Phượng Vô Tuyết động tác ngày lúc càng lớn đảm, Liễu Tử Thừa rốt cuộc không thể giả vờ được nữa, không khỏi than nhẹ một tiếng, khẽ mắng: “Ngươi hầu tinh biến hình sao, không thể an phận một đêm?”
Phượng Vô Tuyết nhất thời ngẩn ra, lập tức bình tĩnh lại, tao nhã tiếng nói mang theo chút ý cười: “Sư huynh, tỉnh?”
Vừa rồi Liễu Tử Thừa đã mệt mỏi gần như kiệt sức, tinh thần đột nhiên thả lỏng liền say sưa ngủ. Chính là trong mộng như có vật nặng gì đè lên y, sau đó lại như con chó nhỏ ở trên người y liếm tới liếm lui, động tác còn càng thêm lớn đảm.
Cảm thấy cả kinh, người nhất thời tỉnh táo lại.
Bất quá lúc đó Phượng Vô Tuyết đang say mê sờ soạng, làm sao chú ý tới Liễu Tử Thừa đã tỉnh.
Bất quá cũng tốt, Phượng Vô Tuyết trên mặt lộ ta một tia quyến rũ mị hoặc tươi cười, thân thủ khêu sáng ánh đèn.
“Làm gì vậy?” Liễu Tử Thừa ánh mắt không quen ánh sáng, khẽ híp lại.
“Ta muốn nhìn rõ ngươi, sư huynh……” Dưới ánh nến nhàn nhạt, Liễu Tử Thừa thân thể mềm mại và thon dài thu hết vào đáy mắt, khuôn mặt thanh tú tái nhợt như tuyết ngồi giữa chăn đệm sậm màu càng thêm gầy yếu động lòng người.
“Sư huynh, ngươi thật là đẹp a!”
Liễu Tử Thừa theo ánh mắt si ngốc của hắn đột nhiên phát hiện chính mình đang trần như nhộng ngồi trên giường, oanh một tiếng đầu choáng váng, thấp giọng nói: “Không được nhìn…..trước……trước đem quần áo đến cho ta.”
“Không cần,” Nụ cười liêu nhân nở rộ trên khuôn mặt uyệt mỹ của Phượng Vô Tuyết, “……..Dù sao thì cũng phải thoát, bây giờ phiền toái mặc vào làm chi.”
Mi dài thanh thoát, mắt phượng hẹp dài quyến rũ, Phượng Vô Tuyết sóng mắt vừa chuyển trong suốt ướt át, khuôn mặt xinh đẹp toát ra ý cười tao nhã, nhưng lại làm cho Liễu Tử Thừa không dám giương mắt nhìn thẳng.
“Sư huynh………..Tử Thừa……….Ngươi thật là đẹp………Đẹp đến nỗi ta nghĩ phải………..ăn ngươi……….”
Liễu Tử Thừa đỏ chín mặt, “Ngươi…….”
Phượng Vô Tuyết đặt ngón tay tao nhã lên đôi môi vừa nhẹ hôn, “Sư huynh………..Tử Thừa………..Ta chờ ngày này đã thật lâu……….”
Cúi người ôn nhu nhưng kiên quyết chặn lời y sắp sửa nói ra, đầu lưỡi lại tham lam tiến nhập khoang miệng ôn nhuận mềm mại, nhấm mút đầu lưỡi đang chống cự của y.
Môt lát, không cam lòng buông tha cho hai cánh hoa, để y hô hấp dồn dập có thể thông thuận lại, mà linh hoạt đầu lưỡi đã dọc theo cổ dần dần đi xuống.
Cổ tinh tế ấm áp, xương quai xanh hơi gầy, dưới áo ngủ bằng gấm chậm rãi bày ra hai điểm hồng hồng.
Liễu Tử Thừa xưa nay ôn hoà giờ phút này cũng không biết mình có bao nhiêu mê người!
Điểm hồng nhạt trước ngực bị Phượng Vô Tuyết nhấm nháp, lập tức đứng thẳng lên, sắc màu cũng chuyển đậm, Liễu Tử Thừa cả người run lên, khó khăn áp chế tiếng thở dốc, “Thanh Lam…này…”
Phượng Vô Tuyết nhìn nhủ tiêm nho nhỏ đã đứng thẳng nổi bật giữa khuôn ngực trắng như ngọc, phá lệ đỏ tươi mê người, không thể khắc chế cả người huyết mạch bắt đầu bí trướng.
Đôi tay duyên dáng cũng gia nhập hàng ngũ tra tấn (ngọt ngào)
Mỗi một tấc da thịt đều bị hắn vuốt ve, rất nhanh liền phát hiện điểm mẫn cảm của Liễu Tử Thừa, liên tục tại phần da thịt non mềm phía trong đùi y vuốt ve, thủ pháp khi trọng khi khinh, điêu hoạt lão sinh.
