Cũng may Trần Y Y cho là hắn ngốc, không có thật sự cùng hắn so đo.
Sở Trác đem mặt chôn ở trong ngực nàng, trong lòng có chút may mắn lại có chút khổ sở.
Nàng quả nhiên …. Không có đem hắn đối đãi như phu quân.
Kỳ thật cực kỳ lâu trước đó, Sở Trác đã dần dần khôi phục ý thức.
Bất quá lúc trước hắn mặc dù thanh tỉnh nhưng không có biện pháp khống chế thân thể của chính mình.
Hắn thậm chí tỉnh táo mà lạnh lùng nhìn những người chung quanh nguyên bản đối với mình rất tốt, nguyên một đám lộ ra sắc mặt ghê tởm.
Ở trong đó bao gồm vị hôn thê của hắn, gã sai vặt bên người hắn, cùng với thê tử sau khi cưới …..
Bọn họ sẽ chế giễu hắn, nhục mạ hắn, thậm chí đánh chửi hắn.
Sở Trác ngay từ đầu có phẫn nộ, có khổ sở, thậm chí còn muốn giết bọn họ.
Nhưng là hắn không có cách nào triệt để thanh tỉnh, càng không có cách nào khống chế thân thể của chính mình.
Hắn giống như một cỗ sức mạnh đáng sợ, bị giam cầm bên trong chính thể xác của mình, thành một con rối mặc cho người khác định đoạt.
Vì thế hắn liền sống tạm thời trong tâm trạng kìm nén và oán hận này.
Về sau hắn liền phát hiện một bí mật, tại thời điểm hắn gặp uy hϊế͙p͙ nguy hiểm đến tính mạng, ý thức của hắn có thể thoát ly khỏi nơi giam cầm kỳ quái kia, tạm thời khống chế thân thể tàn tạ của chính mình.
Mà thời điểm hắn khống chế thân thể của chính mình, người khác đều cho rằng hắn đang nổi điên.
Bởi vì lúc đó, tình trạng của Sở Trác không tốt lắm.
Giống như một người đang ngủ vậy, ý thức cùng thân thể không có biện pháp cân đối.
Đồng thời trong lòng hắn chất chứa hận thù, trong một khắc đó đã phá vỡ tất cả lý trí, làm cho hắn vô cùng phẫn nộ.
Nhưng là mỗi khi hắn muốn đại khai sát giới, trong lòng luôn có một thanh âm nói cho hắn biết, hắn không phải là cái người bạo ngược đáng sợ như vậy.
Hắn nhớ rất rõ ở sâu trong ký ức, bản thân chính là chàng thiếu niên tiên y nộ mã kia …..
*Tiên y nộ mã:Ngựa tốt, áo đẹp, ý chỉ người giàu sang, hiên ngang khí phách.
Mà không phải là cái người bạo ngược, tàn nhẫn, tràn ngập hận thù, một cái nam nhân chật vật như thế này.
Hắn có một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, nếu hắn lấy tình trạng hiện tại khống chế thân thể, thì sẽ hoàn toàn biến thành một con quỷ dữ giết người.
Mỗi khi hận ý đáng sợ của hắn có chút mảy may biến mất, hắn cũng sẽ không chút lưu tình nào kéo về giam cầm bên trong.
Như thế lặp lại nhiều lần, Sở Trác dần dần đã mất đi hi vọng hồi phục.
Bởi vì coi như hắn hồi phục, cũng sẽ biến thành một con quái vật tràn ngập cừu hận.
Sẽ giết chết tất cả mọi người chung quanh, kể cả người thân của hắn.
Vì vậy hắn không còn muốn triệt để thanh tỉnh nữa,mà là lựa chọn đem chôn nó ở nơi sâu thẳm trong trái tim.
Để cho linh hồn và ý thức của mình, kết thành từng tầng từng tầng băng thật dày, từ đây về sau không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.
Sau đó …. Thẳng đến khi một biến số xuất hiện.
Đó chính là Trần Y Y, thê tử của hắn.
Một cái nữ nhân đối với hắn chán ghét đến cực điểm, hận không thể nghĩ ra biện pháp đem hắn chơi đùa đến chết.
