Trăng sáng như gương, trong vắt thanh thuý chiếu rọi mặt đất, không khí hơi nóng nồng đậm một cỗ hoa quế hương tinh khiết. Kinh Hoa Lâu là tửu lâu phồn hoa nhất Kinh thành, chiếm diện tích lớn, bên trong rất nhiều lầu các, hành lang dài uốn khúc, đình viện sâu rộng, có hồ nước giả sơn.
Liễu Tử Thừa tiêu sái trầm ổn đi vào một nhã gian ở lầu hai, y như trước quần áo thanh sam, bởi vì đối người mời coi trọng, nên y phục nơi cổ tay áo có điểm thêm những sợi tơ mỏng trắng cùng xanh thêu thành những áng mây, tóc đen như bộc sáng bóng xoã dài nơi thắt lưng, trên đầu dùng bích ngọc trâm cài lại, hai bên sườn tơ bạc rũ xuống. Cả người phong thái nho nhã không nhiễm một hạt bụi.
“Tử Thừa, ngươi đã đến rồi.” Trần Minh nhìn thấy y liền rất cao hứng, hắn lớn tuổi hơn Liễu Tử Thừa, hai năm quan trường làm cho hắn diện mạo bình thường lại càng thêm già dặn.
“Trần đại nhân.” Liễu Tử Thừa hơi thi lễ, đối những văn nhân danh sĩ ngồi quanh bàn nói: “Tử Thừa đến trễ, xin thứ tội.”
Trần Minh lớn tiếng phân phó: “Khai tiệc.” Tự mình đứng dậy nắm tay Liễu Tử Thừa, cùng y ngồi xuống vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Tử Thừa, chúng ta vẫn giống lúc trước xưng hô, ngươi như thế nào lại quên. Lâu ngày không gặp, dược phô kia của ngươi vẫn ổn chứ?”
Liễu Tử Thừa cười nhạt nói: “Đa tạ quan tâm, sinh ý cũng không tệ lắm.” Y tạm dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới vài ngày trước bệnh nhân phong thái cao quý kia, có chút hơi xuất thần.
“Vậy là tốt rồi, nào đến đây, mọi người cùng nhau uống một chén, Tử Thừa tới trễ, đợi lát nữa mọi người nghĩ thật nhiều nan đề, chuốc say hắn mới được.” Trần Minh không có phát hiện, cao hứng mà bắt đầu nâng chén.
Những người khác cũng cười nói bắt đầu mời rượu, đều là xuất thân văn nhân nên chơi đố chữ đáp thơ, có vui đùa cũng lưu lại ba phần mặt mũi. Cho nên tiệc rượu quá nửa mà Liễu Tử Thừa chỉ có chút say.
Chính là Liễu Tử Thừa có chút không rõ, từ khi gặp qua thiếu niên cao quý kia liền thường xuyên bất chợt nghĩ đến hắn, chính là gặp gỡ ngắn ngủi mà thân ảnh đã khắc sâu trong lòng y, mặc kệ là lúc nào cũng không tự chủ được mà nhớ tới hắn.
Mọi người gặp Liễu Tử Thừa tính tình ôn hoà, thanh tao ưu nhã cũng dần dần thả lỏng, bắt đầu cười nói rộn ràng. Có một người lấy đũa gõ vào chén, thở dài: “Đêm trăng sáng, có rượu có hoa lại vô nhạc, ai, không được hoàn mỹ a.”
“Chuyện này thì có đáng gì, nơi đây có một cao thủ thổi tiêu nha.” Trần Minh quay sang Liễu Tử Thừa nói: “Tử Thừa, làm cho bọn họ nghe no lỗ tai được không?”
Liễu Tử Thừa nghe vậy đứng dậy nói: “Cung kính không bằng tuân lệnh, Tử Thừa xin mạn phép.” Cầm lấy tiêu ngọc luôn mang theo bên mình, thử vài âm liền ngưng thần thổi. Mọi người thấy y rượu vào thần thái tiêu sái, lúc này thân hình thon dài đứng bên song cửa, ánh trăng sáng trong chiếu vào người như phủ một tầng hào quang màu bạc, quả nhiên là nhân vật tuấn tú xuất chúng.
“Triêu vụ y hy hiểu hàn khinh,
Bạch cư tin phong như ba lăng.
