Ven đường vừa đi vừa hỏi thăm nơi ở của Phượng Vô Tuyết, cũng may Phượng Vô Tuyết là danh sĩ vùng này, bởi vậy ba người không phí nhiều công sức đã tìm tới nơi của hắn.
Hiện tại dù chưa đến chính ngọ nhưng phơi mình dưới ánh mặt trời nóng rát, lại thêm phiền muộn khô khốc làm cho người ta trong mình khó chịu. Ba người tới cửa Phượng phủ thì y sam đã ướt đẫm. Trúc nhi xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn Triệu Thư An một cái thấy người kia nhẹ gật đầu, Trúc nhi liền tiến lên gõ gõ đầu sư tử sắt trên đại môn màu đỏ.
“Có ai không?” Gõ một lát mà không thấy ai ra mở cửa, Trúc nhi cao giọng gọi vào.
Đại môn như trước không hề nhúc nhích, không có ai lên tiếng. Liễu Tử Thừa nhìn thấy mái đình che nắng bên cạnh, chỉ vào đó đối Triệu Thư An nói: “Công tử, không bằng trước tới bên kia nghỉ ngơi một chút.”
Triệu Thư An gật gật đầu, hai người đi qua, Triệu Thư An đi đến dười mái che mới thở phào, cầm khăn ướt lau mặt nói: “Năm nay đại hạn, không biết nóng chết bao nhiêu người a.”
Liễu Tử Thừa thấy Triệu Thư An gương mặt tuấn tú bị nóng đến đỏ bừng hai má, liền lấy bình nước tuỳ thân mang ra, “Công tử, bên trong là trà hoa cúc ta pha ban sáng, ngài uống một ngụm cho tiêu nhiệt.”
Triệu Thư An vừa uống nhất thời cảm thấy tinh thần phấn chấn. Trà hoa cúc này pha từ sớm nên đã lạnh, hiện uống vào hương hoa thơm mát chậm rãi thấm vào yết hầu nóng cháy, mang đến cảm giác thanh lương thư thái. Hắn mỉm cười, “Tử Thừa quả thật cẩn thận, nào, ngươi cũng uống đi.” Dứt lời, đem bình nước đưa qua.
Liễu Tử Thừa đón lấy liền đóng chặt nút bình, đặt ở bên người. Triệu Thư An không khỏi có chút kinh ngạc, lại nghĩ đến chắc là Liễu Tử Thừa sợ mạo phạm đến mình,ôn hoà cười nói: “Tử Thừa, xuất môn bên ngoài, hết thảy lễ nghĩa đều giản lược. Ngươi uống đi, ta sẽ không trách tội ngươi đâu.”
Không hiểu sao Liễu Tử Thừa trên mặt hơi ửng đỏ, mở bình nhấp một ngụm nói: “Ngũ gia, Tử Thừa không phải sợ cái kia, chính là……”
Triệu Thư An không ngờ da mặt Liễu Tử Thừa mỏng như vậy, đỏ bừng chợt loé rồi biến mất, làm cho cái người ôn nhu kia thêm phần xinh đẹp nho nhã, làm hắn bất giác trong lòng khẽ động, lập tức ôn hoà nói: “Chỉ là cái gì, Tử Thừa, cứ nói đừng ngại.”
Liễu Tử Thừa âm thầm ổn định lại tâm tư, con ngươi lại tản mát ra quang mang bình tĩnh cùng cơ trí thường ngày, y nhìn về phía đại môn im lìm, chậm rãi nói: “Ta lo lắng…………Vị Phượng tiên sinh này sẽ không dễ dàng xuất hiện.”
“Nga,” Triệu Thư An hơi nhíu mày, giương mắt nhìn theo.
Kia toà nhà đồ sộ mái ngói cong vút, trên cửa tấm biển đồng đen đề to hai chữ “Phượng Phủ” rồng bay phượng múa.
Triệu thư an không khỏi tấm tắc: “Hảo tự.”