Sở Trác ngay từ đầu nghĩ đến Trần Y Y là đang tính kế gì, về sau hắn lại phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, Trần Y Y trước mắt này không phải là Trần Y Y của trước kia.
Hắn tựa như một người ngoài cuộc, hờ hững quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Nàng đại khái là cảm thấy hắn là một kẻ ngốc, xưa nay làm cái gì cũng đều không có kiêng dè hắn.
Cũng chính bởi vì vậy, Sở Trác vô cùng quan minh chính đại quan sát nàng.
Nàng từ một cô nương được nuông chiều, biến thành một con quái vật sức lực vô cùng lớn.
Mỗi khi thân thể hắn lười biếng, nàng luôn ngang ngược mang theo hắn đi lại bốn phía.
Nàng có một Ngọc Khấu kỳ lạ, có thể tồn trữ các loại đồ vật.
Mỗi khi bốn bề vắng lặng, Trần Y Y luôn luôn lấy ra các loại đồ ăn, sau đó đưa cho thân thể tàn tạ kia của hắn ăn.
Sau đó Sở Trác liền phát hiện, thân thể của hắn đặc biệt không có tiền đồ.
Thế nhưng vì một chút đồ ăn, liền tha thứ cho cái nữ nhân xấu đã khi dễ hắn.
Về sau thân thể của hắn càng thêm quá phận, làm cho hắn nhịn không được muốn thoát ra ngoài, ngăn cản thân thể làm thêm chuyện mất mặt.
Sở Trác có thử qua nhưng không thoát ra được, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Thân thể của hắn làm trái ý nguyện của chủ nhân, mỗi ngày cùng Trần Y Y cái người không ra người quỷ không ra quỷ ân ân ái ái.
Thậm chí có một ngày vào buổi tối, hắn còn đem tay để ở trêи ngực quái vật kia.
Quả thực không biết liêm sĩ, đáng giận, hèn hạ, hạ lưu …..
Bởi vì thân thể không chịu nghe lời, ngày qua ngày đều cố gắng phá tan sự giam cầm này.
Hắn muốn thoát ra, sau đó đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Thuận tiện hắn muốn chất vấn Trần Y Y, nàng rốt cuộc là người nào? Vì cái gì chiếu cố hắn như vậy.
Vào cái ngày đó rốt cục Sở Trác cũng được như ý nguyện, hắn phải chịu một nỗi đau rất lớn.
Hắn bị người ta đánh trúng vào cái ót, ở chỗ vết thương cũ của hắn.
Thời điểm bị đánh trúng đầu, Sở Trác một lần nữa có được quyền khống chế thân thể.
Nương theo lần khống chế tạm thời được thân thể, Sở Trác hoàn toàn giống như trước đây bị một cỗ hận ý đáng sợ xông vào đầu.
Hận ý giống như thủy triều che mất hắn, máu đỏ tươi chói mắt như một lời nguyền rủa.
Hắn muốn giết chết tất cả mọi người trước mắt, dùng cách này để phát tiết thống hận tích lũy trong lòng, cùng nỗi đau như kim châm trêи đầu.
“Nhị gia? Nhị gia nổi điên!”
“Xong? Nhị gia lại nổi điên, mọi người không được ngang nhiên xông qua, mau đi tìm vũ khí đến đây!”
“Không được, các ngươi đây là muốn đánh chết hắn sao?”
“Hắn điên rồi, hắn phát bệnh điên rồi, không đánh hắn, chúng ta sẽ bị giết … “
Không ai hoan nghênh hắn khôi phục, tất cả mọi người cho là hắn điên rồi.
Hắn một lần nữa dùng chính đôi mắt của mình nhìn thấy sự hoảng sợ vô tận và chán ghét ….
Hắn là ma quỷ không được hoan nghênh, bọn họ đều đang e sợ hắn …. Trong những người đó còn có người thân của hắn.
Ngay tại lúc Sở Trác cận kề triệt để bùng nổ, Trần Y Y lại một lần nữa xuất hiện.
Sự xuất hiện của nàng tựa như đôi tay hữu lực mà ôn nhu, lập tức đè xuống vết thương trong tâm hắn đang không ngừng chảy máu.
