Lâm Hạnh Tử uống thuốc xong là lại mơ màng buồn ngủ, cả người rã rời, thế nên xin phép về phòng nghỉ trước.
Mười hai giờ sẽ có pháo hoa, lúc này bên bờ sông hẳn là đã đông nghịt người. Hồi còn nhỏ, cô rất thích đến đó tận hưởng bầu không khí náo nhiệt, nhưng giờ thì lại muốn sự bình yên hơn. Cô thích cảm giác mình và những người mình thương yêu chỉ cách nhau có một cánh cửa, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng nói cười vui vẻ.
Đang lúc mơ màng, tiếng pháo nổ giòn giã giữa trời đêm, Lâm Hạnh Tử bừng tỉnh. Cô xuống giường, kéo rèm ra, bóng đêm được nhuộm thẫm bởi sắc màu lung linh, những bông tuyết trắng xóa lất phất giữa ánh lửa rực rỡ. Cô thầm nghĩ, Tết âm lịch năm sau, cô sẽ đón cả mẹ Giang lên đây.
Bên tai là những tiếng nổ ầm vang, khiến tiếng mở cửa khe khẽ chìm nghỉm.
Người đàn ông ôm lấy eo cô từ phía sau, cùng cô ngắm màn pháo hoa kéo dài hai mươi phút, cho đến khi đất trời trở về với sự tĩnh mịch, bóng đêm lại một lần nữa bao phủ cả thành phố.
“Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”, Lâm Hạnh Tử xoay người lại ôm anh, bên ngoài im ắng, “Họ về hết rồi à?”. truyện ngôn tình
“Ừ, con bé lạ giường, không ngủ được, cứ khóc suốt thôi, thế nên họ về cả rồi.”
“Lâm Kha mà lại buông tha cho anh cơ đấy.”, lúc ăn cơm, anh ta còn hùng hồn tuyên bố sẽ hạ gục Giang Ngôn.
Lâm Hạnh Tử chưa từng thấy Giang Ngôn say, tuy bình thường anh không hay uống rượu, nhưng tửu lượng không tồi, Lâm Kha vừa đến đã bảo hôm nay không say không về. Cô nhìn cổ Giang Ngôn hơi đỏ, ánh mắt thoáng đục đi.
“Khương Khương.”, anh siết chặt cánh tay, Lâm Hạnh Tử thuận đà dựa lưng vào khung cửa sổ sát đất, giọng anh cất lên nghe rất mơ hồ, “Mai anh phải xuất phát rồi.”
“Mai ư?… Chẳng phải đã nói là có ba ngày nghỉ sao?”
Mới đây còn phải cầu mong anh bình an trở về, vậy mà còn chưa hết Tết anh đã lại phải đi. Hai hôm nữa là lễ tình nhân, Lâm Hạnh Tử chưa từng hẹn hò nghiêm chỉnh, cũng chưa từng trải qua một ngày lễ tình nhân đích thực.
“Thầy có manh mối mới, sợ chậm trễ sẽ để xổng người, chiều mai bắt đầu xuất phát, nếu nhanh thì nửa tháng, nhưng nếu trì hoãn thì khả năng là lâu hơn nữa. Tình hình đặc thù, không thể gọi điện cho em được, Wechat cũng không mở được.”
Sau khi uống rượu, anh khó giấu nổi cảm xúc, từng nụ hôn nhỏ vụn rải khắp khuôn mặt cô. Lâm Hạnh Tử dựa vào lòng anh, trầm mặc một lúc lâu rồi mới rầu rĩ đáp, “…Vâng.”
Giang Ngôn hơi hối hận, đáng lẽ ra nên để đến mai hẵng nói cho cô biết, ít nhất đêm nay cô còn có thể ngủ ngon.
Hai tấn ma túy không được vận chuyển đi, tồn kho một ngày là thêm một ngày nguy hiểm, một khi bị điều tra ra sẽ mang đến tổn thất khó lường, nhất định bọn chúng sẽ tìm cách để giao dịch. Hơn nữa, đúng dịp Tết âm lịch, các trạm kiểm soát đều nới lỏng, đại đa số nhân viên của cục cảnh sát đều nghỉ phép, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thời cơ tốt nhất.
“Anh uống say à?”
“Không.”
Lâm Hạnh Tử vừa nghe thấy thế liền ôm cổ kéo đầu anh xuống thấp, sau đó gặm cắn môi anh.
Nửa năm trước, cô còn có thể chịu đựng được, coi như người này không tồn tại, việc phải làm thì cứ làm, cái cần chơi vẫn cứ chơi. Nhưng hôm nay, tâm trạng cô đã thay đổi hoàn toàn, cảm xúc tràn về mãnh liệt đến mức không sao trốn tránh được.
“Nếu anh chết, em sẽ đi tìm người đàn ông khác, một giây cũng sẽ không chờ, đừng mong em trung trinh vì anh, nếu không muốn xanh mồ thì phải bình an trở về cho em…”
Âm cuối cùng biến mất giữa môi lưỡi của anh.
Phút trước, Giang Ngôn chỉ ôm cô, để mặc cho cô giải tỏa, cắn xé, giật cúc áo anh, lưu lại vết răng và vết cào cấu trên người anh. Đợi cô mệt, anh mới tóm cổ tay cô, đè cô vào mặt cửa kính, cúi đầu cắn môi cô, đầu lưỡi đưa vào miệng cô, dữ dằn rồi lại nhẹ nhàng, biến ngày mai không thể hứa hẹn trước thành nỗi quấn quýt triền miên.