Người của Vương gia sau khi nghe chuyện của Vương Lâm Hà, cả một nhà thong thả, chậm rãi đến nhà trưởng thôn.
Mẫu thân của Vương Lâm Hà là Vương Liễu thị, sau khi nhìn “cái đầu heo” của nhi tử mình liền không thèm quản đã xảy ra chuyện gì, liền náo loạn ầm ĩ lên.
Vương Liễu thị chỉ vào mặt đám người Thường thúc, mắng: ” Lâm Hà nhà chúng tôi theo các người lên núi, làm sao khi trở về liền biến thành bộ dạng này?
Các ngươi là một đám lòng dạ hiểm độc, có phải các ngươi liên hợp lại khi dễ nhi tử của ta hay không? “
Đám người Thường thúc nghe vậy, thiếu chút nữa bị lời nói của Vương Liễu thị chọc tức chết.
Con bà ta mới là cái người lòng lang dạ sói, suýt hại chết đồng bạn của mình, bà ta làm mẫu thân không đi hỏi thăm xin lỗi thì thôi lại còn mắng chửi người. Thật đúng là mẫu nào tử nấy.
*Mẫu nào tử nấy: Mẹ nào con nấy.
Những năm gần đây Vương gia ỷ vào nhà bọn họ đông người, thường xuyên ức hϊế͙p͙ người trong thôn.
Người ở Vô Hoa thôn không ai là không chán ghét cái gia đình này.
Vương Lâm Hà trước đó thường xuyên khi dễ người khác, nay lại hại đồng bạn đi săn cùng hắn, Dương gia lão nhị thiếu chút gặp nạn trêи núi.
Nợ mới nợ cũ cộng lại một lần. Hôm nay, bọn họ liền cùng hắn tính toán cho rõ ràng a.
Vương Liễu thị thấy sắc mặt người trong thôn không đúng, bà ta liền biết Vương Lâm Hà sợ là đã gây ra chuyện lớn.
Bà ta xoay người nhìn thoáng qua Vương Đại Trúc, ý bảo hắn mau chóng nghĩ cách.
Vương Đại Trúc thấy thế ho một tiếng, từ trong đám người Vương gia đi ra.
Hắn mặc dù rất chán ghét tên đường đệ Vương Lâm Hà này, nhưng dù sao, Vương Lâm Hà cũng mang họ Vương của hắn ( VĐT) a.
Vương Đại Trúc đi đến bên cạnh trưởng thôn, sau đó cười đối với trưởng thôn nói: ” Chuyện ngày hôm nay, chúng ta đều đã nghe nói. Liên quan đến chuyện Lâm Hà đẩy tiểu nương tử của Sở gia, ta cảm thấy Lâm Hà nhất định không phải cố ý.
Tất cả mọi người đều là người cùng thôn, chắc hẳn cũng biết rõ Lâm Hà từ nhỏ đã nhát gan.
Lúc ấy tình huống như vậy, Lâm Hà nhất định đã bị dọa đến choáng váng, mới có thể làm ra hành động như vậy…”
Vương Đại Trúc vừa nói vừa trừng mắt với Vương Lâm Hà đang bị trói gô dưới mặt đất, ra hiệu hắn đến dập đầu tạ tội.
Vương Lâm Hà mặc dù không phục, nhưng là vẫn chủ động nhận sai, nói: ” Đường huynh ta nói rất đúng, lúc đó ta thật sự không cố ý. Hơn nữa ta biết nàng trời sinh khí lực lớn, biết nàng không có khả năng gặp nguy hiểm…”
Vương Đại Trúc nghe vậy nhịn không được trừng mắt một cái, cảm thấy tên đường đệ này cũng quá ngu ngốc đi.
Chỉ cần Vương Lâm Hà hảo hảo nhận sai, trưởng thôn cũng sẽ vì e ngại Vương gia mà cho bọn họ một chút mặt mũi.
Nhưng mà cái tên đường đệ ngu ngốc này, đều đã đến nước này mà vẫn không hảo hảo nhận sai.
Đám người Thường thúc nghe vậy, kém chút cười ra tiếng.
Thường thúc chỉ vào mũi Vương Lâm Hà mà mắng: ” Tên hỗn đản nhà ngươi nói cái gì đó? Ngươi cảm thấy ngươi nói không sai? Ngươi đẩy người ra là có lý?”
Vương Lâm Hà bị dáng vẻ của Thường thúc dọa sợ, mặt mày trắng bệch nhìn về phía Vương Liễu thị.
Vương Liễu thị làm sao lại để yên cho con trai mình bị mắng, bà ta tiến lên hai bước, đẩy Thường thúc ra.
Bà ta nghiêm nghị nói: ” La cái gì? La cái gì chứ hả? Con của ta mới không có ác độc như các ngươi nói. Hơn nữa, không phải cũng chẳng xảy ra chuyện lớn gì sao?
Các ngươi một đám người đem con trai ta trói gô lại là có ý gì? Xem con trai ta như tội phạm giết người không thành?
Các ngươi đều một lòng hướng về một cái nàng dâu xa lạ ở bên ngoài, cũng không biết trong lòng đang có ý định quỷ quái gì đây.
Ta thấy, tiểu tức phụ Sở gia kia một bộ dáng quyến rũ câu người, cũng không phải là cái…”
Không đợi Vương Liễu thị nói xong, một thanh âm chen vào đánh gãy lời bà ta.
” Câm miệng! Ai cho phép ngươi nói Nhị tẩu ta như thế? “
Đám người nghe tiếng liền nhìn sang, đã thấy Sở Minh Yến một thân chật vật, gương mặt không chút huyết sắc đứng cách đó không xa.
Tóc của nàng có chút hỗn độn. Trêи mặt cùng cánh tay cũng bị thương vài chỗ.
Sở Minh Yến vừa trở về liền phát hiện thôn dân đều tụ tập ở nơi này, nhịn không được đi tới, sau đó liền nghe được những lời nói ác độc của Vương Liễu thị.
Vô Hoa thôn chỉ có nhà bọn họ mang họ Sở, Sở gia bọn họ chỉ có Trần Y Y là con dâu.
Sở Minh Yến vừa nghe đã biết cái lão bà kia đang miệt thị nhị tẩu nàng.
Ở Vô Hoa thôn có không ít người vô sợ hãi Sở Minh Yến. Đừng thấy bộ dạng Sở Minh Yến chỉ như một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.
Nhưng trêи người nàng lại mang một loại khí chất bẩm sinh, cho dù là những người đã từng đi lính đánh trận ở Vô Hoa thôn cũng không cách nào so sánh.
Trong thôn có hai tiểu cô nương đối với Sở Minh Yến vô cùng có hảo cảm.
Thấy nàng lúc này trêи người đầy vết thương, liền nhịn không được hỏi: ” Sở tam ca, sao trêи người ngươi lại bị thương? “
Sở Minh Yến nhìn tiểu cô nương, nói: ” Lúc lên núi không cẩn thận bị ngã. Không có việc gì. “
Tiểu cô nương kia bị nàng nhìn một cái, lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Vương Liễu thị không nghĩ tới sẽ gặp Sở Minh Yến, trong nháy mắt nhìn thấy Sở Minh Yến, bà ta không nhịn được giật mình.
Nhưng là bà ta lại nghĩ đến, Sở gia chỉ có mình Sở Minh Yến là nam nhân, nhưng Vương gia bà ta lại có đến mười mấy hán tử.
Vương Liễu thị nghĩ như vậy, sợ hãi trước đó nhanh chóng tiêu tan. Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Sở Minh Yến, miệng không lựa lời tiếp tục nói: ” Ta chính là nói lời thật lòng, ngươi trừng ta cái gì?
Nhị ca nhà ngươi là một cái ngốc tử, lại đi cưới về một tiểu tức phụ xinh đẹp như vậy, cũng không sợ các ngươi lơ là một chút, nàng liền chạy theo nam nhân khác.”
Sở Minh Yến tức quá hóa cười: ” Há miệng ngậm miệng đều là ô ngôn uế ngữ, trách không được lại sinh ra một tên súc sinh như Vương Lâm Hà. “
Vương Liễu thị cùng Vương Lâm Hà nghe vậy, tức giận đến đôi mắt đều đỏ lên.
Vương Liễu thị muốn tiến lên hung hăng tát vào mặt Sở Minh Yến mấy cái, nhưng lại bị Vương Tống thị ở phía sau kéo lại.
Vương Tống thị là mẫu thân của Vương Đại Trúc, ở Vương gia địa vị không tầm thường chút nào.
Vương Liễu thị vốn đang rất tức giận, quay đầu lại liền chạm phải cái liếc mắt của Vương Tống thị, lập tức không còn dám náo loạn ầm ỹ nữa.
Vương Tống thị nhẹ nhàng mà ho một tiếng, sau đó nhìn trưởng thôn nói: ” Chuyện này quả thật là Lâm Hà nhà ta không đúng, hắn không nên trong lúc vạn phần nguy cấp mà đem nàng dâu Sở gia đẩy ra ngoài, cũng không nên bỏ Dương gia nhị tiểu tử đang bị thương lại trêи núi.
Ta sẽ dẫn hắn đến Dương gia cùng Sở gia xin lỗi, còn xin trưởng thôn cùng mọi người nể tình Lâm Hà còn nhỏ, liền tha thứ cho hắn lần này đi!”
Vương Tống thị vừa nói vừa làm ra vẻ muốn quỳ xuống bên chân trưởng thôn.
Trưởng thôn nào dám để bà ta quỳ thật, vội vàng vươn tau đem người đỡ lên.
Trưởng thôn khổ sở nói: ” Ta cũng biết Lâm Hà tuổi còn nhỏ, nhưng là chuyện này…”
Vương Tống thị sau khi đứng lên, liền đối với Vương Lâm Hà nói: ” Lâm Hà, còn không mau thừa nhận sai lầm?”
Vương Lâm Hà và mẫu thân hắn giống nhau, đều rất sợ hãi vị đại nương có vẻ nhu nhu nhược nhược này.
Sau khi nghe Vương Tống thị nói, Vương Lâm Hà lập tức khóc nói với trưởng thôn: ” Chuyện này thật sự là ta sai. Ta không nên đẩy nàng dâu Sở gia, ta thật sự là hỗn đản, ta cũng không nên bỏ mặc Dương gia lão nhị lại, một mình xuống núi.”
Vương Tống thị lập tức khóc nói: ” Nói tới nói lui cũng là do ta không giáo ɖu͙ƈ tốt mới có thể làm cho đứa nhỏ Lâm Hà này trở nên ngang bướng như vậy.
Trượng phu ta không may mất sớm, phía dưới có một cái đệ đệ lại là người vô dụng, toàn bộ Vương gia đều là một tay ta gánh vác. Ta lại chỉ là một cái phụ nhân, thật sự là lực bất tòng tâm.”
* Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng.
* Lực bất tòng tâm: có lòng muốn giúp nhưng lại không đủ sức để giúp đỡ.
Vương Tống thị vừa nói vừa lôi kéo Vương Liễu thị khóc lên. Vương Liễu thị khóc không được đành phải lấy tay che mặt mình.
Trưởng thôn thấy thế thở dài một hơi, sau đó quay sang Vương Lâm Hà nói: ” Ta biết ngươi cũng không phải cố ý, cũng may hôm nay không ai gặp nguy hiểm, nàng dâu Sở gia cũng đã giáo huấn Lâm Hà một trận.
Ta thấy trước hết cứ như vậy đi, các ngươi cứ mang Lâm Hà về nhà để hắn hảo hảo yên lặng suy nghĩ lỗi lầm của mình.
Chờ thêm mấy ngày mọi người đã bớt giận, các ngươi lại mang người đến Sở gia cùng Dương gia xin lỗi. “
Đám người Thường thúc nghe vậy, nhịn không được một trận bất mãn.
Trưởng thôn giao phó người Vương gia xong, lại hóa thân thành người hòa giải thuyết phục người Dương gia một trận.
Người Dương gia đều là người thành thật, thấy trưởng thôn cũng đã nói như vậy. Mặc dù trong lòng bọn họ mười phần không vui, nhưng vẫn muốn cho trưởng thôn mặt mũi.
Sau khi nghe Dương gia đã thỏa hiệp, trưởng thôn lại nhìn về phía gương mặt trắng bệch của Sở Minh Yến.
Hắn cười nói: ” Sở gia lão tam a, chuyện này đúng là do Vương Lâm Hà không đúng. Nhưng tẩu tử của ngươi cũng đã đem người đánh thành dạng này, chúng ta liền không cần níu lấy chuyện này không thả.
Mọi người dù sao cũng là người cùng một thôn, các ngươi lại vừa đến Vô Hoa thôn không bao lâu, không cần thiết vì chút chuyện nhỏ này mà gây hấn với Vương gia.”
Sở Minh Yến rốt cuộc hiểu được. Chỉ sợ quan hệ giữa trưởng thôn cùng Vương gia thật không đơn giản.
Thiên vị rõ ràng như vậy. Kể cả người ngu cũng nhìn ra được.
Mà theo ý tứ trong lời nói của trưởng thôn, ngoài ý an ủi bên ngoài thì còn lại chính là uy hϊế͙p͙ trắng trợn.
Sở Minh Yến không muốn cứ như vậy mà tha cho hắn, nàng muốn vì nhị tẩu đòi một cái công đạo.
Nhưng là đúng lúc này trước mặt nàng đột nhiên tối sầm, Sở Minh Yến đứng không vững liền cứ như vậy ngã xuống.
Đợi cho Trần Y Y biết được chuyện này, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Trêи đường nàng đem lợn rừng đến nhà đồ tể để xử lí, một cái đại nương nhiệt tình đã đem toàn bộ sự việc kể lại cho nàng một cách đầy đủ và sinh động.
Trần Y Y nghe từ đầu đến cuối, đối với kết quả như vậy nàng cũng không quá ngạc nhiên.
Vô Hoa thôn này là địa bàn của Vương gia, đoán chừng trưởng thôn cũng không thật sự dám đắc tội cùng bọn hắn.
Cũng may hôm qua lúc ở trêи núi, nàng đã hung hăng giáo huấn Vương Lâm Hà, nếu không nàng chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Bất quá chuyện này cũng nhắc nhở Trần Y Y, Vương gia đều không phải là cái người tốt gì.
Nhất là cái lão bà Vương Tống thị kia, vừa thấy đã biết là người bụng dạ đen tối, tuyệt đối không dễ đối phó như vậy.
Về sau nàng cũng không nên cùng bọn họ trực tiếp xung đột, muốn báo thù cũng chỉ có thể làm trong âm thầm.
Hôm nay ra cửa, nàng không có mang theo Sở Trác.
Bởi vì Trần Y Y cảm thấy tình cảnh giết mổ đầy máu tanh ở nhà đồ tể không hợp để “nhi đồng” nhìn thấy.
Mà đến lúc đó, mặt đất đầy máu cũng không phải là tình cảnh đẹp đẽ gì.
Vô Hoa thôn có hai người làm đồ tể. Một trong hai lại là người của Vương gia.
Trần Y Y lòng dạ hẹp hồi, lại đang mang thù trong bụng, liền cố ý kéo lợn rừng đi ngang qua nhà của Vương đồ tể.
Sau đó lại đi qua nửa cái thôn, mới đến nhà của người đồ tể còn lại.
Lúc đồ tể giúp người ta mổ gia súc, chính là muốn lấy chút thịt làm tiền công.
Trần Y Y thấy khổ người con lợn này lớn như vậy, hẳn là khoảng ba bốn trăm cân đi.
Nàng nghe đại nương lúc nãy nói, đầu lợn rừng lớn như này, tiền công ước chừng phải ba mươi cân thịt mới được.
Lúc Trần Y Y đem lợn rừng đưa đến nhà đồ tể, Vân Bích liền đem chuyện vui này kể cho lão phu nhân nghe.
Để bọn họ chuẩn bị tốt dụng cụ, đợi lúc chiều Trần Y Y về sẽ dùng để chứa thịt heo.
Sở Minh Yến bị tiếng ồn ào trong nhà đánh thức, sắc mặt nàng như cũ vẫn có chút tái nhợt.
Tối hôm qua lúc nàng vừa về đến nhà, xém chút nữa đã đem Thang Viên dọa chết.
Sở Minh Yến gọi Thang Viên một tiếng, Thang Viên một mực canh giữ ngoài cửa lập tức bước vào.
Thang Viên lo lắng nói: ” Tiểu thư, người ổn hơn chút nào chưa? Nếu không chúng ta vẫn là mời đại phu đến xem bệnh đi! “
Sở Minh Yến nghe vậy lắc đầu: ” Trêи người ta đều là vết thương ngoài da, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt liền sẽ dần dần hồi phục.
Ngươi nhớ kĩ, không được đi tìm đại phu, càng không được để lão phu nhân biết! “
Thang Viên nhịn không được chu môi nhỏ, một bộ dáng không cam lòng.
Sở Minh Yến nghe bên ngoài thật ồn ào, nhịn không được kỳ quái hỏi: ” Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Thang Viên nói: ” Nhị thiếu phu nhân không phải là săn được một đầu lợn rừng sao? Mọi người đang chuẩn bị dụng cụ chứa thịt heo a. “
Vừa nghĩ đến về sau liền có thể ăn thịt, Thang Viên nhịn không được nuốt nuốt nước bọt.
Nàng mặc dù là cái hạ nhân, nhưng ở Sở gia lại được tiểu thư đối xử vô cùng tốt.
Hiện nay đã rất lâu rồi không được ăn thịt, nàng đúng là có chút thèm ăn a.
Sở Minh Yến nghe vậy, thanh thanh yết hầu, hôm qua nàng cũng có nghe người khác nói.
Nàng thật không nghĩ tới nhị tẩu nhà nàng lại có bản lĩnh như thế, lần đầu tiên lên núi đã săn được một đầu lợn rừng trở về.
Không giống nàng chỉ muốn săn một con hươu mà thôi, lại gặp phải một cái dã nhân?
Sở Minh Yến nghĩ đến đây, nhịn không được cau mày.
Cũng không biết cái người kì quái kia, có còn ở trêи núi hay không a?