“Sư huynh……….”
Phượng Vô Tuyết bị y động có chút tỉnh lại, con ngươi hé mở yếu ớt kêu lên.
Liễu Tử Thừa trong lòng cực kỳ đau đớn, cho tới bây giờ vẫn là một người tao nhã cuồng ngạo, nếu không vì chính mình thì thế nào thảm hại đến nông nổi này.
“Thanh Lam thấy trong người thế nào?”
Phượng Vô Tuyết lắc đầu, vô lực nhắm lại mắt phượng.
Liễu Tử Thừa thấy thế trong lòng toan sáp khó nhịn, đưa hắn hung hăng ôm chặt hơn nữa, hốc mắt đỏ lên.
Thuyền nhỏ đến giữa dòng càng lung lay lợi hại, gió sông lãnh liệt thổi ù ù bên tai, thê thảm như một bài ca phúng điếu.
Qua thật lâu sau, Phượng Vô Tuyết mới mở to mắt, ngập ngừng nửa ngày mới cố hết sức đối Liễu Tử Thừa miễn cưỡng cười, “Lại làm cho…………sư huynh…………bận tâm………..”
Mắt phượng có chút tinh thần lại thâm tình vô hạn, nhìn chăm chú Liễu Tử Thừa.
Đối mặt ánh mắt thâm u như vậy Liễu Tử Thừa nói không ra lời, chính là ôm lấy hắn, làm cho hắn ấm áp thoải mái một ít.
“Sư huynh, ta…………chắc không phải đang nằm mơ đi…………” Phượng Vô Tuyết lắc đầu, ánh mắt có chút mê ly, “Nhất định là ta đang mộng mê………..nhìn không rõ………..”
“Nói bậy,” Liễu Tử Thừa nghẹn ngào nhẹ trách mắng, “Đều tốt lắm, không được nói bậy bạ………”
Lúc thấy Phượng Vô Tuyết đột nhiên ngã xuống đất, sinh tử chưa rõ, tâm thế nhưng chưa bao giờ kinh hoàng như vậy, có lẽ người ta đến lúc mất đi, mới biết phải quý trọng.
“Thanh Lam kiên trì chịu, đợi lên bờ, ta nhất định hảo hảo điều trị cho ngươi.”
Phượng Vô Tuyết cúi đầu cười hai tiếng, “Sư huynh………ngươi nguyện ý ôm ta như vầy…………Bây giờ ta có chết……….cũng không nuối tiếc……….”
Hắn thanh âm mặc dù thấp, lại cực kỳ rõ ràng, từng tiếng một đánh vào Liễu Tử Thừa tâm loạn như ma, đau như dao cứa.
Liễu Tử Thừa cố gắng tươi cười, xen lời hắn: “Lại nói lung tung, ta liền đem ngươi ném xuống sông, sau này đỡ phải phiền lòng.”
Phượng Vô Tuyết trong lòng thập phần vui sướng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra tươi cười hạnh phúc, tuỳ ý Liễu Tử Thừa ôm hắn mà nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu, vừa lúc Phượng Vô Tuyết mơ mơ màng màng ngủ, thuyền nhỏ đột nhiên kịch liệt rung động, hoảng loạn nghe được Triệu Thư An hoảng sợ la lên.
Liễu Tử Thừa lập tức đưa hắn nhẹ nhàng buông, vội vàng nói: “……….Ta đi nhìn xem,” liền lập tức xoay người ra khỏi khoang thuyền.
Y đi vội vàng không có nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Phượng Vô Tuyết ôn nhu ngọt ngào dần chuyển thành chua xót bất đắc dĩ, mi mắt như ngọc nhẹ hạ, chậm rãi ứa ra thuỷ.
Liễu Tử Thừa vội vàng đến bên Triệu Thư An, hỏi: “Vương gia, làm sao vậy?”
“Tử Thừa, ngươi xem……….” Triệu Thư An nắm chặt y bào Liễu Tử Thừa, ngữ thanh run rẩy, hiển nhiên là kinh hách không nhẹ.
Liễu Tử Thừa theo tay hắn chỉ nhìn lại, trên thuyền từ lúc nào đã xuất hiện hai lỗ thủng to. Nguyên lai đầu mũi tên mang theo thuốc nổ bắn trúng thân thuyền, tuy rằng lúc ấy dập tắt, chính là ván gỗ đã muốn cháy hỏng, ngâm lâu liền chậm rãi thấm nước, lại bị sóng đánh vỗ làm bể thành một cái lỗ to.
“Vương gia, thuyền này e rằng lập tức chìm.” Liễu Tử Thừa suy nghĩ một lược liền quyết đoán thay Triệu Thư An cởi ngoại bào, đem trung y phía trong cột gọn lại, nhanh nói: “Vương gia quen thuộc bơi lội, chốc nữa tìm tấm ván gỗ, ta xem hướng gió là thổi vào bờ, Vương gia không cần dùng quá sức theo dòng nước phiêu có thể tới bờ.”
“Ân,” Triệu Thư An ngẩn người chốc lát, đợi cho Liễu Tử Thừa đem người hắn bó gọn lại, mới xoay người, vội nắm lấy cổ tay y: “Tử Thừa ngươi thì sao? Ngươi bơi được không?”
Liễu Tử Thừa ôn nhu cười, cảm giác được trên thuyền nước đã tràn qua chân, “Đa tạ Vương gia quan tâm, thỉnh Vương gia đi trước, ta cùng Thanh Lam hơi chậm một chút sẽ theo……..”
Triệu Thư An ngẩng đầu nhìn phía xa xa tối om nhợt nhạt chút ánh sáng, ước chừng đó là bờ sông.
“Cũng được, ta đi trước, tới bờ sẽ phái người tới đón các ngươi.”
Liễu Tử Thừa trấn an cười, gật gật đầu, cũng tự cởi bỏ nho sam bên ngoài, lộ ra trung y tuyết trắng.
Sắc trời đã muốn tờ mờ sáng, ánh sáng thanh thoát nhẹ hạ, Liễu Tử Thừa đứng ở đầu thuyền, trung y hơi mỏng liền hiện ra thân hình nhỏ gầy mềm mại. Sắc mặt dù có chút tái nhợt, chính là đôi mắt vẫn như cũ ôn hoà trầm ổn, thong dong tự tin, giống như trên đời này bất cứ thứ gì cũng không làm khó được y. Một người không chút võ công lại đầy một bụng kinh thư, tâm tư kín đáo khí độ bất phàm, chỉ tuỳ tiện đứng nhưng trong ánh nắng ban mai tản mát lộ ra thần thái động lòng người……
Triệu Thư An trong lòng thầm than, người như vầy quả là hiếm có.
Hắn tâm niệm vừa động, liền quên đi thân phận chặt chẽ nắm lấy bàn tay thon dài của Liễu Tử Thừa: “Tử Thừa, vất vả cho ngươi, nhưng ngàn vạn lần phải cố chống đỡ, bổn vương vừa lên bờ chắc chắn sẽ quay lại tìm ngươi.”
“Ân, đa tạ Vương gia.”
Triệu Thư An nhìn y con ngươi như nhẹ như sâu, nội liễm như biển lớn, chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, lại thốt ra: “Chi bằng bổn vương đi cùng các ngươi, ba người cùng nhau dễ dàng chiếu ứng.”
Liễu Tử Thừa không ngờ hắn nói như vậy, trong lòng nao nao, cảm động cười nói: “Không thể, vương gia là thiên kim chi khu sao có thể dễ dàng mạo hiểm. Hôm nay nếu theo ý Vương gia, Tử Thừa sau khi về kinh chắc chắn sẽ bị các Ngự Sử đại thần tấu chương áp tử.”
“Vương gia có ý bảo vệ, Tử Thừa cùng Thanh Lam xin ghi khắc.”
Dứt lời, vái chào rồi xoay người đi vào khoang thuyền.
Triệu Thư An cũng tự giác chính mình vô tình nói lỡ, liền gật đầu nói: “Vậy Tử Thừa các ngươi phải hết sức cẩn thận.”