Làm cho tâm tình bị đè nén của hắn, rốt cục có cơ hội được thở dốc.
Lúc Sở Trác hôn mê, hắn cho rằng mình sẽ giống như trước đây bị kéo trở về, sau đó bị nhốt bên trong bóng tối vô tận.
Nhưng mà chờ đến lúc hắn mở mắt ra, nhìn thấy chính là cánh tay ôn nhu của Trần Y Y, đang nhẹ nhàng vỗ trêи lưng của hắn.
Thanh âm của nàng ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng thì thầm:”Đã không sao, ta cho ngươi ăn một viên đan dược, nghe nói có hiệu quả cải tử hồi sinh.
Trêи người ngươi có chỗ nào không thoải mái sao? Đúng rồi …. Ta đã quên ngươi là đồ ngốc, hỏi cũng là không …..
Được rồi, vẫn là để ta tự mình giúp ngươi xem một chút đi.”
Sau đó nàng không quan tâm gì mà cởi xiêm y của hắn, Sở Trác lúc ấy thiếu chút nữa bị nữ nhân này tức chết.
Nàng sao có thể thoải mái như vậy, trực tiếp lột y phục của hắn?
Coi như hắn là phu quân của Trần Y Y, nhưng là nàng không cảm thấy làm như vậy rất không thích hợp sao?
Về sau trạng thái của Sở Trác một mực không ổn định, có lúc hắn có thể khống chế được thân thể, có lúc lại bị kéo trở về.
Bởi vì tình trạng này lặp đi lặp lại, Sở Trác cuối cùng cũng không có đem chuyện mình thanh tỉnh nói cho người nhà.
Bởi vì hắn không muốn lại nhìn thấy, người nhà tràn ngập hy vọng rồi lại thất vọng tràn trề.
Hắn cảm thấy bộ dạng như bây giờ cũng rất tốt, chí ít người nhà cũng đã quen thuộc với bộ dạng này của hắn.
Không có hi vọng, càng không có thất vọng cùng thống khổ.
Sở Trác ngay từ đầu cũng không có muốn giả ngây giả dại, hắn là thật sự không có triệt để khỏi hẳn.
Trạng thái này một mực lặp đi lặp lại,
có lúc thậm chí mấy ngày không ra được.
Về sau gặp chuyện của Trương tú bà, lão bà vô cùng xấu xí kia cũng dám có ý đồ với hắn?
Sở Trác bị kϊƈɦ thích, mới hoàn toàn nắm trong tay quyền làm chủ thân thể.
Nhưng là có quyền làm chủ thân thể, cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Hắn phải chịu đựng thân thể ốm yếu, càng phải chịu thêm những cơn đau đầu hành hạ.
Về phần sau đó vì cái gì còn muốn giả ngu?
Ngoại trừ hắn có chút ỷ lại, có chút thích Trần Y Y, còn có thêm ba điểm khác.
Một là hắn không xác định được lần này có thật sự khỏi hoàn toàn hay không.
Hai là hắn muốn quan sát một chút rốt cuộc Trần Y Y là người như thế nào? Đang có ý định quỷ quái gì?
Ba là Sở Trác phát hiện Trần Y Y rất sợ hãi hắn khôi phục.
Sở Trác biết Trần Y Y có rất nhiều bí mật, nàng sợ hãi sau khi Sở Trác khôi phục, vẫn nhớ kỹ hết thảy những gì lúc trước hắn nhìn thấy.
Sở Trác có một loại dự cảm nếu hắn khôi phục, Trần Y Y rất có thể sẽ rời khỏi hắn.
Loại rời đi này không phải tạm thời, rất có thể là vĩnh viễn.
Ngày đó thời điểm bệnh của hắn lại tái phát, hắn nghe được đối thoại của Trần Y Y và Vân Bích.
Sở Trác mới rốt cục hiểu được, Trần Y Y đúng là muốn rời đi.
Nàng không có quan tâm hắn như trong tưởng tượng ….
Loại nhận thức này làm cho Sở Trác không thể thở nổi, hắn cảm thấy rất khổ sở, rất thất vọng, còn cảm thấy rất phẫn nộ.
Lúc ấy hắn nhìn Trần Y Y, thậm chí có một khoảnh khắc muốn đưa tay bóp chết nàng.
Lúc cái ý niệm này xuất hiện trong đầu, chính Sở Trác cũng bị doạ một thân mồ hôi lạnh.
Cho nên khoảng thời gian này, vì không để cho lửa giận của chính mình bùng nổ.
Hắn đem mình giam giữ, bởi vì chỉ có như thế này mới không làm tổn thương Trần Y Y.
Hắn chỉ có thể lựa chọn tự mình yên lặng khó chịu ….
Trần Y Y thấy người trong ngực thân thể có chút run, nhịn không được nghi ngờ nói:” Đồ ngốc? Ngươi làm sao thế? Không thoải mái sao?”
Sở Trác không có trả lời câu hỏi thăm của nàng, cả khuôn mặt chôn ở trong ngực Trần Y Y, đôi con ngươi sáng màu sững sờ xuất thần.
Trần Y Y vội vươn tay quay mặt của Sở Trác qua, liền phát hiện sắc mặt của hắn trắng đến doạ người.
Trần Y Y thấy thế, lập tức luống cuống.
Nàng giúp Sở Trác ngồi dậy, muốn cõng hắn đi tìm đại phu ở trong thôn.
Sở Trác đưa tay đè tay của nàng xuống, sau đó dùng sức ôm nàng từ phía sau.
Tay hắn vẫn đang phát run, dùng sức ghìm chặt vòng eo của Trần Y Y, sau đó đem cả khuôn mặt chôn ở bên trong cổ nàng.
Trần Y Y vội nói:” Đừng làm rộn, ngươi bệnh, chúng ta đi xem đại phu. ”
Sở Trác cố chấp lắc đầu, đại phu ở Minh An thành đều không trị hết cho hắn, đại phu ở Vô Hoa thôn càng không có khả năng có biện pháp.
Hắn lúc này không muốn động, cũng không muốn nói chuyện, thầm nghĩ chỉ muốn ôm nàng một cái.
Trêи người Trần Y Y có mùi hương như có như không, làm cho hắn vô cùng an tâm hết sức thoải mái.
Trần Y Y thấy thời gian dần qua hắn không run lên, cơ hồ đem tất cả trọng lượng trêи thân đặt ở trêи người nàng, trong lòng nhịn không được vừa đau lòng lại vừa bất đắt dĩ.
Sau khi Sở Trác mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi, Trần Y Y liền muốn cõng hắn trở về.
Kết quả nàng vừa định đem người cõng lên, chợt nghe một giọng nói vang lên.
” Hắn làm sao vậy? Có cần ta giúp hay không? “
Trần Y Y nghe vậy hướng tới chỗ người đang nói chuyện nhìn.
Đã nhìn thấy một người hán tử vóc dáng cao gầy, lúc này đang đứng tại đống cỏ khô cách đó không xa.
Trong tay hắn cầm con thỏ, nhìn bộ dạng chắc là vừa đi săn trở về.
Trần Y Y vừa định nói không cần, hán tử kia đã đi nhanh tới.
Trần Y Y chưa từng gặp qua người này, nhưng nhìn bộ dáng cũng hẳn là người trong thôn.
“Ngươi cầm giùm ta con thỏ, ta tới giúp ngươi đem hắn đưa trở về.”
Hán tử nói xong liền đem thỏ trong tay giao cho Trần Y Y.
Trần Y Y lúng túng ôm lấy con thỏ, đã nhìn thấy hắn đem Sở Trác đang hôn mê cõng lên.
Nàng rất muốn nói khí lực của nàng rất lớn, cõng mấy người như Sở Trác đều không thành vấn đề.
Nhưng là thấy hán tử này không có ác ý, đành phải đối với hắn nói một tiếng cảm tạ.
Trần Y Y dưới sự trợ giúp của người này, đã đem Sở Trác trở về nhà.
Mặc dù Sở Trác không nguyện ý xem đại phu, Trần Y Y vẫn để cho Vân Bích tìm đại phu đến đây.
Đại phu Vô Hoa thôn là thân thích với quản sự, là một cái lão đầu nhi tính tình không tốt lắm.