“Tấm bảng của Phượng phủ này chính là nét chữ của Phượng Vô Tuyết, quả là hảo tự.” Liễu Tử Thừa nhìn kỹ, cười đối Triệu Thư An nói: “Lấy tự này xem người. Bút ý quyến rũ lưu sướng, khí chất tiêu sái, là người làm nên đại sự, nhưng phong trung mang cốt, có thể thấy được người này hơn nửa tâm tình cao ngạo, phóng đãng khó kềm chế. Cho nên, gia e là phải chờ lâu.”
Triệu Thư An cũng cười gật đầu, “Quả thật như lời tiên sinh nói, Phượng Vô Tuyết này là danh sĩ vốn không e sợ người quyền thế. Ta làm sao học theo Lưu Bị tam cố chi pháp(*)?”
Bên này hai người ở trong mái che nắng cười yếu ớt, đầu kia Trúc nhi dưới đại thái dương khô cằn chờ người quản môn. Ai ngờ chừng nửa canh giờ qua đi, môn kia vẫn không hề động tĩnh, Trúc nhi vừa mệt vừa khát, hoả đốt cháy người, nhịn không được trong lòng vừa tức vừa hận, cố dùng hết sức gõ cửa, đem thiết hoàn tử kia đập ầm ầm.
Qua nửa ngày, ngay lúc Trúc nhi không còn khí lực, môn xôn xao mở ló ra một tiểu đồng thanh tú chừng mười tuổi, dụi dụi mắt đánh ngáp một cái, nhìn Trúc nhi từ trên xuống dưới nói: “Đến xin cơm phải không?”
Nguyên lai Trúc nhi sớm mồ hôi ướt đẫm, trên mặt bị tay lau quẹt đã bẩn hết, làm gương mặt loang lổ hoa hoa trông rất buồn cười. Trúc nhi cũng không biết, thấy có người mở cửa liền lấy lại khí lực, vội vàng tiến lên cười nói: “Chủ tử nhà ta nghe đại danh chủ nhân nhà ngươi, cố ý từ phương xa lặn lội tới xin bái phỏng.”
Tiểu đồng kia nhìn thoáng qua, bĩu môi nói: “Ngươi chờ một lát.” liền lách mình vào cửa đóng lại.
Trúc nhi vui vẻ chọn một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi. Ai ngờ tiểu đồng kia vừa đi lâu nửa ngày cũng không quay lại, thời gian sớm đã qua chính ngọ, bụng Trúc nhi bắt đầu lên tiếng kêu gào, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Thư An.
Đến ngay cả Triệu Thư An cũng cảm thấy vội vàng nóng ruột, hắn từ nhỏ đã là hậu duệ thiên hoàng quý tộc, chưa từng có người nào đối đãi hắn như vậy, không khỏi hơi nhíu mày khó chịu.
Liễu Tử Thừa trong lòng than nhẹ, y chậm rãi đứng dậy, nhìn tấm bảng rồng bay phượng múa kia, liền cởi xuống ngọc tiêu tuỳ thân, “Công tử, để Tử Thừa thử một lần xem sao.”
____
(*): Sự kiện “Tam cố thảo lư” trong Tam Quốc Chí nói về chuyện viếng thăm của Lưu Bị ba lần đến lều tranh nhằm vời Gia Cát Lượng về cầu giúp khôi phục nhà Hán, dẹp bọn phản tặc, bình yên thiên hạ, đã được chép thành bài thơ:
Hán tặc phân minh trí chẩm biên,
Đường đường đế trụ thảo lư tiền.
Thùy tri khoảnh khắc đàm tâm xứ,
Mưu đắc giang sơn ngũ thập niên?
(Tạm dịch:
Trên gối, biết ai vua, ai giặc,
Bỗng trang hoàng tộc viếng lều con.
Ai hay chỉ một giờ tâm sự,
Được giang sơn năm chục năm tròn?)