Nhất thuỷ cách ngạn vân yên diêu,
Sấu nhược tiêu thanh thuỳ dữ thính.” (*)
(Tạm dịch
Sương sớm nhẹ lạnh,vạt áo trắng theo gió như sóng vỗ. Dòng nước ngăn bờ khói mờ mịt,tiếng tiêu một mình ai cùng nghe)
Tiếng tiêu du dương thánh thót ẩn trong không khí truyền ra, sự yên lặng mang theo một tia vui sướng thản nhiên, trống vắng mà thanh tịnh, uyển chuyển mà phiêu dật, làm cho người nghe tinh thần thoát tục. Gió nhẹ quanh quẩn thổi vào từng trận thanh u hương hoa, cảm thấy cả người thư thái, thích thú nói không nên lời.
Một khúc thổi xong, ai nấy vẫn còn trầm tuý trong tiếng tiêu khinh du thoát tục, chưa kịp hoàn hồn đã nghe nhã gian bên cạnh có người cao giọng khen: “Hảo tiêu, thật là dư âm vương vấn, ý vị không dứt! Người đâu, đem bình phong hạ xuống.” Mấy tuỳ tùng tiến lên, đem bình phong bát trân điểu cầm đồ kéo sang một bên, đem một gian phòng trang nhã đả thông, hợp thành một đại gian.
Ánh dưới chén ngọc lưu ly sáng chiếu, một bạch y thiếu niên đầu buộc kim quan, thắt lưng buộc dải lụa vàng sáng, thân ngọc thon dài dài đứng dưới đèn làm đôi con ngươi có vẻ dị thường thâm thuý lợi hại, toả ánh sáng ngời, nét mặt tựa tiếu phi tiếu cùng khí chất cao quý làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Đúng là thiếu niên ngày trước đã từng gặp – Thư An.
Liễu Tử Thừa nhìn thấy tim đánh “thịch” một cái, hình như có gì đó xao động trong lòng.
Trần Minh vừa thấy người tới sửng sốt một chút, liền chạy nhanh đến quỳ gối trên mặt đất, thanh âm cung kính: “Vi thần bái kiến Tứ điện hạ.”
Liễu Tử Thừa đoán không sai, hắn xác thực là người phi thường chứ không phải vương công quý tộc thông thường. Vị Thư An công tử họ Triệu này là nhi tử của đương kim Hoàng đế, đứng hàng thứ tư, là long tử phượng tôn. Từ nhỏ liền thông minh hiếu học nhu thuận khả ái, làm cho Hoàng thượng yêu thích nên tuổi nhỏ đã được phong “vương”, nhân nghĩa “An vương”. Hoàng tử xưa nay vì ngôi vị mà tranh đấu không ngừng, ngày ấy bị mấy vị ca ca khiêu khích đi tầm hoa vấn liễu cho biết, thiếu chút nữa có đại sự xảy ra, may mắn gặp gỡ Liễu Tử Thừa mới hoá hiểm thành an.
Hắn không ngờ ở đây gặp được Liễu Tử Thừa, tâm có chút nao nao. Kinh Hoa Lâu này vồn là sản nghiệp dưới trướng hắn, ngày thường rãnh rỗi liền đến đây ngồi một chút, nghe mấy lời dân gian đồn đãi. Hắn ở phòng nội nghe được tiếng tiêu, thầm nghĩ thổi tiêu nhất định là một văn sĩ phiêu dật phóng túng, liền nổi hứng muốn kết giao.
Triệu Thư An thấy Trần Minh cung kính quỳ trên mặt đất thản nhiên nói: “Đứng dậy đi.” Lại giương mi, khoé miệng cong lên, xoay người đối Liễu Tử Thừa cười nói: “Tiên sinh cao nhân, hôm nay vừa thấy thực hợp ý, chẳng hay tiên sinh có muốn quá phủ một chuyến?”
Liễu Tử Thừa bất động thanh sắc mỉm cười, biết hắn trước mặt mọi người không muốn nhắc chuyện ngày đó, cho nên cũng cung kính thi lễ: “Đa tạ điện hạ chiếu cố, Tử Thừa tuỳ thời chờ điện hạ sai phái.”
Triệu Thư An ha ha cười, tiến lên nhẹ nắm tay Liễu Tử Thừa, đối Trần Minh nói: “Ta đây xin làm khách không mời mà đến, xin mượn khách quý của Trần đại nhân một chút.”
“Không dám, điện hạ xin cứ tự nhiên.” Trần Minh cung kính nói.
Triệu Thư An dắt Liễu Tử Thừa lên một chiếc xe ngựa, hướng An vương phủ chạy đến.
_________
Đấy, bạn bè thế đây, sao tự nhiên ta thấy tên Trần Minh này là cứ muốn type “khố chuối” phía sau thôi:”>
Thế là Liễu ca đã bị bán đi, hu oa oa *gào rú lăn ra*c