*Lão đầu nhi: ông lão, lão già ….
Trước kia người trong thôn tìm hắn xem bệnh, hắn đều muốn người ta đem người bệnh đến tận cửa nhà mình, tuyệt đối sẽ không đến nhà người ta chữa bệnh.
Lúc này đại khái là xem trọng mặt mũi quản sự, hắn mới không tính nguyện đến nhà Trần Y Y.
Lão đại phu bắt mạch cho Sở Trác, lại xem xét vết thương trêи đầu của Sở Trác.
Hắn chỉ trầm ngâm chốc lát, lúc này mới ra khỏi gian phòng.
Hắn đối với Trần Y Y nói:” Thương thế của hắn rất kỳ quái, cùng một vết thương giống như bị thương tổn qua rất nhiều lần … ”
Trần Y Y nghe vậy, liền đem chuyện trước kia cái ót của Sở Trác nhiều lần bị thương nói.
Lão đại phu nghe vậy sắc mặt biến thành màu đen, thiếu chút nữa liền muốn nhảy dựng lên mắng chửi người.
“Các ngươi người một nhà đã xảy ra chuyện gì? Biết rõ người bệnh tổn thương ở nơi đó, làm sao có thể để cho hắn cùng một chỗ tiếp tục bị thương?
Là ghét bỏ sinh mệnh hắn quá dài, hay là không muốn nuôi một kẻ ngốc như hắn? ”
Trần Y Y bị mắng đỏ mặt lên, vội cúi đầu thừa nhận sai lầm.
Sở Trác mấy lần trước bị thương trêи đầu, mặc dù không thể trách tội lên đầu Trần Y Y.
Nhưng là lần cuối cùng kia, đúng là Trần Y Y không chiếu cố tốt hắn.
Trần Y Y vốn là thập phần áy này, trong lòng lúc này hết sức không dễ chịu.
Ngay tại lúc lão đại phu còn muốn răn dạy Trần Y Y, một đạo âm thanh dữ dằn đột nhiên từ trong phòng truyền ra.
“Ồn ào!”
Một tiếng này không phải của người khác mà chính là của Sở Trác đã tỉnh lại.
Lão đại phu nghe được âm thanh cũng không mắng Trần Y Y nữa, mà là vội xoay người vào trong phòng, hắn muốn nhìn tình trạng người bệnh sau khi tỉnh lại một chút.
Theo tình trạng mà đại phu kiểm tra được, Sở Trác bị thương nặng như vậy, căn bản không thể có ngày hoàn toàn hồi phục.
Nhưng mà lúc bắt mạch cho Sở Trác, hắn lại phát hiện Sở Trác dù thân thể ốm yếu, nhưng lại được người trong nhà nuôi rất khá, cũng không phải hoàn toàn không có cách nào chữa khỏi.
Đại phu sau khi bắt mạch xong thì kê mấy phương thuốc để điều dưỡng, liền dặn dò Trần Y Y một đống lớn chuyện cần thiết phải chú ý.
Trong đó có một ý chính là không thể để người bệnh bị thương lần nữa.
Nếu như Sở Trác bị thương thêm lần nữa, cũng không phải chỉ là trở nên càng ngốc càng điên hơn, mà rất có thể Sở gia sẽ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Trần Y Y nghe xong vô cùng khϊế͙p͙ sợ, về sau ánh mắt nhìn Sở Trác đều tràn đầy đau lòng.
Vài ngày sau, Sở Trác tái phát bệnh đau đầu một lần.
Mặc dù hắn chịu không ít nỗi đau, nhưng mấy ngày này là thời gian hưởng thụ hạnh phúc nhất cả đời này.
Bởi vì thời điểm hắn phát bệnh, ngoại trừ lão phu nhân thân thể không tốt, cả một nhà Sở gia đều vây quanh chỗ hắn.
Nhưng là không được mấy ngày, toàn bộ đã bị Trần Y Y đuổi đi.
Trần Y Y liền bắt đầu một người vừa làm thê tử, vừa làm thϊế͙p͙ thân thị nữ hầu hạ hắn.
