quá linh quang, nhưng là hắn cũng không phải thực ngốc. Hắn thấy Phó Linh không ngừng chớp mắt đối với mình, hắn lập tức hiểu ra được một chuyện.

*Linh quang: không quá sáng sủa, không quá thông minh.

Nếu bọn hắn đều lưu lại trong kinh thành, cô nương câm cũng không có ở bên cạnh tướng quân, sẽ không có người nào chiếu cố tướng quân. Với sự hiểu biết của họ về tính tình của tướng quân, bên cạnh không có ai trông coi, hắn nhất định không màng ngày đêm mà liều mạng.

Nghĩ đến đây, Vân Mộc Hà cũng không màng thanh danh gì kia nữa, hắn cuống quít nói:” Đúng, tướng quân, ta vẫn là nên đi với ngài đến Bình Dương thành.”

Sở Trác làm sao không nhìn ra được Vân Mộc Hà cùng Phó Linh đang suy nghĩ gì, hắn quét mắt nhìn hai người một cái sau đó lạnh lùng nói:” Đây là quân lệnh. ”

Phó Linh cùng Vân Mộc Hà nghe vậy, hai người lập tức cảm thấy suy sụp. Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới, tướng quân chí công vô tư, sẽ ở trong chuyện này lấy danh nghĩa việc công làm việc tư?

Hai người mặc dù trong lòng tràn đầy bất mãn, nhưng vẫn cung kính quỳ một chân trêи đất nói:” Thuộc hạ tuân mệnh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK