“Sao vậy?” Phượng Vô Tuyết mở to mắt, đôi mắt thần kỳ hắc u.
“Thuyền này e phải chìm.” Liễu Tử Thừa ngồi xuống, thay hắn cởi bỏ ngoại bào: “Như thế này, ta cùng ngươi một đạo, chúng ta bơi đến bờ bên kia.”
Phượng Vô Tuyết tuỳ ý Liễu Tử Thừa cẩn thận cột ngang eo mang hắn buộc ở sau lưng, bỗng nhiên tâm vừa động, thuận miệng hỏi: “Tiểu Vương gia đâu, sư huynh không cần lo cho hắn sao?”
“Vương gia bơi hảo, đã đi trước.”
“Là Trúc nhi bên cạnh hắn sao?”
“Thanh Lam……….Trúc nhi vừa rồi thay Vương gia cản một tiễn, bất hạnh………tử.”
Phượng Vô Tuyết hít một ngụm lãnh khí, trong lòng nhất thời trầm lại, “Không nghĩ tới, cửa tử này không phải ta đi trước……….Chính là Trúc nhi………hắn còn nhỏ như vậy……..”
Liễu Tử Thừa lúc nãy cũng bi phẫn không chịu nổi, hiện tại Phượng Vô Tuyết vừa nói vậy lại nhớ tới cùng Trúc nhi vui vẻ sinh hoạt và cảnh tượng thảm thương lúc chết, trong lòng lại khó nhịn, nức nở nói: “Ừ, Trúc nhi trung tâm đối chủ……….Không hổ một chữ Nghĩa.”
Phượng Vô Tuyết tuỳ ý y đem mình cõng sau lưng, vươn tay vuốt vuốt lưng gầy của Liễu Tử Thừa, “Sư huynh chớ quá bi thương, nhân sinh vô thường, có sinh có tử…………Trúc nhi bất quá so với chúng ta đi sớm một bước mà thôi, chung quy cũng sẽ về cùng một nơi.”
“Ân,” Liễu Tử Thừa cõng hắn ra khỏi khoang thuyền, nước sông đã bao phủ đến đầu gối, nước lạnh như băng làm xương đùi y không khỏi co rút lại, “Thanh Lam, sẽ có chút lạnh, ngươi ngàn vạn lần phải nhẫn trụ.”
Quay đầu lại nhìn, ánh mắt trời thanh thoát hạ, Phượng Vô Tuyết hai mắt tinh lượng nhìn y, kiên định gật đầu.
Liễu Tử Thừa hít một hơi sâu, một cước bước vào nước sông sâu thẳm khôn lường………..
Nước sông lạnh thấu xương, lực cản thật lớn như tảng đá to bản theo bốn phương tám hướng đem hai người nhấn xuống, Liễu Tử Thừa dùng hết khí lực hướng bên bờ xa xa kia bơi đi.
Y mặc dù biết y thuật, nhưng dù sao cũng là một thư sinh không có nhiều khí lực, qua một chén trà nhỏ, Liễu Tử Thừa động tác dần dần chậm lại.
“Sư huynh………cũng sắp tới rồi………”
Liễu Tử Thừa cảm thấy được trên người sức lực dần dần tiêu tán, mỗi động tác đầu trở nên chậm chạp vô lực.
“Hảo, ta đã biết………….Khụ khụ………” Vừa mở miệng, nước lạnh như băng theo hai cánh môi tiến vào, nhanh chóng chui vào phổi.
Mà bờ bên kia giống như một chút cũng không có gần hơn.
Liễu Tử Thừa đem hết thị lực nhìn xung quanh, trong tầm mắt cũng không thấy thân ảnh Triệu Thư An, có lẽ Vương gia bơi hảo, đã nhanh lên bờ rồi.
Liễu Tử Thừa thoáng buông tâm, dùng hết khí lực tiếp tục hướng bờ bơi đi. Y sắc mặt vì ngâm nước sông lâu đã cực kỳ tái nhợt, chính là khoé miệng thanh tứ vẫn như trước kiên định mím chặt.
Phượng Vô Tuyết nhìn thấy mà trong lòng đau xót, tiến đến bên tai y khẩn cầu nói: “Sư huynh, ngươi không còn khí lực……….Không bằng buông ta ra, ngươi trước bơi qua rồi tìm người đến tiếp ta.”
“Không được,” Liễu Tử Thừa kiên quyết từ chối, “Hôm nay vô luận thế nào sư huynh đệ chúng ta cũng cùng một chỗ.”
Phượng Vô Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười, “Sư huynh ngươi đó a…….chính là cứng nhắc……..Cố sức kéo hai người như vậy, không bằng ngươi đi trước rồi tới đón ta, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Liễu Tử Thừa thờ hổn hển mấy hơi, nói tiếp: “Thanh Lam, ngươi nói đúng, ta có chút toan hủ cứng nhắc, chính là……….Khụ khụ………Thanh Lam, ta cũng không ngốc, ngươi không cần khuyên nữa, hôm nay sống hay chết chúng ta sẽ cùng một chỗ là được.”
Phượng Vô Tuyết rất là cảm động, trong mắt đau xót suýt nữa rơi xuống lệ.
Hắn luôn luôn chờ đợi Liễu Tử Thừa có thể hiểu được tâm ý của hắn, không nghĩ tới hiện tại lại có thể nghe câu này. Phượng Vô Tuyết khanh khách cười lên, càng thêm ôm sát cổ Liễu Tử Thừa, “Sư huynh sao có thể……..cổ hủ………Ngươi không màng danh lợi, định rõ chí hướng……..Vừa rồi còn nói như vậy, rõ ràng biết ngươi thương hại ta, nhưng đối với ta vẫn là……..nhịn không được vui sướng………Tử Thừa……….”
Dứt lời, còn vô vàn yêu thương khẽ hôn lên vành tai Liễu Tử Thừa.
“Ngươi……” Liễu Tử Thừa nhất thời trên mặt hồng thấu, hắn chưa từng bao giờ cùng ai ngoài Phượng Vô Tuyết, đối hắn vừa hôn lại vừa ôm.
Thân thể ngâm trong nước sông lạnh lẽo, ý nghĩ cũng rõ ràng thần kỳ.
Tâm ý của mình đối Triệu Thư An liền ngay cả Phượng Vô Tuyết gặp lại không bao lâu cũng có thể nhìn ra, chẳng lẽ Triệu Thư An thông mình sắc sảo lại không phát hiện, sợ là đã hiểu được nhưng vẫn giả vờ hồ đồ đi.
Chính là tình đầu của mình lại nhận được báo ứng như vậy, cảm thấy ảm đạm không thôi. Vốn đã hạ quyết tâm kiếp này sống một mình cô độc, chính là không nghĩ tới Phượng Vô Tuyết cũng si tình, nguyên một người xinh đẹp tiêu sái kiêu ngạo lại vì mình mà ra nông nổi này!
Chính mình bị người khác sở phụ, chẳng lẽ còn muốn cho Phượng Vô Tuyết một tấm chân tình cũng chảy về hướng đông sao?
Nếu là trời hiển linh, hôm nay có thể cho hai người thoát hiểm, y nguyện kiếp này sẽ không cô phụ chân tình của Phượng Vô Tuyết.
“Thanh Lam, không phải, ta là muốn nói………” Liễu Tử Thừa vốn da mặt cực mỏng, hiện tại đối Phượng Vô Tuyết tình ý sơ định, dưới tình huống nguy hiểm thế này vẫn là không thể nói ra.
Phượng Vô Tuyết vẫn là nghĩ Liễu Tử Thừa đang an ủi hắn, trong lòng càng thêm ảm đạm, nhưng trên mặt vẫn quyến rũ cười: “Tốt lắm……mặc kệ có phải hay không, ta đều thích nghe………”
“Tử Thừa……Tử Thừa……….”
Hắn chưa bao giờ gọi qua tên Liễu Tử Thừa, nhưng tại thời khác sinh tử này, hắn cũng không câu nệ nữa, cứ thuận theo suy nghĩ trong lòng mà làm