Bình thường anh hay gọi nhũ danh của cô, thậm chí còn chẳng gọi “Hạnh Tử”, vậy mà từ “vợ” lại gọi đến tự nhiên, như thể đã thành thói quen từ lâu rồi vậy.
“… Dép, dép lê ư?”, Lâm Hạnh Tử xoa má, đưa mắt nhìn chân Triển Diễm, hắn đang đi đôi dép của Lý Nghiêu, “Không có trong tủ giày à?”
“Không có.”
“Sáng nay anh có đi không?”, Lâm Hạnh Tử đi vào trong phòng, “Để em tìm xem.”
Lần trước Giang Ngôn đưa Lâm Hạnh Tử đi ngay trước mặt Triển Diễm, sau đó hắn đã điều tra về anh. Quả thật, cuối năm ngoái, anh và Lâm Hạnh Tử đã đăng ký kết hôn, nhưng rất kín tiếng, gần như chẳng có nghi thức gì.
Trước khi điều tra, Triển Diễm hoàn toàn không biết gì về người này, sau khi điều tra mới hay thì ra là học cùng cấp Ba, trên hắn hai lớp, hơn nữa còn có chút quan hệ không rõ ràng với Quý Thu Trì.
Ngày trước, Lâm Hạnh Tử thường xuyên chạy sang khu phòng học của lớp Mười hai, hắn còn tưởng chỉ đơn giản là cô tìm hai chị em nhà họ Lâm, giờ kéo tơ bóc kén mới giật mình phát hiện, ngay từ hồi đó cô đã có ý rồi.
Là hắn quá tự tin, luôn cảm thấy chơi đùa đủ rồi thì cuối cùng vẫn sẽ yêu hắn, hắn cũng vậy. Nhưng hiện giờ có một người đàn ông đã chen chân vào, ở nơi hắn không nhìn tới, cùng Lâm Hạnh Tử làm chuyện thân mật.
“Đội trưởng Giang, quan hệ giữa tôi và Hạnh Tử không phải chỉ một hai câu là có thể giải thích rõ ràng. Hẳn là anh cũng đã biết ít nhiều về tôi rồi, 15 tuổi Hạnh Tử bị bố đưa ra nước ngoài, mấy năm đó, nếu không có tôi, một mình cô ấy chắc chẳng sống tốt được.”
Lâm Hạnh Tử không có mặt, hắn thậm chí còn chẳng thèm liếc đối phương lấy một lần.
Giang Ngôn vẫn tỏ ra điềm tĩnh, “Tôi rất cảm ơn cậu Triển đã chăm sóc Khương Khương trong mấy năm đó, nhưng có lẽ cậu xem thường cô ấy rồi, cô ấy kiên cường lắm đấy.”
Triển Diễm lơ đễnh cười khẩy, “Thế là anh chưa từng thấy cô ấy khóc rồi…”
“Tìm thấy rồi.”
Lâm Hạnh Tử cầm dép lê ra, cô đã khoác thêm áo, ánh mắt Triển Diễm chuyển sang một bên, hắn lẳng lặng nuốt lời định nói xuống cùng ngụm trà.
Giang Ngôn đổi dép ở cửa, mà Triển Diễm vẫn không có lấy một chút tự giác, nhìn dáng vẻ thong dong uống trà đến là đáng ghét. Lâm Hạnh Tử nghĩ, nếu cô thúc giục đuổi hắn về thì có vẻ như đang chột dạ, vốn chẳng có gì cả, làm thế sẽ khiến cô như có chuyện gì thật vậy.
Lâm Hạnh Tử đứng bên cạnh nhìn Giang Ngôn xếp gọn chìa khóa và điện thoại trên mặt tủ giày. Cô có tật xấu vứt đồ lung tung, cứ không tìm thấy là lại mua mới, từ ngày anh về, trong nhà gọn gàng hẳn, cô muốn tìm gì chỉ cần gọi anh một tiếng.
Mà, chẳng phải anh đang bàn công việc với bố ở cục cảnh sát ư, sao lại về nhanh vậy?
“Hình như hôm nay trời trở lạnh thì phải.”
Triển Diễm thấy Lâm Hạnh Tử tự nhiên tìm chuyện để nói, trong lòng chợt cảm thấy hơi khó chịu.
“Ừ, nhiệt độ giảm đấy.”
Lâm Hạnh Tử nhìn thấy anh nâng cánh tay đang bị thương lên thì nhíu mày. Áo sơ mi của anh lúc nào cũng được cài đến tận cúc cuối cùng, một tay loay hoay mãi vẫn chưa cởi được.
“Cánh tay hơi đau, em cởi hộ anh.”
“À ờ!”
Lâm Hạnh Tử hoàn toàn quên mất trong nhà còn có người khác, Giang Ngôn vừa buông tay ra, cô liền tiến lại gần cởi cúc áo cho anh, động tác nhanh nhẹn vô cùng.
Anh hơi ngửa đầu, yết hầu hiện ra rõ hơn hẳn. Anh… chẳng phải đang bán sắc hay sao!
Lâm Hạnh Tử nuốt nước miếng.
Dạo đang ở quê, anh có thể lái xe máy điện bằng một tay, lúc lên xe buýt còn đưa tay chống lên cửa kính chắn cho cô, ngày hôm qua còn xách nửa quả dưa hấu về, buổi sáng đến bệnh viện thay thuốc, bác sĩ cũng nói hồi phục rất nhiều rồi, sao đến một cái cúc áo cũng không cởi được.
Sự việc khác thường tất có điều mờ ám.
Có lẽ nào anh ghen không?
Thích nên mới ghen…
Vậy đại khái có thể coi là anh khá thích cô, sự xuất hiện của Triển Diễm khiến anh thấy mùi nguy cơ không?
“Được rồi.”, tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang bên tai, bàn tay khô ráo đặt trên mu bàn tay cô, trong sự bất đắc dĩ lại có vẻ cưng chiều, “Khương Khương, được rồi, anh chỉ muốn cởi bỏ áo khoác ngoài thôi, ban ngày đến nhà xưởng ở Cá Cựu, không được sạch sẽ cho lắm.”
Lâm Hạnh Tử hoàn hồn, nhìn chằm chằm Giang Ngôn vài giây mới phát hiện ra mình đang chuẩn bị cởi thắt lưng của anh.
!!!!
“Quấy rầy rồi.”, Triển Diễm không muốn nhìn tiếp nữa, hắn sợ mình không nhịn được sẽ làm ra chuyện gì đó, hiểu lầm còn chưa giải thích rõ ràng, không thể để Lâm Hạnh Tử càng ghét mình hơn được, “Lão Tiền hỏi được mật mã rồi, tôi còn có chút việc, Hạnh Tử, nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Chào.”, Lâm Hạnh Tử ước gì cái bóng đèn này nhanh nhanh cút đi.
Nhưng sau khi Triển Diễm ra về, trong nhà chỉ còn mỗi cô và Giang Ngôn, cô lại hơi căng thẳng, ngồi thẳng đơ trên sô pha, mà ánh mắt thì vẫn không ngừng di chuyển.