Sở Trác lập tức tìm được ưu thế của hắn, đồng thời nhanh chóng nắm được nhược điểm của Trần Y Y.
Chỉ cần Trần Y Y muốn rời khỏi hắn nửa bước, hắn liền một mặt ốm yếu hô một chữ đau.
Trần Y Y sẽ lập tức chạy đến, sau đó đem hắn nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương dỗ dành.
Chỉ là những ngày tốt lành như vậy, không được bao lâu thì Trần Y Y không làm nữa.
Nàng kiếp trước mặc dù trôi qua không tốt, nhưng là chưa từng hầu hạ người khác như vậy.
Sở Trác cũng nhìn ra Trần Y Y cảm thấy phiền, cũng tự biết rõ mà không tiếp tục hô đau.
Một ngày nào đó vào ban đêm, Trần Y Y tắm rửa sạch sẽ thơm thơm, lại giống như trước kia lôi kéo Sở Trác đi ngủ.
Nàng có ý định ngày mai đi lên núi, gần đây liên tục ăn cá cùng rau xanh, Trần Y Y ăn tới phát ói luôn rồi.
Trần Y Y càm thấy hai ngày nay khí sắc Sở Trác không tệ, liền thừa cơ hội này lên núi cải thiện thức ăn một chút.
Trần Y Y một bên cùng Sở Trác thương lượng, một bên vô ý thức vuốt tay Sở Trác chơi đùa.
Vẻ mặt Sở Trác giả bộ như không nghe thấy, hắn không muốn để cho Trần Y Y đi lên núi, bởi vì trêи núi thật sự quá nguy hiểm.
Trần Y Y tự mình nói hơn nửa ngày, thấy Sở Trác không nói một tiếng nào.
Nhịn không được quay đầu nhìn sang nàng đã nhìn thấy Sở Trác một mặt “Ta không nghe, ta không biết, ta không phối hợp.”
Trần Y Y lập tức bị chọc giận mà cười lên, hai ngày nay đem hắn sủng lên tận trời, thật sự tự coi mình thành một cái “Gia “?
Nàng rất muốn hung hăng đánh cho hắn một trận, nhưng là vừa nghĩ đến hắn “yếu đuối ” Trần Y Y chỉ có thể không cam lòng mà từ bỏ.
Trần Y Y quay sang một bên, một tay nắm lấy cằm nhìn Sở Trác.
Đã không có cách nào dùng vũ lực, muốn trấn áp hùng hài tử không hiểu chuyện này, chỉ có thể dùng ôn nhu tấn công.
Thời điểm Trần Y Y động, con mắt Sở Trác liền không nhịn được hướng chỗ nàng nhìn.
Sau đó hắn đã nhìn thấy Trần Y Y nắm lấy cái cằm, tóc dài đen nhánh tùy ý tán loạn ở trêи vai.
Bởi vì động tác quá lớn cổ áo có chút rộng mở, lộ ra hình ảnh xương quai xanh đẹp mắt.
Thời điểm nàng nằm, dáng người có lồi có lõm hiển thị rõ ràng.
Con ngươi Sở Trác khẽ run lên, lông mi như một chiếc quạt lông vũ nhỏ nhẹ nhàng run rẩy.
Hắn nghĩ: Rõ ràng như vậy là câu dẫn hắn, hắn mới sẽ không mắc mưu.
Thời điểm Sở Trác nghĩ như vậy, Trần Y Y đột nhiên nghiêng đầu ở trêи mặt hắn hôn một cái.
Trần Y Y ra tiếng dỗ dành: “Đồ ngốc, có ngoan hay không?”
Sở Trác sững sờ nói:”Ngoan “
Trần Y Y nghe vậy hết sức hài lòng, tiếp tục dụ dỗ:” Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở trong nhà, để cho tỷ tỷ lên núi đi săn có thịt mang về ăn cơm, tỷ tỷ trở về nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi thật tốt.”
Ánh mắt Sở Trác sáng ngời, gật đầu nói:”Ngoan “
Trần Y Y thấy hắn đã đáp ứng, lại ở trêи trán hắn hôn một cái.
Nàng cười nhéo nhéo mặt Sở Trác, vẻ mặt vui vẻ nói:” Thật ngoan.”