Liễu Tử Thừa mặt phiếm đỏ ửng xua đi vẻ trắng bệch lúc nãy, sóng mắt mờ mịt ướt át, thân hình không tự giác run lên, cả người lộ ra vẻ nhuyễn nhu, làm cho người ta thương tiếc.
Phượng Vô Tuyết rốt cuộc chậm rãi đưa tay hướng ra phía sau y, miệng nhẹ nhảng làm nũng, “Sư huynh…Ngươi đem chân tách ra được không…Đi…Tách ra một chút…”
Liễu Tử Thừa mặt đỏ tới mang tai, cả người sớm tê dại, y đã quyết tâm ở bên cạnh Phượng Vô Tuyết, liền tự nhiên không muốn mở miệng làm hắn mất hứng. Nhưng mà y trời sinh ôn hoà hữu lễ, muốn y chủ động là ngàn vạn lần không thể.
Cảm thấy một ngón tay chậm rãi tiến vào nơi khó mở miệng kia, cảm giác khó chịu lập tức truyền đến. Liễu Tử Thừa một tiếng kinh suyễn, trực giác nghĩ muốn tránh đi.
“Sư huynh…Đừng…”
Bên tai truyền đến tiếng van xin kiều mỵ, Liễu Tử Thừa nghĩ biện pháp làm cho thân thể cứng ngắc chậm rãi nhuyễn xuống, Thanh Lam chính là tâm tính tiểu hài tử… nhường hắn nhiều một chút thì tốt hơn.
Cố nến trụ cảm giác không khoẻ, lại mệnh lệnh cho mình mở chân, nhưng thanh tú đầu mày vẫn không tránh khỏi gắt gao nhíu chặt.
Bông nhiên dục vọng dưới thân bị người nắm chặt chẽ, hữu lực mà trừu tặng đứng lên.
“A…” Liễu Tử Thừa một trận run rẩy, dưới bụng lửa nóng hừng hực thổi lên làm cho y không tự chủ được cong lưng đón lấy.
Muốn mở to mắt, môi lại bị thứ gì chặt chẽ cuốn lấy. Lần này hôn không còn là ôn nhu khiêu khích hương vị, mà là kịch liệt, là bá đạo, là muốn tìm vô độ!
Điểm yếu ớt trước ngực cũng không lưu tình bị gảy, từng chút từng chút làm cho máu y nghịch lưu, thẳng hướng đến dục vọng nửa người dưới!
Tất cả yếu điểm đồng thời bị công kích, làm cho Liễu Tử Thừa hận không thể dục tiên dục tử…
Bỗng nhiên động tác dưới thân đột nhiên ngừng lại. “A… Đừng…” Liễu Tử Thừa khó nhịn run rẩy, kia trong mắt xẹt qua một chút hư không khổ sở, tiếp theo rất nhanh một dũng đạo nóng hổi thay thế bán tay chứa lấy dục vọng đang ngẩng đầu của y.
Dùng nơi vừa mềm mại vừa nóng hổi gắt gao bao bọc lấy y.
“…Thanh Lam?” Liễu Tử Thừa bất an mở to mắt, đã thấy Phượng Vô Tuyết tách chân mình ra khoá ngồi lên người y, chỗ tư mật của hai người gắt gao mập hợp cùng một chỗ, trên mặt không khỏi ửng đỏ càng thêm đậm.
“Sư huynh…” Phượng Vô Tuyết mỉm cười, dung mầu đoạt nhân, khoé mắt nói không hết quyến rũ phong tình, “…Ngươi tới.”
“Ta…” Ai có thể chống lại bộ dáng Phượng Vô Tuyết hiện tại, ngón tay bạch ngọc chống lên ngực Liễu Tử Thừa, cả người trần trụi nhưng lại cực kỳ hào phóng tiếp nhận tầm mắt Liễu Tử Thừa, đôi mi thanh tú nhíu lại, trong đôi mắt câu hồn có một chút sương mù lại thản nhiên ý cười, này phân quyến rũ khiến người ta phát cuồng.
Bị Liễu Tử Thừa hơi hơi vừa động, liền phát ra một tiếng nhẹ nhàng rên rỉ, âm cuối run rẩy, không biết là thống khổ hay vui thích.
Liễu Tử Thừa trong cơ thể như có hoả, nhưng vẫn không muốn lộng đau hắn, cẩn thận ôm hắn trở thân, học theo bộ dáng vừa rồi của hắn, cũng tinh tế hôn môi dài xuống thân thể xinh đẹp của Phượng Vô Tuyết, đợi cho hắn chậm rãi thả lỏng, mới bắt lấy xương chậu nhẹ nhàng trừu tống.
Đêm chính là dài, một đêm kia ở nội phòng của gia chủ Phương gia, tiếng rên rỉ đứt quãng, nhẫn nại vẫn liên tục suốt đêm.
Bên ngoài sân, trăng sáng như gương, ánh trăng dịu dàng xuyên qua ngọn cây, chiếu lên mặt đất loang lổ dấu vết, hết thảy đều như vậy lặng yên tốt đẹp.